LẦN TỎ TÌNH THỨ MƯỜI MỘT

9.

Lưu Ngạn hiếm khi ngồi yên sau, nhưng Từ Văn khăng khăng muốn chở hắn một đoạn, sau khi xác nhận đùi của cậu không bị thương mới im lặng ngồi xuống yên sau. Tay trái hắn nắm chặt góc áo của Từ Văn, nắm chặt đến nỗi lòng bàn tay đã toát mồ hôi cũng không an tâm. Hắn tưởng như mình không giữ Từ Văn được, thậm chí có nắm chặt đến mấy, có sát gần đến mấy, một ngày nào đó Từ Văn sẽ mãi mãi bay xa, thậm chí sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn và cậu gần nhau trong gang tấc, lại tựa như cách một biển trời.

Lưu Ngạn biết cậu ấy sẽ không tự sát, cậu ấy còn em gái, còn cả gia đình không thể bỏ mặc. Cậu ấy tự biết nên làm chuyện gì và không nên làm chuyện gì, đau đớn bất đắc dĩ trở thành liều thuốc kiểm soát cảm xúc, cưỡng ép tư tưởng của mình trở về đúng lối, tiếp tục trưng ra vẻ hoàn hảo trước mặt mọi người, tiếp tục đau khổ chống đỡ gió bão cho gia đình.

Ánh mắt trời xuyên qua kẽ lá rọi lên bóng dáng của hai cậu thiếu niên lên lề đường, bóng của họ bị cắt thành những đường nét kỳ lạ. Lưu Ngạn nhìn chằm chằm bóng của mình, ma xui quỷ khiến sao lại ngẩng đầu, nhìn bóng cổ của mình bị chia thành ba đoạn.

Năm ấy, trong một chiều yên tĩnh đó, Từ Văn mười sáu tuổi đạp xe chở Lưu Ngạn mười sáu tuổi. Ánh mặt trời im lặng tuyên án tử hình cho bóng dáng họ. Cứ thế, Từ Văn mười sáu tuổi bị chém eo, Lưu Ngạn mười sáu tuổi ngẩng cổ chờ chém, đi theo cùng chết vì tình.

Cõi lòng người thiếu niên nát tan, độ tuổi đẹp nhất của hai người tan thành khói mây bởi thăng trầm cuộc đời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi