LÁNG GIỀNG

(*ám chỉ một nhóm người)

Thời điểm Lý Nhị Côn còn chưa bị mất tích, hàng năm đi thuyền, thu nhập cũng tàm tạm, lúc Lý Quả lên tám, hắn đưa Lý Quả đi tư thục đọc sách, cũng học được nửa năm, vừa mới biết viết hai chữ Lý Quả thì không có tiền nộp học phí.  Rồi Lý Nhị Côn và thuyền gặp nạn trên biển, từ ngày đó chưa trở về.

Đó là cái thuyền bình thường có thể bắt gặp ở bất cứ nơi đâu, vận chuyển hơn ba chục vị thương nhân cùng tôi tớ lớn nhỏ, thủy thủ chèo thuyền thì hơn hai mươi người.

Thuyền đang ở phụ cận Chiêm thành thì gặp bão, va vào đá ngầm, thân thuyền vỡ nát. Mấy ngày sau, được thuyền khác đi ngang qua cứu giúp, lúc trở về cảng biển, có tổng cộng bốn mươi ba người, trong đó không có Lý Nhị Côn.

Lý Quả cõng Quả Muội tản bộ gần kho hàng, cậu đang quan sát quá trình tháo dỡ hàng trên thuyền, phòng thu chi lấy bút cùng bàn tính, ngồi ở một bên tính toán. Có phòng thu chi tiên sinh đăng ký hàng hóa, vui vẻ vừa viết vừa báo tên họ chủ nhân hàng hóa, tên gọi hàng hóa, trọng lượng, âm điệu nhấp nhô uyển chuyển, vô cùng thú vị.

Lý Quả sẽ học theo dáng vẻ của phòng thu chi, tay cầm tờ giấy lộn, làm bộ đang viết, báo tên gọi hàng hóa cùng trọng lượng.

“Quả Tặc Nhi đã không biết chữ, còn bày đặt bắt chước phòng thu chi tiên sinh.”

Nhóm thủy thủ cùng phu khuân vác chế nhạo cậu.

Lý Quả không cam lòng, nói mình biết chữ, sau đó trên mặt cát viết xuống các chữ như ‘chục, trăm, vạn, ruộng, đất, núi’.

Lý Quả là một người bán mù chữ.

Cậu không hiểu cái gì “Cổ chi quân tử, kỳ trách kỷ dã trọng dĩ chu, kỳ đãi nhân dã khinh dĩ ước.” (đại ý: Quân tử chân chính, nghiêm khắc với kiềm chế bản thân, khoan dung mà xử sự với người khác). Cậu từng nghe qua Triệu Khải Mô đọc câu này, lúc đọc lên âm dương trầm bổng, nghe rất hay.

Sang năm mới, Triệu Khải Mô đi trường huyện ngoài thành đọc sách, đường xá có chút xa, mỗi ngày đi sớm về trễ, cưỡi ngựa đi học, có kẻ hầu tùy tùng theo người.

Lúc tan học từ ngoại thành trở về, sẽ đi qua cảng biển. Lúc này, Lý Quả liền thấy một đám người trùng điệp, dẫn đầu chính là bốn chàng đọc sách: Quan N đại (官N代) Triệu Khải Mô, quan nhị đại Liễu Kinh, phú nhị đại Vương Kình, còn có một vị phú tam đại Tôn Tề Dân.

Tôn gia cùng Vương gia thành đông đều là gia tộc hải thương, phi thường giàu có.

Phía sau nhóm công tử ca này là hơn mười vị tôi tớ, đi sát đằng sau, e sợ có chỗ nào chiếu cố không chu toàn.

Mỗi khi Triệu Khải Mô đi qua con đường ở cảng biển, Lý Quả đều sẽ theo từ xa xa, cậu không đến gần Triệu Khải Mô được, bọn người hầu sẽ ngăn lại.

“Khải Mô.”

Mà Lý Quả có thể kêu to.

Vì vậy nhóm công tử ca liền chế nhạo Lý Quả, chọc ghẹo Triệu Khải Mô.

“Khải Mô, Quả Tặc Nhi gọi ngươi đấy.”

Đa số lần,Triệu Khải Mô sẽ làm bộ không nghe thấy, cũng có lúc sẽ quay lại gật đầu một cái.

Cho dù Triệu Khải Mô cùng người như Quả Tặc Nhi chập vào nhau, nhóm lang đọc sách cũng sẽ không bài xích hắn, bởi vì Triệu Khải Mô là hoàng tộc.

Nhà quan, không sánh bằng hoàng thân quốc thích, nhưng có thể xem thường thương nhân, thương nhân dù mặc lụa mặc là, cũng không sánh được nhà quan, cũng có thể xem thường bần dân mặc áo sợi đay. Cho dù đám hài tử này mới mười hai mười ba tuổi, nhưng chúng đều hiểu được khoảng cách tầng lớp của mình.

Lý Quả ở tầng lớp thấp nhất, không biết được cái gì là hoàng tộc, Triệu Khải Mô mà cũng không phải là Triệu Khải Mô.

Hôm nay được tan học sớm, ngày mai là ngày lễ, nhóm lang đọc sách liền rầm rập đi qua cảng biển.

Lý Quả thấy học trò tan học, vội vàng từ trong kho hàng chạy ra. Trong tay, cầm nửa cây mía đang cắn dở, bởi vì ban ngày mùa hè nóng bức, cậu kéo ống quần, ống quần được xắn lên chân thấp chân cao. Cậu đứng ở bên đường, từ trong đám người tìm kiếm Triệu Khải Mô, không để ý Quả Muội cũng theo cậu đi ra ngoài, đồng thời bởi vì hiếu kỳ, nên đi tới gần đội ngũ cuồn cuộn bên kia. Chờ Lý Quả lấy lại tinh thần, Quả Muội đã đi tới ven đường, đồng thời bởi vì tiếng ngựa hí, kinh hoảng ngã nhào xuống đất. Vừa vặn ngăn ở trước mặt Vương Kình, Vương Kình tức giận nhảy xuống ngựa, liền vung roi ngựa lên muốn giáng xuống người Quả Muội. Lý Quả xông tới cướp roi ngựa, hai người xưa nay trở mặt, như nước với lửa, ngài đến ta qua, rất nhanh xông vào đánh nhau.

Quả Muội trên đất khóc vang dội, người xung quanh vây lại, người hầu Vương Kình lôi tách Lý Quả ra, hai đứa bé còn đang mắng chửi nhau. Vương Kình ở cảng biển không dám lỗ mãng, Nhị thúc Vương Triều nhà hắn đang chăm lo kho hàng, hắn sợ kéo Nhị thúc tới, lại mắng hắn một trận.

“Quả Tặc Nhi, ngươi chờ đấy!”

“Sợ ngươi hả, cá kình chết tiệt? Chờ thì chờ!”

Lý Quả giương nanh múa vuốt, hai tay chống nạnh, trước mặt Triệu Khải Mô, cậu cũng không muốn tỏ vẻ yếu thế hơn.

Vương Kình giận dữ lên ngựa, cùng một đám lang đọc sách rời đi.

Thấy Vương Kình rời đi, Lý Quả mới kéo quần áo kiểm tra, sát bên hông bị roi Vương Kình quất vào, vô cùng đau đớn.

“Được rồi được rồi, đừng khóc.”

Lý Quả khom người an ủi Quả Muội, cõng Quả Muội trên vai, dỗ muội muội, đứng ở cảng biển xoay vòng vòng.

Ban ngày tranh cãi, Triệu Khải Mô không có nhúng tay, ban đêm Lý Quả chạy đi đến ngoài cửa sổ phòng hắn bắt chước mèo kêu, Triệu Khải Mô thò đầu ra, nói với Lý Quả: “Về sau tận lực không nên đánh nhau.” Triệu Khải Mô mười hai tuổi trầm ổn hơn rất nhiều, thời điểm nói câu này, giọng điệu kia tựa như của người lớn.

“Nhưng hắn muốn đánh muội muội ta.”

Lý Quả vì chính mình biện hộ, Quả Muội nhỏ như vậy, Kình mập còn muốn lấy roi ngựa đánh bé, quá đáng ghét.

“Hàng trăm cặp mắt đều nhìn vào, hắn không dám ra tay đâu, chỉ là giả vờ thôi.”

Triệu Khải Mô phân tích, lúc này hắn bình tĩnh như vậy, dáng dấp bàng quan như lúc ngồi trên lưng ngựa.

“Ngươi nói giúp hắn thế, ai bảo hắn không dám đánh, trên eo ta bị trúng một roi này.”

Lý Quả kéo áo, bên hông có vết bị đánh, máu ứ bầm rất rõ ràng.

“Chờ ta chút.”

Triệu Khải Mô rời khỏi cửa sổ, lục tung đồ, một lát đi tới, kín đáo đưa cho Lý Quả một bình thuốc nước nhỏ.

“Cầm xoa một chút đi.”

Lý Quả tiếp nhận, nhanh chóng mở nắp bình ra, đổ thuốc nước ra tay, xoa cho nóng lên rồi áp tới chỗ bị thương.

“Hình như hết đau rồi.”

Dáng vẻ Lý Quả như không còn phiền não nào khiến Triệu Khải Mô bật cười, cậu muốn đưa trả bình thuốc cho Triệu Khải Mô, Triệu Khải Mô không nhận, nói: “Ngươi giữ lại đi.”

Lý Quả hiếu chiến, như dã hài tử, trên người thường có thương tích.

“Ta không bảo không thể tranh cùng hắn, đấu võ không được, có thể dùng trí.”

Triệu Khải Mô vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc. Lý Quả trợn mắt lên, nhìn Triệu Khải Mô, rất là sùng bái. Cậu biết Triệu Khải Mô hiểu biết hơn mình nhiều lắm, có văn hóa.

“Đi thôi, một lát bị người hầu thấy không tốt.”

Triệu Khải Mô trước sau rất lo lắng, hành vi trèo tường của Lý Quả bị người khác phát hiện.

Gần như mỗi ngày khi trời tối, Lý Quả đều chạy đến gặp Triệu Khải Mô, rất đúng giờ, rất nhiều lần.

“Khải Mô.”

“Ừ?”

“Ngươi và Kình mập có quan hệ tốt, hay là muốn tốt với ta?”

“Tốt với ngươi.”

Triệu Khải Mô không thích Vương Kình, bất quá hắn cũng rất ít khi biểu đạt ra mình ghét Vương Kình.

“Vậy ta đi đây.”

Lý Quả cười hì hì, tay chân lanh lẹ, từ mái hiên nhảy lên bờ tường.

“Quả Tặc Nhi.”

Triệu Khải Mô nhoài người ra ngoài cửa sổ, Lý Quả dừng chân, chỉ thấy Triệu Khải Mô vung tay lên, một gói nhỏ ném vào ngực Lý Quả.

Lý Quả cầm lấy nhìn, là gói bánh xốp.

Mỗi ngày Triệu Khải Mô đi học, trong nhà đều sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, Triệu Khải Mô ăn còn cái gì, tiện tay liền cho Lý Quả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi