LÁNG GIỀNG

Tới những ngày cuối năm, tri châu phát một đấu gạo, năm thước vải bố cho hộ nghèo nhất trong khu quản hạt. Quả gia thu được phần cứu trợ này, không chỉ nấu được chút cháo nóng chống chịu cái đói ngày đông lạnh lẽo, mà còn làm được hai bộ quần áo mới cho hai đưa nhỏ với thêm ba đôi giày. Đây là năm thứ hai Quả gia bị xếp vào hộ nghèo nhất.

Mùa đông ở đây không rơi tuyết, cũng ít thấy mưa đá, song mưa liên miên, mưa phùn lạnh lẽo, buốt giá khiến mười ngón tay với vành tai cóng đến tím bầm, những dòng âm hàn lần lượt chui vào xương cốt.

Cho dù thời tiết như vậy, Lý Quả vẫn lang thang ở bên ngoài. Dạo này Quả nương bị bệnh, Lý Quả muốn tìm hàng xóm mượn quả trứng gà, luộc cho Quả nương ăn. Dưới cái nhìn của nhà Lý Quả, trứng gà là thuốc trị bách bệnh.

Hàng xóm đương nhiên sẽ không cho Lý Quả vay, ai cũng biết nhà cậu nghèo, Lý Quả còn hay trộm vặt, bình thường tránh Lý Quả còn không kịp.

Lý Quả mang theo người năm văn tiền, nghĩ hay là đến cửa hàng lương thực, trả chủ quán chút tiền trước để mua trứng gà vậy.

Ở nông thôn, trứng gà là vật dễ tìm thấy, song ở trong thành, một quả cũng đến mười văn tiền.

Chợ buổi trưa vẫn náo nhiệt dị thường, mọi người đặt mua hàng tết, các loại thương phẩm rực rỡ muôn màu.

Lý Quả cũng chẳng mua nổi cái gì, trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến cảnh nương bị bệnh, cũng không có tâm trạng muốn qua xem. Đi thẳng tới cửa hàng bán lương thực, lấy ra năm văn tiền, hỏi điếm tiểu nhị có thể bán thiếu cho cậu một quả trứng gà không?

Khách hàng đang đông, chủ quán đang bộn bề, tiểu nhị trực tiếp đuổi Lý Quả ra ngoài, Lý Quả tranh chấp nói: “Trả trước năm văn cũng không được sao? Ta sẽ trả lại sau.” Điếm tiểu nhị làm gì rảnh để ý tới cậu, xua đuổi: “Đi đi, đừng tới quấy rối.”

Từ lúc mùa đông bắt đầu, tình cảnh Quả gia đặc biệt gian nan, nếu như không phải nhờ người cậu sống cạnh biển đánh cá lo lắng cả nhà bọn họ chết đói, đưa đến ba, bốn chuyến lương thực, Lý Quả cũng sớm lưu lạc đầu đường xó chợ, mà Quả Muội chỉ sợ cũng không sống nổi tới mùa đông.

Nhưng mà cho dù như vậy, Quả nương bởi hay nhịn đói rồi làm việc vất vả, rốt cuộc đổ bệnh.

Ngày hôm trước, Hoàng thẩm, vị hàng xóm giao hảo với Quả nương qua thăm, mang theo một muỗng đường nhỏ, pha với chút nước đút cho Quả Muội uống. Lý Quả nghe Hoàng thẩm nói với Quả nương: Thân thể ngươi bây giờ không nuôi nổi hai đứa đâu. Ta biết ngươi không nỡ đem bỏ Quả Muội, thôi hay để ta giúp ngươi ôm nó đem gửi Tử Trúc Am nhé. Thanh âm Quả nương yếu ớt, không biết là nói cái gì. Hai phụ nhân vừa khóc vừa nói, tiếng khóc chưa dứt chỉ nghe Quả nương nói: A Côn trở về sẽ trách ta.

Cho dù hai năm sống chết không rõ, trong lòng Quả nương hiển nhiên vẫn cho là Lý Nhị Côn còn sống.

Lý Nhị Côn thuở bé nghèo khổ, một người thành thị mới theo thuyền buôn ra miền quê mua cá, nhờ vậy mới quen biết Quả nương trong gia đình quăng chài thả lưới. Khi đó Quả nương rất đẹp, bao nhiêu người đến cầu thân, song nàng chỉ vừa ý Lý Nhị Côn.

Nhà mẹ đẻ nghĩ Lý Nhị Côn tốt xấu gì cũng là dân thành thị, ai ngờ lại nghèo túng đến mức độ này.

Quả nương mặc dù có oán giận, song trong lòng vẫn đợi chờ Lý Nhị Côn, cảm thấy hắn sẽ trở về, cuộc sống khổ cực này sẽ kết thúc.

Hoàng thẩm rời đi, chung quy cũng không thể ôm Quả Muội đi cùng. Lòng Quả nương không nỡ, tuy nói đó là bé gái, nhưng nàng cuối cùng cũng chẳng bỏ được.

Buổi trưa, Triệu Phác đưa Triệu Khải Mô ra chợ đi dạo, ăn tết mỗi nơi một tập tục khác biệt, sản vật khác nhau, Triệu Khải Mô trông có vẻ tràn đầy phấn khởi.

Lý Quả đang đi lang thang trong chợ, chủ tớ hai người bọn họ đã phát hiện ra từ rất sớm, Triệu Khải Mô còn lơ đễnh nhìn qua xem cậu ra chợ làm gì.

Lý Quả mặc một cái áo rách, nhìn như là áo cũ của người lớn sửa nhỏ lại, phi thường không vừa vặn. Song chân đi giày, ngược lại là mới, không biết lấy từ đâu.

Thấy Lý Quả tiến vào cửa hàng lương thực, xung đột với điếm tiểu nhị, Triệu Khải Mô sai Triệu Phác qua nghe ngóng xem chuyện gì xảy ra. Triệu Phác trở về nói: “Đứa nhỏ này muốn mua một quả trứng gà, nhưng chỉ có năm văn, chủ quán không bán.”

Triệu Khải Mô liền nhớ kỹ chuyện này.

Từ sau chuyện Vương Kình lột áo ở bến tàu đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên Triệu Khải Mô đụng phải Lý Quả.

Lý Quả không còn đi lang thang ở nha phường nữa, cũng chẳng leo lên tường, hay có ý định xấu với hậu viện Tịnh Công trạch. Mấy ngày nay, Lý Quả dường như biến mất không còn tăm tích.

Sau giờ ngọ ở nhà, Triệu Khải Mô đến nghĩ chuyện trứng gà, ngày hôm trước trong nhà mới ăn canh trứng, rất ngọt, không khó ăn. Nghĩ đến trong phòng bếp hẳn là cũng có trứng gà.

Hắn muốn lặng lẽ lấy trứng gà trong phòng bếp, để tránh bị người khác chú ý tới, đợi đến buổi tối, hắn mới chạy vào bếp.

Đầu bếp nấu cơm vẫn còn ở đây, vô cùng kinh ngạc hỏi hắn: “Tiểu quan nhân sao ngươi lại tới nơi này, ở đây bẩn lắm, ngươi mau đi ra đi.” Triệu Khải Mô không để ý tới, đánh giá chung quanh nhà bếp, thực sự không tìm được nơi cất trứng gà.

“Trứng gà đâu?”

“Trứng gà?”

“Ta muốn trứng gà, cất ở đâu rồi?”

Đầu bếp lấy từ kệ bếp xuống một cái bình gốm, đẩy lớp cám trong bình gốm ra, từ trong lớp cám moi ra một quả, định lấy ra.

“Đưa tất đây.”

Triệu Khải Mô lấy đi bình gốm, ôm vào trong ngực, không quản đầu bếp phía sau nói cái gì, tự mình rời đi.

Tay chân nhanh nhẹn đi lên lầu hai, trở lại phòng ngủ của mình, Triệu Khải Mô đang nghĩ xem hắn nên làm thế nào để đưa trứng gà cho Lý Quả.

Buổi tối, Tây Hôi môn sẽ đóng cửa, mà tầng gác đi về Lý gia cũng sớm bị bão quét sạch, cửa ra vào cũng bị bít kín.

Hắn nhớ tới Lý Quả lợi dụng khe hở giữa bờ tường cùng tường nhà, quan sát bên dưới, hắn đoán mình cũng có thể đi.

Màn đêm thăm thẳm, Triệu Khải Mô trải qua thiên tân vạn khổ, trượt xuống dưới, không kịp vỗ đi bụi đất trên toàn thân, hắn mò tới vách tường Lý gia, phát hiện một cửa sổ thấp.

Dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy bên trong cửa sổ chính là nhà bếp.

Triệu Khải Mô không hề nghĩ ngợi, liền leo vào nhà bếp, đặt bình gốm trên kệ bếp xong, rất nhanh chóng nhảy lại ra ngoài cửa sổ.

Lúc theo đường cũ trở về, phát hiện lợi dụng khe hở giữa hai bức tường để bò lên lại là chuyện vô cùng gian nan.

Triệu Khải Mô té rớt ba, bốn lần, mới miễn cưỡng leo lên được, hai tay cũng đầy rẫy những vết thương.

Cả đường phải leo trèo, lúc trở về phòng ngủ, Triệu Khải Mô mệt đến nằm lỳ ở trên giường, lắng nghe tiếng động xung quanh. Hắn mừng rỡ vì không bị người hầu phát hiện, nếu như bị nương biết chuyện hắn leo cửa sổ, leo tường, vậy là xong đời.

Bản tính Triệu Khải Mô không xấu, mỗi khi nhớ tới cảnh Vương Kình lột áo Lý Quả, mà chính mình không ngăn lại việc này, liền vô cùng khó chịu. Càng khỏi nói, suốt ngày còn lo lắng đề phòng, sợ bị cha phát hiện ra.

May là, cậu ta không còn phải đi chân đất trong trời đông giá rét nữa.

Triệu Khải Mô nhớ tới trên chợ gặp phải Lý Quả, cậu đang đi một đôi giày mới.

Hừng đông, Lý Quả vào nhà bếp nấu nước, phát hiện trên kệ bếp có một bình gốm lạ. Cậu mở nắp bình ra, phát hiện có cám, bới cám ra, liền thấy có trứng gà. Cậu thò tay vào trong bình gốm, lấy từng quả ra một, tổng cộng có sáu quả trứng.

Cậu ngẩn cả người, không thể tin được.

Ngoài vui sướng, càng nhiều hơn chính là kinh ngạc, sáu quả trứng gà đặt bên nhau, phát sáng dưới ánh mặt trời, tựa như trong giấc mơ vậy.

Sáu quả trứng gà, Quả nương ăn một quả, còn lại năm quả đều để dành cho hai đứa bé ăn.

Đương nhiên không phải ăn hết một lần, mà mỗi lần luộc một quả, chia cho hai đứa.

Trứng gà luộc chín, sau đó thêm vào chút đường, ngọt đến mực Quả Muội cười rạng rỡ.

Cũng không biết là do tác dụng thần kỳ của trứng gà, hay tác dụng của việc tri châu giúp lương thực cho bần dân, mà Quả nương có thể xuống giường lao động.

Quả nương nói trứng gà nhất định là do hàng xóm nào đó cho, sai Lý Quả đi hỏi hàng xóm một chút, cẩn thận cảm ơn người ta.

Bất quá Lý Quả không có đi cảm tạ láng giềng ngoài nha môn, cậu vốn là một đứa trẻ thông minh, cậu còn nhớ cảnh lúc cậu đến từng nhà mượn trứng gà, họ đều đóng cửa dồn dập.

Trứng gà, không phải những hàng xóm đó cho, cũng không phải thần tiên cho.

Ngày ấy ra chợ mua trứng gà, Lý Quả nhìn thấy Triệu Phác, đó là lúc cậu đang tranh chấp với điếm tiểu nhị.

Là Triệu Đề cử à?

Tuy Lý Quả ghét Triệu Khải Mô, thế nhưng lại rất quý Triệu cha. Triệu Đề cử  nói chuyện lúc nào cũng ôn hòa, tuy rằng không hiểu ông đang nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Lý Quả rất từ ái, là ánh mắt trưởng bối bảo vệ tiểu bối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi