LÁNG GIỀNG

Sau khách xá có một cái giếng, ban ngày sẽ có vô số người tụ tập giặt quần áo, vo gạo, rửa rau, đến buổi tối, thì đến làn sóng người đi rửa mặt, rửa chân. Chờ mọi người dồn dập tắm xong, Lý Quả mới cầm quần áo qua, ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng tắm rửa bằng một tay.

Bên cạnh giếng không có đèn đuốc, dựa cả vào mặt trăng chiếu sáng, còn có một chút tia sáng từ cửa sổ khách xá lọt ra ngoài.

Sau khách xá có dựng hai cái sào tre, căng hai sợi dây, trên đó phơi đầy quần áo.

Lý Quả muốn phơi quần áo đã giặt sạch, song không tìm được chỗ, đây là chuyện thường xuyên xảy ra, ở đây các hộ đình dày đặc, khách xá nho nhỏ, mà có đến hơn hai mươi người đang sống.

Lý Quả nghĩ, sáng mai hay là đi Tứ Hợp quán hỏi thăm xem có gian phòng nào rẻ cho thuê không.

“Quả tử, giờ đi giặt quần áo à, vết thương trên tay lành chưa?”

Tiết lang trung bưng chậu ra đổ nước rửa chân, thì thấy Lý Quả đứng ở dưới dây phơi.

“Cảm tạ thuốc của lang trung, đã cầm máu, có điều vết thương bị ngứa.”

Lý Quả giơ tay trái lên, trên bàn tay còn quấn khăn, ra hiệu lúc cậu giặt quần áo không dùng đến tay trái.

“Bị ngứa là do vết thương đang khép lại, ngươi không được gãi hay cào đâu đấy.”

Tiết lang trung chừng bốn mươi, sống gian kế bên Lý Quả. Hắn mỗi ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán thận khí viên, giống như các hộ gia đình khác trong khách xá, đi sớm về trễ, lẻ loi bần cùng.

“Nhờ có lang trung nhắc nhở, nếu không là lại gãi mất.”

Lý Quả cảm ơn.

Phơi chồng quần áo lên nhau xong, Lý Quả trở về nhà. Đây là phơi lên tạm thời, chờ đến khi không còn nhỏ nước nữa, Lý Quả còn phải ra lại, thu vào phòng, treo trên tường, chờ nó từ từ phơi khô. Bộ đồ nào tốt, Lý Quả đều phải móc trong nhà, nếu mà treo ở bên ngoài, ngày sau sẽ không thấy tung tích.

Ở tại khách xá có rất bất tiện, đây chỉ là một trong số đó.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Quả đi Tứ Hợp quán, quán chủ sai người hầu dẫn Lý Quả đi xem gian phòng ở lầu hai. Lầu hai có một gian phòng trong góc, qui cách nhỏ hơn so với những phòng khác, nhưng vẫn rộng hơn nhiều so với phòng ở khách xá.

Lầu hai chính là thượng gian (phòng tốt), trong phòng không bị ăn đầy đất giống như ở lầu một, cũng may gian phòng nhỏ, tiền thuê cũng tương đối rẻ.

Lý Quả đổ tiền đồng trong túi ra, nhìn bà chủ khách sạn đếm từng đồng một, tụ lại thành một đống nhỏ, thật là phi thường đau lòng.

“Trước tiên thu một tháng tiền thuê, muốn thuê thêm, phải nộp đúng hạn, không thể khất nợ.”

Quán chủ đang nói quy củ với Lý Quả, đại khái nhìn Lý Quả còn nhỏ, sợ cậu không gánh vác được.

“Ta biết rồi.” Lý Quả trầm ổn đáp lại.

Tứ Hợp quán ở gần kỹ quán, so với khách xá hoàn cảnh bên này tốt, hộ gia đình cũng không hỗn tạp như bên khách xá.

Thuê xong chỗ mới, Lý Quả vội vã chạy đi cửa hàng trân châu.

Tại cửa hàng trân châu, Lý Quả không có sư phụ, nhóm lão đầu không thích cậu, thậm chí xa lánh cậu, đương nhiên không thích truyền thụ gì hết. May là Lý chưởng quỹ xem trọng cậu, có lúc sẽ chỉ cho cậu đôi chút.

Tại cửa hàng trân châu Hải Nguyệt Minh, Lý Quả dựa cả vào học trộm, đồng dạng không ai dạy cậu cả, thậm chí đông gia còn rất đề phòng cậu. Lý Quả thấy, nghe, yên lặng nhớ trong lòng, đã gặp qua là không quên được, qua tai liền ghi vào lòng, học rất nhanh. Cũng là ở Hải Nguyệt Minh xây dựng nền móng, bằng không đến Thương Hải Châu, cuộc sống sẽ rất khổ sở.

“Lý Quả, ngươi cùng ta đi xưng châu, Triệu Thủ các ngươi trông coi cửa hàng.”

Lý chưởng quỹ phân công công tác, hắn gọi Lý Quả cùng hắn đến kho hàng xưng châu.

Xưng châu cực kỳ vô vị, là một quy trình lựa chọn trân châu. Hạt châu phân thành cửu phẩm, hạt châu đệ nhất phẩm trong lần chọn đầu tiên sẽ bị nhặt ra, hạt châu như vậy, là trân bảo quý hiếm, cũng không đặt ở trong cửa hàng.

Lý chưởng quỹ xưng những hạt châu thuộc trung hạ phẩm, cũng căn cứ hình dáng, màu sắc cùng trọng lượng mà phân chia giá trị.

Công việc như vậy vô vị, nhưng lại cần kinh nghiệm phong phú, hơn nữa cho dù là hạt châu trung phẩm cũng có giá trị không nhỏ, Lý chưởng quỹ đều luôn tự mình xem qua. Có điều Lý chưởng quỹ mắt mờ chân chậm, không thể không gọi một người tới giúp hắn coi trọng lượng, còn ghi sổ nữa.

A Kỳ làm việc không tỉ mỉ bằng Lý Quả, lão đầu khác thì đều quá tinh ranh, Lý chưởng quỹ không tín nhiệm.

Lý Quả vừa nhìn trọng lượng vừa ghi chép, một bên lưu tâm xem Lý chưởng quỹ phân châu như thế nào. Thường ngày muốn dạy gì cho Lý Quả, Lý chưởng quỹ sẽ mở miệng nói, hắn muốn giữ riêng, Lý Quả cũng rất quy củ không hỏi.

Một ngày như thế, đều ở kho hàng xưng châu, Lý Quả cũng chẳng thấy buồn chán, những viên trân châu ánh sáng lộng lẫy lóng lánh, vừa quý lại mỹ lệ, mỗi một hạt cũng làm tâm tình của cậu trở nên vui sướng.

Hoàng hôn, cửa hàng trân châu đóng cửa, A Kỳ bước tới gần Lý Quả nói: “Không phải nói muốn dọn nhà à, ta đi hỗ trợ.”

“Ta chỉ có mấy bộ quần áo, một cái chiếu với một cái chăn thôi, xách lên rồi qua là xong.”

Lý Quả mỉm cười, cậu chẳng có gia sản gì. Không giống nơi ở của A Kỳ, đồ dùng, quần áo vô số.

“Kỳ ca, chờ ta sắp xếp cẩn thận, sẽ mời ngươi sang uống trà.”

Lý Quả phất tay nói lời từ biệt.

Đến Lĩnh Nam, Lý Quả chỉ mang trên người một bao quần áo, còn món đồ quý giá thì có túi thơm vàng của Triệu Khải Mô, hay cái hộp gỗ Cẩn Nương đưa cho, trong hộp gỗ đó có viên trân châu.

Trước khi đến Lĩnh Nam, Lý Quả còn không biết viên trân châu này có giá bao nhiêu tiền, nhờ thời gian qua làm cho Thương Hải Châu hun đúc lại, Lý Quả đã sáng tỏ cậu không thể nhận viên trân châu này. Khi nào trở lại Thứ Đồng, tự mình sẽ mang đến trả Cẩn Nương, thực sự quá quý giá.

Qua lại hai chuyến, Lý Quả thoải mái chuyển xong vật phẩm. Trở lại, Lý Quả đi tới gõ cửa phòng Tiết lang trung sát vách báo chuyện mình chuyển đi.

“Quả tử, ngươi một mình đi Tứ Hợp quán, về sau bớt tới nơi này đi.”

Tiết lang trung căn dặn.

“Ngươi một thân một mình tuổi còn nhỏ, chỉ sợ khiến kẻ gian để ý.”

Kinh nghiệm đi giang hồ của Tiết lang trung đặc biệt phong phú. Hắn hồi trước mặc dù từng nghe đồn nhà Lý Quả giàu có, nhưng đều là nghe đồn. Nhưng biết Lý Quả vào ở Tứ Hợp quán, vậy thì không giống nữa, không chừng còn bị kẻ khác trói lại.

“Ta sẽ cẩn thận một chút, lang trung không cần lo lắng.”

Lý Quả rất là cảm kích, khom người nói lời từ biệt.

Tiết lang trung và Lý Quả giống nhau, đều là người tha hương, chưa từng đề cập tới hắn đã có gia thất chưa, chỉ sợ cũng là người cô lẻ đi một mình. Có thể là cảm thấy Lý Quả tuổi còn nhỏ, một thân một mình ở bên ngoài không dễ dàng, đối với Lý Quả nhiều phần chăm sóc.

Rời đi Tam Nguyên Hậu hạng, Lý Quả nghĩ, về sau nếu như còn có cơ hội, sẽ mang cho Tiết lang trung một vò rượu.

Thu xếp ở Tứ Hợp quán xong xuôi, không có thời gian nhàn rỗi nghỉ ngơi, Lý Quả đi vào kỹ quán, dù sao hôm nay tiêu tốn không ít, đến để kiếm bù.

Đi đến kỹ quán, Lý Quả trước đi thăm Lục Châu, còn trả lại khăn tay cho Lục Châu.

Lục Châu đã có thể tự xuống giường, Lý Quả vào nhà, nàng đang ngồi ở trước bàn, nhìn một bát thuốc đen thùi lùi mà phát sầu, nhìn thấy Lý Quả, nàng mặt mày hớn hở, thân thiết kêu: “Quả tử.”

Nàng vốn còn nghĩ đã mạo phạm Lý Quả, Lý Quả sợ sẽ không trở lại thăm nàng.

“Lục Châu, trả lại khăn tay cho ngươi.”

Lý Quả đưa khăn tay cho Lục Châu, chiếc khăn tay này không chỉ giặt sạch sẽ, còn xếp chỉnh tề.

“Quả tử, cho ngươi luôn.”

Lục Châu không nhận, thời điểm nói ra, trên mặt nàng hơi ửng đỏ.

“Ta giặt rất sạch sẽ, một chút mùi máu cũng không có.”

Lý Quả cho là Lục Châu ngại bẩn.

Lục Châu trợn mắt hạnh lên giận dữ nhìn Lý Quả, liền nói nhỏ: “Đồ ngan ngốc.”

Lý Quả đến lúc này nhiều ít hiểu được ý tứ của Lục Châu, cậu cười nói: “Ta đi rồi, ngươi dưỡng bệnh cẩn thận.”

Nhấc chân còn chưa bước ra ngưỡng cửa, liền nghe Lục Châu gọi lại.

“Quả tử không cho đi, ta hỏi ngươi một câu.”

Lý Quả nhớ nàng đang bệnh trong người, liền khoan dung nàng mấy phần, lại trở về.

“Ngươi nói đi.”

Lý Quả nhìn về phía Lục Châu, đã thấy Lục Châu ấp a ấp úng, tựa hồ vừa hạ xuống quyết tâm rất lớn, dứt khoát hỏi: “Nếu ta không phải người trong kỹ quán, ngươi có thích ta không?”

“Thích.”

Lý Quả thẳng thắn trả lời, không chút lưỡng lự.

Lục Châu nghe vậy nước mắt chỉ chực rơi xuống.

“Đều thích.”

Lý Quả cầm khăn tay trên bàn đưa cho Lục Châu.

“Bất kể là ở đây, hay là Lục Châu bên ngoài, ta đều thích.”

Lục Châu nín khóc mà cười, rút đi cái khăn trong tay Lý Quả, dùng sức lau nước mắt ở khóe mắt.

“Ta thích ngươi như muội muội vậy.”

Lục Châu làm mặt quỷ với Lý Quả, đến lúc này, trong lòng nàng ngược lại trở nên thoải mái.

“Quả tử, ngươi đã nói ta mà khỏe lên, ngươi sẽ mang ta đi trà phường, còn tính không?”

Lục Châu hỏi, nàng phiền não quét tới, hiển nhiên khôi phục lại sức sống như trước kia.

“Còn tính.” Lý Quả cười nói.

Cậu không phải thuận miệng nói đại, đáp ứng người khác rồi đương nhiên sẽ thực hiện. Nhìn Lục Châu tươi cười vui vẻ, Lý Quả cảm thấy quả thực như là đáp ứng Quả Muội, lúc mua món ngon cho bé, Quả Muội đều cười với cậu.

Đến lúc này Lý Quả cũng rõ, cậu đối với Lục Châu không phải tình yêu nam nữ.

Ban đêm về nhà, Lý Quả đổ bạc vụn, tiền đồng ra kiểm kê, rồi cất tiền vào trong thùng gỗ. Nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lẫn mấy căn nhà dân yên tĩnh dưới lầu, Lý Quả mở to mắt, ngủ không được.

Từ đi bái phỏng Triệu Khải Mô đến nay đã qua hai ngày. Triệu Khải Mô sẽ không đích thân tới tìm cậu, mà có thể sẽ phái A Lý lại đây. Chính mình đã dọn nhà, vẫn là muốn nói cho Khải Mô nơi ở mới.

Buổi tối mai, nếu như đi bái phỏng Triệu Khải Mô có thể quá liều lĩnh không? Khải Mô cũng không có lời mời thứ hai với mình, nhưng khi đó Triệu Khải Mô cũng nói: “Thường lui tới đi”, nhưng mà nhiều lần đi tới, thật giống như có chuyện cầu xin hắn vậy.

Nghĩ đến lại đau đầu, Lý Quả kéo chăn chùm kín đầu, trong bóng tối vẫn ảo não nghĩ: Nói là thường lui tới, mình đi tìm hắn, hắn lại không đến tìm mình.

Ngày thứ hai, Lý Quả như thường lệ đi cửa hàng trân châu, bận rộn cả buổi sáng. Buổi trưa, ở trong kho cùng A Kỳ chọn trân châu có tỳ vết, từ mặt trời chính đỉnh, đến lúc ánh tà dương tắt nắng. Lý Quả lắc lắc cái vai mệt mỏi đau đớn, đi vào trong cửa hàng, cậu mới vừa bước vào, đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, hương vị rất khác biệt, làm người ta mơ màng, tác động tình cảm. Lý Quả tâm tình kích động, hai bước làm một bước, chạy tới quầy hàng, chỉ là nhìn một chút, vừa mới mừng rỡ nhất thời không còn sót lại chút gì, quy về hư vô.

Trước quầy, Lý chưởng quỹ đang tiếp đón một vị thương nhân, chính là vị phú thương trên người có khí tức Long Tiên Hương kia.

“Lý Quả, mang Tứ phân châu ở két ất nhị tới đây, tính đủ ba mươi lăm viên.”

Thấy Lý Quả lại đây, Lý chưởng quỹ vừa vặn thiếu người tay chân lanh lẹ.

Lý Quả theo tiếng, lại lấy chìa khóa từ Lý chưởng quỹ, cậu đi chuyển thang gỗ. Bò lên trên cái thang, mở ra két ất nhị, từ bên trong lấy ra một vỉ trân châu. Mở nắp ra xác nhận Tứ phân châu không nhầm lẫn gì, Lý Quả leo xuống thang gỗ.

Cầm vỉ gỗ đến quầy hàng, Lý chưởng quỹ nhìn một cái, xác nhận không cầm nhầm.

Lý Quả bưng tới khay bạc, cậu đưa tay vào trong vỉ gỗ lấy ra trân châu, động tác lưu loát, nước chảy mây trôi, ba mươi lăm viên trân châu sáng loáng rơi vào trong khay bạc.

“Thỉnh Lưu Thừa vụ xem qua.”

Lý Quả dùng hai tay nâng lên khay bạc, kính cẩn trình trân châu đến trước mặt Lưu thương nhân.

Lưu thương nhân gật đầu, tiếp nhận khay bạc đựng trân châu, hắn cúi người xuống, đem cái khay đưa cho một tiểu nữ hài bảy, tám tuổi xem, sủng nịch nói: “Ngọc Nhi, mua cái này được không?”

Bởi vì bị quầy hàng cùng hình thể khổng lồ của Lưu thương nhân che chắn, Lý Quả lúc trước không để ý đến tiểu nữ hài này, lúc này nhìn thấy tình cảnh như thế không khỏi líu lưỡi.

Tứ phân châu mượt mà không tỳ vết, một viên thôi đã cực kỳ quý giá, huống hồ là ba mươi lăm viên, giá tiền đủ để thế chấp một cái đại trạch. Vật phẩm đắt giá như vậy, xem ra là muốn cho tiểu nữ hài này đeo.

Tỉ mỉ quan sát tiểu nữ hài, Lý Quả phát hiện mặt mày bé như tranh vé, mũi cao, dưới hàng lông mi dày là đôi mắt to tròn đen láy.

“Làm phiền chưởng quỹ, xong xuôi rồi, đưa tới trong nhà.”

Lưu thương nhân chắp tay, chuẩn bị rời đi.

“Lưu Thừa vụ đi thong thả.”

Lý chưởng quỹ tự mình tiễn người ra khỏi quán, vô cùng ân cần.

Lý Quả cùng ra ngoài, đợi người đi xa, mới hỏi Lý chưởng quỹ: “Cô bé kia là nữ nhi Lưu Thừa vụ?”

“Ngươi cũng nhìn ra, dáng vẻ không giống người chúng ta nơi đây. Chờ dây chuyền chế xong, ngươi theo ta đưa đi Lưu trạch.”

Lý chưởng quỹ không nói chuyện tào lao, chỉ nói chuyện chính sự.

“Vâng.”

Lý Quả nghĩ chưởng quỹ gần đây bất kể là đi phủ này hay trạch kia, đều thích đem mình theo cùng, hiển nhiên là bởi vì mình dáng vẻ nghiêm chỉnh, được người ta yêu thích, trong lòng đắc chí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi