LÁNG GIỀNG

“Ta nghĩ còn có thể ép giá nữa, trước tiên đừng nhận lời hắn.”

Chu Chính Mẫn cắn đậu rang giòn kêu lên răng rắc răng rắc, bữa nay hắn mời uống rượu ở một tửu quán nhỏ trong phố.

Hôm nay, Lý Quả đi cửa hàng trân châu tìm Chu Chính Mẫn, tìm cớ đưa hắn ra, mang Chu Chính Mẫn đến một cửa hàng đồ lặt vặt ở phố Chu Tước môn, để Chu Chính Mẫn nhìn miếng đất này xem có được hay không.

Nơi này cách khu vực nội thành hơi xa, song vị trí không tệ lắm, nằm ngay đầu đường, hơi chếch chút thì có Hội Tiên lâu nguy nga hoa mỹ, phía tây là khu dân cư, phía đông phần nhiều là dinh thự của quan nhân.

Nơi này vừa vặn có một đông gia cửa hàng bán đồ lặt vặt làm ăn thua lỗ, dự định sang tay cửa hàng.

Lần này, các khoản khác cũng thống nhất rồi, chỉ có giá tiền là chưa bàn xong.

“Kinh thành thực sự là tấc đất tấc vàng, cửa hàng trân châu mà mở ra, chỉ được thắng chứ không được phép thua.”

Lý Quả ngược lại cảm thấy chẳng ép giá được bao nhiêu, đây là đất dưới chân thiên tử, vốn đắt đỏ như vậy.

“Đúng vậy, lỡ mà thua, ta cũng chỉ đành mặc áo rách ra đầu phố xin cơm thôi.”

Chu Chính Mẫn vỗ vỗ vỏ đậu trên tay, nghe khẩu khí hắn, ngược lại là khá bất cần.

“Chính Mẫn, hay ngươi ngẫm lại đi, đến lúc khai trương, ngươi làm sao nói chuyện với bên chỗ bá phụ ngươi.”

Bá phụ Chu Chính Mẫn là đông gia cửa hàng trân châu, Chu Chính Mẫn lại tự đi mở một cửa hàng cạnh tranh, cực kì giống như cướp chuyện làm ăn của đại bá hắn.

“Ăn nói gì chứ, việc nào ra việc này, hắn bán của hắn, chúng ta bán của chúng ta, kinh thành đầy cửa hàng trân châu, cũng không phải cứ thấy ai bán giống là đánh nhau với người đó.”

Chu Chính Mẫn vung tay, tỏ vẻ không đáng kể, binh tới tướng đỡ thôi.

“Nam Quất, nếu mua lại cửa hàng này, ngươi cũng không thể lại đi làm tiểu nhị quán ăn được.”

Chu Chính Mẫn liếc mắt nhìn Lý Quả, hắn không thể hiểu được hành vi của Lý Quả.

“Đã nghỉ rồi.”

Lý Quả lắc nhẹ chén rượu của mình, chưa uống hết, tửu lượng cậu không tốt, mặt đã hơi đỏ lên.

“Nói như vậy, đã thấy người bạn cũ kia rồi à?”

Chu Chính Mẫn hiếu kỳ hỏi thăm.

“Thấy rồi, hắn sang năm chính là môn sinh của thiên tử, quan nhân của bách tính, ta chẳng qua chỉ là một tiểu thương.”

Lý Quả nhẹ nhàng than thở.

“Ta bảo này, kết giao bằng hữu chứ có phải hôn phối đâu, còn phải chú ý môn đăng hộ đối à.”

Chu Chính Mẫn tiếp tục bóc vỏ đậu rang ra ăn, bóc hai hạt, ném vào trong miệng, nhai rôm rốp.

Lý Quả lấy đũa gắp một miếng thịt chiên xù, bỏ vào miệng, mặt, vành tai cậu đồng thời đỏ lên.

Lý Quả cùng Chu Chính Mẫn uống rượu xong thì trời đã tối hẳn. Lý Quả đã say bốn, năm phần, cậu không đến mức say rượu bí tỉ, có điều gặp người liền cười, mắt sáng môi lại đỏ, thật sự nhìn rất đẹp. Nghĩ Lý Quả mặc áo gấm, tuổi nhỏ, ngoại hình lại thanh tú xinh đẹp, Chu Chính Mẫn sợ cậu đi đường bị người đánh cướp, cướp tiền còn đỡ, nếu cướp sắc… Khụ. Vậy nên Chu Chính Mẫn tự mình đưa Lý Quả về tứ phương quán.

Lý Quả trở về quán xong, gọi người làm của khách sạn đưa nước nóng tới, cậu dùng khăn lông nóng đắp mặt, để mùi rượu tản đi.

Tỉnh táo, thoải mái lại rồi, Lý Quả ngồi ở trước bàn, lấy ra bút giấy, thẻ tính, bắt đầu bận túi bụi.

Mở cửa hàng trân châu không phải chuyện dễ dàng, cần tiền vốn lớn, không chỉ mua cửa hàng, mua châu, còn phải có chi phí thuê người làm.

Lý Quả tính toán cẩn thận, đúng là tốn không ít. Lý Quả nghĩ thầm, toàn bộ tiền của mình cộng với khoản tiền bán được cái giường cổ bằng gỗ lim của Chu Chính Mẫn nữa là có thể ứng phó.

Con đường nhập hàng trân châu, Lý Quả rất quen thuộc, làm sao bán, Lý Quả cũng có nghề, nhưng mà tuổi tác cậu và Chu Chính Mẫn vẫn còn nhỏ, ngoài miệng không lông, khách nhân không yên lòng. Cần có một lão chưởng quỹ kinh nghiệm phong phú—— Lý Quả nghĩ tới Lý chưởng quỹ ở Thương Hải Châu.

Cảm thấy tay chân lạnh cóng, Lý Quả mới phát hiện ra lửa than trong phòng rất yếu.

Lý Quả gọi người vào cho thêm than, người vào là một hài tử mười bốn, mười lăm tuổi, ăn mặc đơn bạc.

“Ngươi chờ một chút, ta có hai bộ quần áo vải thô, về sau cũng không mặc, cho ngươi.”

Lý Quả lấy từ trong tủ đồ ra, một chồng dày đưa cho nam hài. Nam hài kinh hoảng, cũng không dám nhận, đứt quãng nói chủ quán không cho hắn lấy đồ của khách nhân.

“Ngươi choàng cái áo này lên, nếu ai hỏi, cứ nói là Lý Nam Quất ở phòng giáp tặng ngươi.”

Lý Quả đành phải khoác một cái áo lồng bông lên người nam hài, nam hài liền tạ ơn, vui mừng mặc nộ áo ấm áp rời đi.

Lý Quả thấy trong quán yên tĩnh, nghĩ lúc này hẳn đã là giờ hợi, giãn gân cốt một chút, Lý Quả chuẩn bị nằm lên giường đi ngủ.

Hai ngày nay, Lý Quả thật rảnh rỗi, mà hễ rảnh rỗi cậu liền nghĩ về người kia. Cậu dẫu không cam lòng, thì cũng có thể làm thế nào?

Lý Quả mới vừa cởi quần áo nằm trên giường, liền nghe thấy tiểu nhị báo: “Khách quan, có người tìm ngươi.”

Lý Quả kinh ngạc, nghĩ muộn như vậy sẽ là ai đây? Cậu bò dậy, tròng một cái ngoại bào, liền đi ra mở cửa, cửa vừa mở ra, thấy một nam tử trẻ tuổi, người phủ đầy tuyết đứng ở cửa. Nam tử đang cúi đầu tháo mũ liền áo xuống, ngẩng mặt lên, lại là Triệu Khải Mô.

“Khải Mô!”

Lý Quả vô cùng khiếp sợ, cậu vội vã giúp Triệu Khải Mô cởi xuống phong bào, giũ tuyết trên phong bào xuống. Căn bản không ý thức được mình đã gọi cái tên Khải Mô.

“Mau tới đây sưởi ấm đi.”

Không suy nghĩ nhiều, Lý Quả đã lôi cánh tay Triệu Khải Mô, kéo hắn đến ngồi xuống cạnh chậu than. Lý Quả đốt nhiều than, trong phòng rất ấm áp.

Than lửa cháy lách tách, hai người ngồi cạnh bên, Triệu Khải Mô nhìn Lý Quả, Lý Quả lặng lẽ. Đêm tuyết rơi, đột nhiên nhìn thấy Triệu Khải Mô, ý niệm đầu tiên trong đầu Lý Quả chính là tim cậu đau đến mức đông hỏng rồi, đến lúc này, mới ý thức được, Triệu Khải Mô xuất hiện trước mặt cậu, còn ở trong phòng của cậu!

“A Lý nói với ta, ngươi rời khỏi quán canh bầu rồi.”

Triệu Khải Mô đánh vỡ trầm mặc, giọng nói hắn mang theo ấm áp. Trước khi đến tứ phương quán, Triệu Khải Mô còn lo lắng Lý Quả đã rời khỏi, may là cậu vẫn còn đây.

“Ngày hôm trước đã xin chưởng quỹ nghỉ việc.”

Lý Quả đưa bàn tay đến gần lửa hơ, ngọn lửa ấm nóng, sưởi người rất thoải mái.

“Khải… Là bởi vì chuyện này, mới lại đây à?”

Lý Quả mong đợi nhìn Triệu Khải Mô, ánh lửa hơ đỏ khuôn mặt hai người.

“Gọi thẳng tên không sao.”

Triệu Khải Mô nghĩ một năm cách trở, cùng với lần gặp mặt trước lại xa lánh, khiến Lý Quả ngay cả một cái tên cũng gọi đầy ấp úng.

“Ta tới gặp ngươi, là có việc hỏi ngươi, ngươi về sau có tính toán gì chưa?”

Một thân một mình đến kinh thành, ăn ở đều phải tốn phí, hiện nay lại nghỉ việc, huống hồ đã bắt đầu mùa đông, ăn đói mặc rách không nói, tìm nơi sống tạm cũng không dễ dàng gì.

“Ta định mùng mười khởi hành về Thứ Đồng, trở lại ăn tết.”

Lý Quả nhẹ nhàng nói, cách mùng mười tháng sau còn mười hai ngày.

“Có lộ phí chưa?”

Nghe Lý Quả nói sẽ trở lại Thứ Đồng, Triệu Khải Mô yên lặng một hồi.

Đây là chuyện cực kỳ quan trọng, mấy ngày nay lại xa lánh lẫn nhau, hắn không hỏi, Lý Quả không nói.

“Có, ta có tiền.”

Áo choàng Lý Quả khoác trên người có hoa văn tinh mỹ, huống hồ khách sạn tứ phương này cũng không phải nơi một tiểu nhị quán ăn có thể ở nổi. Lý Quả nói cậu có tiền, Triệu Khải Mô tin tưởng.

“Nghe Hồ Thừa tín nói, sau khi ta rời khỏi Lĩnh Nam, ngươi liền đi đến Liêm Châu, một năm này trải qua thế nào?”

Hai người ly biệt đã một năm, lúc đó Triệu Khải Mô nói với Lý Quả: Ngươi ta vân nê thù đồ, tương lai tương phùng vô hạn.

Lý Quả cúi đầu, hồi tưởng lại chuyện bị vu cáo trộm châu, bị đánh bị đạp, chịu oan vào ngục, đây là chuyện sau khi Triệu Khải Mô đi rồi liền phát sinh, sau đó đi Liêm Châu, cũng suýt nữa mất mạng vào miệng cá Nhám, nhưng mà cũng bởi vậy thu được một viên lục phân châu, cũng do thế mà bị Vương Kình vơ vét, vốn tưởng rằng trăm lượng vàng bị mất sạch, sau đó, cha trở về.

Một năm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, há có thể nhờ dăm ba câu mà nói hết. Mà những chuyện chịu tội, chịu khổ, Lý Quả cũng không muốn nói cho Triệu Khải Mô biết.

“Ta trải qua rất tốt, ở Liêm Châu giúp Cẩn Nương trông kho châu.”

Triệu Khải Mô biết Lý Quả không nói thật. Dù cho đến ngày nay, Triệu Khải Mô vẫn thường nhớ tới lúc hắn rời khỏi Lĩnh Nam đã đoạn tuyệt quan hệ, sau đó Lý Quả lập tức gặp phải bao cực khổ.

“Ta và Hồ Thừa tín có thư từ qua lại, hắn báo cho ta biết chuyện ngươi rời khỏi cửa hàng trân châu.”

Kỳ thực, ta đều biết.

“Hồ lang đều nói hết?”

Lý Quả vẫn chưa ngẩng đầu lên, chuyện cậu bị kẻ khác bắt nạt, cũng bị Hồ lang nói cho Triệu Khải Mô sao?

“Chuyện tứ phân châu, tử bào, chuyện ngươi bị kẻ khác hãm hại.”

Triệu Khải Mô nhớ rất rõ ràng, lá thư đó của Hồ Cẩn, hắn đã đọc mấy lần.

“Khải Mô, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Lý Quả trong đầu chợt lóe ra một ý nghĩ.

“Ngươi muốn hỏi cái gì?”

Nghe Lý Quả gọi hắn là Khải Mô, giọng Triệu Khải Mô thật ôn nhu.

“Sau khi ta tới Liêm Châu, nhà ta nhận được năm lượng vàng, là ngươi sai người gửi tới?”

Năm lượng vàng này, sau đó Quả nương đã hỏi Lý Đại Côn có phải hắn gửi hay không, Lý Đại Côn nói không phải. Như vậy cũng chỉ có một người gửi cho thôi, mà người này ở kinh thành xa xôi, vàng lại được gửi từ Quảng Châu, là Hồ Cẩn giúp đỡ sao?

“Khải Mô?”

“Là ta nhờ Hồ Cẩn gửi.”

Triệu Khải Mô mở miệng trả lời.

Hắn lo lắng Lý Quả ở Liêm Châu chịu khổ, không nuôi nổi gia đình, lo lắng Lý Quả bởi vì nghèo khó, mà sống quá gian nan.

“Ngươi rõ ràng đã nói ngươi ta vân nê thù đồ.”

Khóe mắt Lý Quả đỏ lên, cậu còn nhớ rõ lời nói tổn thương người của Triệu Khải Mô lúc đó.

Nhưng mà, Khải Mô, cuối cùng vẫn là Khải Mô, hắn chưa từng thay đổi.

“Xem ra Hồ Cẩn nói chuyện đổ quan, cũng là thật.”

Lý Quả cách lớp vải, không nhìn thấy vết thương trên cánh tay Triệu Khải Mô, cậu vẫn nhìn chằm chằm cánh tay Triệu Khải Mô.

Thấy ánh mắt Lý Quả rơi lên trên cánh tay trái hắn, Triệu Khải Mô liền biết, Hồ Cẩn đã nói ra chuyện hắn đổ quan, cược đao rồi.

“Khải Mô, ngươi vì sao làm như thế? Sao lại cược đao với Vương Kình.”

Đừng tiếp tục lấy ngữ khí lạnh lùng, lời nói tuyệt tình ra doạ cậu, cậu không bao giờ tin đâu.

Đây vốn là chuyện cố ý che giấu, không ngờ vẫn bị Lý Quả biết được.

“Khi còn bé, ngươi từng cứu ta dưới biển, ta nợ ngươi một phần tình nghĩa.”

Triệu Khải Mô bằng phẳng thuật lại, sau này nhớ lại hành vi điên cuồng cược đao với Vương Kình, mới thấy chẳng qua cũng là mượn cớ thôi.

“Không phải, ngươi không thừa nhận thôi.”

Lý Quả lắc đầu, nếu như đêm nay Triệu Khải Mô không tìm đến cậu, cậu cơ hồ thật tin tưởng sự hờ hững của hắn. Tâm tư Triệu Khải Mô rất sâu, lúc trước hắn thường không để ý tới Lý Quả, nhưng hắn cũng không phải là ghét cậu, mà tựa hồ vì chuyện nào đó nên mới vậy.

“Khải Mô, để ta xem vết thương một chút.”

Lý Quả chạm tay lên ống tay áo Triệu Khải Mô, cậu kéo ống tay áo Triệu Khải Mô lên, nhìn thấy một vết đao chém thật dài trên cánh tay hắn.

Có thể thấy được Hồ Cẩn nói bị chém rất sâu, thương tổn rất nặng chẳng hề giả.

“Ngươi không cho ta biết, còn cướp túi thơm của ta, còn nói lời tuyệt tình.”

Lý Quả chạm ngón tay lên vết thương, đầu ngón tay phảng phất như có thể cảm nhận được đau đớn từng có trên vết thương, điều này khiến Lý Quả càng thêm đau lòng, khổ sở.

“Ngươi nói ta có tà niệm, bảo ta chặt đứt sớm, vậy còn ngươi?”

Lý Quả lôi ống tay áo Triệu Khải Mô, thân thể cậu dựa vào Triệu Khải Mô, cậu ngửi được mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt trên quần áo Triệu Khải Mô, cậu đặt một bàn tay lên ngực Triệu Khải Mô.

“Khải Mô…”

Hơi ấm của Lý Quả vương vít lên cổ Triệu Khải Mô, ánh mắt cậu rơi vào đôi môi khẽ nhếch của Triệu Khải Mô, gương mặt Lý Quả tiến sát lên.

Triệu Khải Mô vốn là đuối lý, huống hồ một khi động tình, tâm tư khó che giấu, cho dù tài trí hơn người, nhất thời cũng bị Lý Quả phản bác đến không còn gì để nói. Thân thể ấm áp của Lý Quả kề sát, Triệu Khải Mô cũng không phải không muốn ôm cậu vào lòng, chỉ là hắn không thể.

“Ngươi ta đều là nam tử, thân thể tám thước, sừng sững thiên địa.”

Triệu Khải Mô đẩy mạnh Lý Quả ra, vẻ mặt hắn lạnh lùng nghiêm nghị, ngôn từ nghiêm khắc.

Lý Quả đứng ở một bên, ngẩng lên khuôn mặt đầy nước mắt.

“Lý Quả, đừng dây dưa nữa.”

Triệu Khải Mô nói câu này, dường như đang thỉnh cầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi