LẶNG LẼ RÚT VÒNG QUAY MAY MẮN ĐỢI NGÀY QUẨY



Bạch Linh Ca ho khan, ánh mắt thâm tình nhìn Tham Thực: “Anh bạn à! ”
“Hay chúng ta hỡi giảng hòa đi!” Bạch Linh Ca lời nói tràn đầy cầu sinh ý vị, ẩn ẩn còn nghe thấy tiếng nức nở.

Đám người âm thầm lắc lắc đầu, đây là tìm chết a!
Tham Thực một tay sờ cằm, hơi cúi lưng nhìn hắn nói: “Ngươi tại sao lại có thể ngây thơ như vậy? Giảng hòa? Không có khả năng giảng hòa!”
Bạch Linh Ca nghe vậy thì liền muốn khóc, nhanh chóng nói: “Đợi từ từ!”
Lật ra trang sau, đọc một hồi mặt của Bạch Linh Ca so người chết càng khó coi, đây là muốn cho liêm sỉ của hắn ma diệt a!!
Bất quá vì sống sót, liêm sỉ tính là gì? Bạch Linh Ca cười khinh miệt một cái!
Ngay lúc mọi người đều tưởng hắn điên rồi thì Bạch Linh Ca động! Ôm lấy Tham Thực hông, hắn ánh nhìn tràn đầy nóng bỏng!
“Anh bạn à, hay là anh cho tôi bú JJ một cái! Xem như để giảng hòa đi!” Vừa nói hắn liền cố gắng kéo quần của Tham Thực xuống!
Đám người: “! ”
Ngũ Tà Môn bên trong: “A!! Ai ngăn Tống Sư Tỷ lại nhanh lên! Ngăn nàng!!”
Triệu Vũ: “Bình tĩnh! Bình tĩnh!!”

Quân Thiên Tú ngồi ở một góc, gác tay lên cằm thâm cao nói: “Thật quen thuộc lời thoại!.


Tham Thực lặng lẽ nhìn Bạch Linh Ca, nhất là thấy hắn không ngừng cố gắng kéo quần của hắn xuống, một cổ cảm giác buồn nôn hiện lên trong lòng hắn!
Không còn cái gì cảm giác muốn ăn, Tham Thực đều muốn tuyệt thực, hắn đang hoài nghi nhân sinh, không ngờ có một ngày bản thân sẽ không muốn ăn một người!
“Cút!” Động tác cực kỳ mau lẹ, không chút đồng cảm, Tham Thực trực tiếp đánh mặt Bạch Linh Ca bay lên không trung!
Bạch Linh Ca bay ở trên không hai ba vòng, trong lòng thâm không xong, hắn vẫn là không muốn tha cho ta!
Ở phía bên kia, Tham Thực sau khi bị Bạch Linh Ca phá hủy tâm trạng cũng liền không có ý định ở lại, mặt nạ từ từ giải khai thành hắc sắc đường vân chạy về sau lưng làm thành mặt quỷ đồ án.

Tóc từ từ rút ngắn trở lại, Lưu Tử Tinh dung mạo lại trở lại như xưa! Uhm, trang điểm!
Ngay lúc hai mắt hắn tràn đầy nghi hoặc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Bạch Linh Ca đã nhanh tới ôm lấy chân của hắn.

Cảm nhận phía sau mông một cái móng heo từ từ mò tới!
Cảnh tượng này đương nhiên bị đám người cho bắt được!
Tống Tuyền Vi: “!!!”
“Các ngươi còn nhìn cái gì! Nhanh lên giữ lại sư tỷ a!!!”
Quân Thiên Tú chẹp chẹp miệng, nếu là ở địa cầu thì chắc chắn có người cảm thán: Cứ tưởng là nữ chính huyền huyễn văn, ai ngờ lại là nữ phụ đam mỹ văn!
Việc đời không ngờ tới! Không ngờ tới! Hắc hắc!
Lưu Tử Tinh: “! ”
“Bỏ tay chó ngươi ra! ”
Bạch Linh Ca hai tay ôm chặt chân của Lưu Tử Tinh, thấy chết không sợ hét: “Không! Ta không buông!! Rõ ràng là ngươi bảo ta làm như vậy!!”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Đám người: “! ”
“Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu!” Lưu Tử Tinh mặt đen nói, chân cố ý vùng vẫy hất ra Bạch Linh Ca.

Nhưng Bạch Linh Ca vốn dĩ sợ chết sẽ để cho hắn như ý nguyện?
“Lão đại! Ngươi làm ơn cho ta bú JJ giảng hòa a!! Xem như để chứng minh cho tình anh em cây khế của hai ta!!”
“Cút! Tên bê đê này!” Lưu Tử Tinh không để ý hình tượng trực tiếp đá bay Bạch Linh Ca ra xa.


Bản thân liên tục thở gấp, xem ra tâm tình của hắn lúc này rất không vui.

Bất quá nhớ ra thứ gì, Lưu Tử Tinh hai mắt mờ mịt đầy mê vụ, không phải ta đang bị lũ quái vật bao vây sao? Nơi này là đâu?
Đâu là đây? Ai là ta? Chuyện gì đang xảy ra?
Lưu Tử Tinh đứng sững sờ, trong não đang từ từ phân tích!
Nhìn Lưu Tử Tinh sững sờ, Linh Lung Tử Trân tay gác sau lưng lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết như thế nào?”
Lưu Tử Tinh nhìn nàng một lúc, não vẫn chậm chạp loading, sau một lúc thì phun ra một câu: “Điên à?”
Hắn lúc này ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhất là bản thân bị đe dọa, không nói nhiều, trực tiếp chửi!
Linh Lung Tử Trân: “???”
Đây là cái dạng người quái gì thế này? Không hợp trực tiếp liền chửi thành tiếng???
Nàng mặt dần biến âm trầm, vốn dĩ tâm tình mài luyện qua vô số năm tháng đã lạnh nhạt như cổ băng lúc này có chút xôn xao bất định, nói đúng hơn là có xúc động đập chết Lưu Tử Tinh!
Lưu Tử Tinh không để ý nàng, lặng lẽ nhìn chung quanh!
Nhìn thấy đám người Ngũ Tà Môn đang quỷ dị quan sát bản thân, Lưu Tử Tinh nhớ lại Bạch Linh Ca thốt lên những lời xấu hổ kia, bản thân tự làm thôi miên: “Ta không thấy gì! Ta không thấy gì! ”
Sau đó quan sát thấy tàn tích, khắp nơi là người chết, não của Lưu Tử Tinh lại bắt đầu loading!
Để giải thích tình trạng của hắn lúc này, chúng ta có thể đem ra một ví dụ, đó chính là những người da đen bị bắt lại đem về làm mọi!
Hả? Cái gì? Chuyện gì xảy ra?
Hàng ngàn câu hỏi hiện lên trong đầu, đang yên đang lành tự dưng tràng cảnh xoay 180 độ mà không hề có một tí giải thích!
Mọi đen làm không dễ a!
Trong lòng Lưu Tử Tinh hiện lên cái suy nghĩ này, bất quá các ngươi ánh mắt làm sao lại quái dị như vậy? Ta không phải mọi đen a!
“Khụ khụ! Thứ lỗi, tại hạ rời đi trước!” Lưu Tử Tinh ho khan một tiếng, bước chân hơi lui về sau!
“Phốc!” Một cái lưỡi dao bay ngang qua đầu làm cho Lưu Tử Tinh không dám di chuyển, sắc mặt hắn cứng đờ mà nhìn Linh Lung Tử Trân.

Cảm nhận khí tức của Linh Lung Tử Trân, Lưu Tử Tinh rất biết phận, không dám làm bậy mà ho khan một tiếng: “Quân tử không khẩu không động thủ! Sát sinh chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn thôi! A men!”
Quân Thiên Tú phía dưới: “Hảo văn chương! Không hổ là người mà Quân Thiên Tú ta muốn nôi theo! Cái da mặt này! Dày a!”
Nguyên một đám thiên kiêu bị Lưu Tử Tinh cho đồ sát, bây giờ hắn lại nói không nên sát sinh! Hảo đạo lý!
Đương nhiên đây là do Lưu Tử Tinh chưa biết bản thân là người gây ra tràng cảnh như bây giờ, mặc dù biết kết quả cũng không thay đổi được bao nhiêu!

Linh Lung Tử Trân lạnh nhạt nói: “Ngươi làm ta thành ra như bây giờ? Giết ngươi thì có sao?”
Lưu Tử Tinh nhìn nàng giống như không nói đùa, hắn liền một mặt đau khổ: “Đại lão ngài đây là xem trọng ta! Người đời có câu: dùng ‘bao’ là không thương! Chứng tỏ muốn có ấy ấy thì phải yêu nhau! Trong khi ta và người đều không có quan hệ gì với nhau! Chịu trách nhiệm cái gì ở đây a!”
Lưu Tử Tinh không rõ, tự dưng ở đâu lao ra nói bản thân tình trạng bây giờ là do hắn làm ra và bắt hắn phải dùng cái chết để chịu trách nhiệm?
Uhm! Không ngoài ý muốn, cái đầu óc đen tối của anh bạn họ Lưu đã làm cho anh bạn ấy nghĩ lầm!
Đám người nghe Lưu Tử Tinh biện hộ, sắc mặt một màu mờ mịt, tên này là đang nói cái gì a?
Linh Lung Tử Trân thì lại khác, nàng lúc này tâm tình không tốt, đơn giản là muốn giết Lưu Tử Tinh! Vì sao? Vì thủ đoạn mà nàng đang dùng!
Do Lưu Tử Tinh ép nên nàng phải dùng ra nó! Nghĩ tới đây Linh Lung Tử Trân sát khí lại nồng hơn trước, như thể đang chuẩn bị xé xác Lưu Tử Tinh ra!
Lưu Tử Tinh nhìn giống như muốn ăn thịt hắn Linh Lung Tử Trân, trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên vẻ mạo của ta luôn làm nhiều người mê say a~ Ngay cả thủ đoạn như vậy cũng dám dùng! Ai!
Bất quá đánh không lại, giảng hòa cũng không được, ta đành tiếp nhận cái vỏ sò này vậy!
“Thôi! Ta chịu trách nhiệm được chưa! Bất quá đứa bé không thể theo họ của ta! Uhm! Bất quá ngươi yên tâm, mỗi tháng ta sẽ gửi 5 viên linh thạch xem như tiền trợ cấp!”
Linh Lung Tử Trân: “! ”
Ngay sau đó nàng liền hiểu ra Lưu Tử Tinh chính là đang đùa giỡn bản thân, sắc mặt nhanh chóng biến đỏ, tức giận lao về phía trước: “Tìm chết!!!”
Lưu Tử Tinh: “???”
Chẳng lẽ 5 viên Linh Thạch vẫn chưa đủ sao? Đã là rất nhiều được không?
Bất quá nhìn hùng hồn Linh Lung Tử Trân, Lưu Tử Tinh biết bản thân xong!
Đột nhiên một giọng nói nhanh chóng ngăn cản: “Tiểu Thư! Đợi đã!!”
Lưu Tử Tinh mở mắt ra nhìn thấy Tiểu Đậu lực lưỡng bờ vai, không hiểu sao hắn thấy có chút ấm áp, con ma này nuôi không tốn cơm a!
Linh Lung Tử Trân nhìn thấy hồn ma Tiểu Đậu thì ngưng lại, kinh ngạc nói: “Ngươi còn sống?”
“Tiểu Thư!” Tiểu Đậu một tay chùi nước mắt, vốn dĩ cố gắng nín nhưng sau khi nhìn vẻ mặt không thể tin được của Linh Lung Tử Trân thì trực tiếp gào khóc!
Nữ nhân thật quái dị!
Lưu Tử Tinh thì đang bồi hồi tại sao 5 viên Linh Thạch mà vẫn không được, hắn thấy rõ ràng rất nhiều a!
Ai! Thế giới này thật khó hiểu a!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi