LẲNG LƠ CHO ANH XEM



Quý Lâm đưa Du Duyệt Duyệt đến xem triển lãm tranh sơn dầu ở Bác Lãm Quán, cô cực kỳ vui vẻ và đánh giá rất cao những tác phẩm này.
Thật ra thì anh đã sớm tới đây tham quan rồi cho nên tầm mắt chỉ dừng lại trên người cô.
Sau khi xem triển lãm xong, hai người đến một nhà hàng gần Bác Lãm Quán dùng bữa.

Trong lúc ăn, Du Duyệt Duyệt vẫn luôn tò mò hỏi Quý Lâm gần đây đã vẽ cái gì, nhưng anh chỉ đáp lại rằng đến nơi sẽ biết.
Lòng hiếu kỳ của cô liền trỗi dậy, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn hẳn như hận không thể lập tức bay đến nhà anh.
Quý Lâm có chút bất đắc dĩ mà cười vài tiếng rồi nói Du Duyệt Duyệt cứ ăn từ từ, đừng để bị nghẹn.
Cơm nước xong xuôi, anh lái xe đưa cô đến nhà mình.

Lần này cô vô cùng an phận quy củ, không táy máy sờ soạng đũng quần của anh nữa.


Đêm qua đã ăn quá nhiều thịt rồi, hôm nay xem tranh là quan trọng nhất.
Về đến nhà Quý Lâm, Du Duyệt Duyệt nhịn không được mà nhìn ngó xung quanh.

Lần cuối cùng cô tới đây là vào buổi tối, sau này mỗi lần gặp nhau đều là ở nhà cô cho nên cô không có cơ hội nhìn kỹ nơi anh ở.
Sau khi Du Duyệt Duyệt tham quan một vòng liền tấm tắc nói: “Quý Lâm, nhiều năm như vậy rồi mà thẩm mỹ của anh vẫn không thay đổi ha! Ây, đây không phải là con thỏ bằng gốm sứ em tặng anh hồi trung học sao? Anh vẫn còn giữ đến giờ hả?!”
Quý Lâm dắt tay Du Duyệt Duyệt đi về phía trước, “Không phải em muốn xem tranh sao? Phòng vẽ tranh của anh ở lầu 3.”
Du Duyệt Duyệt bị Quý Lâm kéo đi nhưng vẫn quay đầu nhìn con thỏ bằng gốm sứ, khóe môi dần cong lên.
“Quý Lâm, anh xấu hổ hả?”
Quý Lâm nhấp môi không đáp, Du Duyệt Duyệt càng cười to hơn.
Tới lầu 3, anh mở cửa một căn phòng, cô đi theo sau vào mà không khỏi kinh ngạc cảm thán.
Phòng vẽ tranh của anh rất lớn, chỗ nào cũng có tác phẩm trưng bày.


Phần lớn đều là tranh vẽ phong cảnh và hình người.

Nổi bật nhất trong số đó là bức tranh vẽ một thiếu nữ chưa hoàn thành xong ở giữa căn phòng.
Du Duyệt Duyệt lập tức hiểu ra vì sao Quý Lâm kêu cô tuần sau hẵn tới, nếu cô tới hôm nay thì làm sao kịp giấu bức tranh này đi chứ!
Cô cười vui vẻ rồi kéo kéo ống tay áo của anh, “Quý Lâm, tại sao anh lại vẽ em trong bộ đồ ngủ?”
Hai tai Quý Lâm đỏ lên, chỉ một câu hỏi đơn giản vậy thôi cũng đủ khiến anh thẹn thùng.
“Sao lại không nói lời nào? Vậy thì em đổi vấn đề khác...!Chừng nào thì anh mới vẽ xong? Có muốn em thay áo ngủ ngồi trước mặt anh làm người mẫu không? Nếu vậy thì tranh sẽ thật hơn đó!” Du Duyệt Duyệt ở bên cạnh dễ dàng trêu ghẹo Quý Lâm.
Quý Lâm rũ mắt nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ không ngừng khép mở của người phụ nữ rồi đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.
Thơm tho mềm mại như một khối thạch trái cây ngọt ngào, anh rất thích cảm giác này.
Quý Lâm nâng khuôn mặt của Du Duyệt Duyệt lên, đầu lưỡi cạy cánh môi ra, thăm dò vào trong khoang miệng nhỏ.
Cô bị nụ hôn bất ngờ này làm cho giật mình hoảng sợ mà trợn tròn mắt nhìn, sau đó đầu lưỡi liền bị anh hút lấy.
Tê tê ngứa ngứa, cảm giác như anh muốn ăn luôn cả cô.
Du Duyệt Duyệt thu đầu lưỡi lại muốn né tránh Quý Lâm nhưng căn bản là không thể thoát khỏi, không khí xung quanh cũng bởi vì nụ hôn này mà nóng lên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi