LẲNG LƠ CHO ANH XEM



- ---
Quá trình chọn váy đối với Du Duyệt Duyệt mà nói là chuyện vừa vui vừa buồn, vui vì cô cảm thấy bản thân sắp theo đuổi Quý Lâm thành công, buồn vì có quá nhiều loại váy đẹp nhưng cô lại không mặc vừa.
Quả nhiên, chỉ những cô gái thon thả, mảnh mai mới thích hợp mặc váy.

Đây là lần đầu tiên Du Duyệt Duyệt ưu sầu vì dáng người của mình, bất quá chỉ trong vài giây sau, cô đã lấy lại được tinh thần.
Ai nói mập thì không thể mặc váy chứ? Cô nhất định sẽ mặc!
Cuối cùng Đàm Linh cũng chọn được một cái váy màu xanh thích hợp với Du Duyệt Duyệt
Cô nhìn bản thân mình trong gương, vui đến mức hai mắt cong lên.

Tiếp theo đó, hai người cùng nhau đi mua bút máy, con mèo màu cam thì mượn của nhà Đàm Linh, còn vé vào triển lãnh tranh thì nhờ ba mẹ Du Duyệt Duyệt mua cho.

Hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi Quý Lâm nữa thôi.
Du Duyệt Duyệt ngồi xếp bằng trên giường rồi bấm số của đối phương trong lo lắng.
Buổi sáng khi đi mua đồ cô còn rất tư tin, nhưng tới lúc hẹn gặp người ta thì lại không chắc chắn lắm.
Lỡ như Quý Lâm bận rộn nên từ chối thì sao? Vậy coi như mua váy, bút và vé vào cửa thành công cốc rồi.

Du Duyệt Duyệt lắc đầu, tự nhủ bản thân không được lùi bước.


Ngón tay mum múp bấm vào nút gọi.

Cô hồi hộp chờ anh trả lời.

Tút một tiếng, điện thoại đã được kết nối.
“Alo, Quý Lâm.”
“Ừm, là tớ.”
“Quý Lâm, chuyện là ba mẹ tớ có mua hai tấm vé đi xem triển lãm nhưng lại có việc bận đột xuất nên không đi, mà giờ bỏ thì lãng phí quá, tớ nhớ cậu rất thích vẽ tranh, cậu có muốn đi xem với tớ không?” Cô nói một tràng rồi khẩn trương chờ anh đáp lại.
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sao đó nói: “Được.

Cho tớ biết thời gian, địa điểm đi.”
Du Duyệt Duyệt kích động đến mức ngã lên giường, xoay qua xoay lại cả nửa vòng, cơ thể đè lên gối ôm hình con heo, lúc này mới nhớ tới việc trả lời: “Được được, tớ gửi qua tin nhắn cho cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, cô lại ôm con heo đó lăn vài vòng trên giường, “Thành công! Thành công rồi! Thật tốt quá!”
Một hồi lâu sau, tâm trạng của Du Duyệt Duyệt mới bình tĩnh trở lại, cô bắt đầu tưởng tượng đến cảnh tưởng ngày mai gặp mặt anh.

Với niềm vui và sự mong đợi, cô đã có một giấc mơ rất đẹp.

Trong mơ, cô tỏ tình thành công, mãn nguyện ở bên Quý Lâm.


Sáng sớm, Du Duyệt Duyệt thức dậy với nụ cười tươi rói trên môi, sau đó cô tắm rửa thay đồ một cách nhanh chóng.

Ba mẹ Du không khỏi tò mò khi nhìn bộ dạng hăng hái, vui vẻ của con gái mình.
Thậm chí Ba Du còn trêu ghẹo về việc liệu có phải cô đang yêu đương hay không.
Du Duyệt Duyệt nở một nụ cười xán lạn, “Sắp thôi.”
“Ồ, vậy thì quá tuyệt, tiểu Duyệt Duyệt sắp có bạn trai rồi.”
Mẹ Du đang ở ban công chăm sóc hoa cỏ cũng thò đầu ra nói một câu, “Yêu đương cũng được, nhưng không thể bỏ bê chuyện học hành.”
“Con biết rồi.

Hơn nữa ba mẹ căn bản không cần lo lắng, người con thích chính là một học bá, lần nào thi cũng đứng nhất khối hết.”
Ba Du cười nói: “Wow, vậy thì đúng là rất giỏi.”
Du Duyệt Duyệt thay giày ở huyền quan, “Không nói nữa, con đi đây! Tạm biệt ba mẹ!”
“Đi đường cẩn thận.”
Hôm nay Du Duyệt Duyệt mặc chiếc váy màu xanh đã mua lần trước, đi kèm theo đó còn có một cái túi xách nhỏ, tâm tình của cô đặc biệt vui vẻ, cảm thấy bầu trời hôm nay trong vắt hơn thường ngày.

Cô đến sớm hơn thời gian đã hẹn trước nên đành ngồi dưới gốc cây chờ anh tới.

Con mèo cam ôm trong lòng ngực liên tục kêu khiến cô không nhịn được mà sờ sờ lên đầu nó trêu ghẹo.

“Du Duyệt Duyệt.”
Du Duyệt Duyệt nghe được âm thanh liền ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập ý cười.

“Cậu tới rồi.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi