LẲNG LƠ CHO ANH XEM



- --
Quý Lâm lái xe đưa Du Duyệt Duyệt về nhà, dọc đường đi hai người nói rất nhiều, một lát sau chủ đề liền chuyển tới chuyện hồi còn học cao trung.
Cũng từ đó mà Du Duyệt Duyệt mới biết được rằng trước đây cô đã bỏ qua quá nhiều chi tiết.

Hóa ra là ngay từ đầu Quý Lâm đã âm thầm quan sát cô, nhưng cô lại hoàn toàn không biết gì cả.
Cô không khỏi phỉ nhổ một câu: "Đúng thật là...!Đã nghiện còn ngại, rõ ràng là thích em trước, vậy mà lại còn ngồi chờ em chủ động tới tiếp cận anh.

Lỡ như lúc đó em không có hứng thú với anh thì sao?"
Quý Lâm mím môi, chuyên tâm lái xe mà không có ý định trả lời câu hỏi của cô.
Du Duyệt Duyệt là kiểu người đã hỏi thì một hai phải có được đáp án, nếu anh không trả lời, vậy thì cô sẽ tiếp tục hỏi.
"Không muốn nói hả? Được thôi, nếu anh không nói thì sau này em sẽ xài gậy mát xa, không chơi với anh nữa."
Lời đe dọa này nghe có vẻ khá ấu trĩ nhưng lại có hiệu quả với Quý Lâm.
Anh mở miệng trả lời: "Thật ra anh cũng có chủ động mà, chẳng qua là chỉ có một lần, sau đó thì đã em chủ động tới tiếp cận anh."
Cô bất mãn nói: "Là cái lần anh cho em mượn dù sao? Như vậy không phải quá mờ hồ hả."
"Nhưng anh chưa từng làm như vậy với người khác mà!"

Du Duyệt Duyệt nhớ tới hồi còn học cao trung, trong mắt người khác, Quý Lâm thực sự vô cùng lạnh lùng, ngay cả khi đối nhân xử thế cũng rất có chừng mực và lịch sự, nhưng cũng sẽ không vì đưa dù cho người khác mượn mà để bản thân bị ướt mưa.

Hơn nữa nhiều người đưa thư tình cho Quý Lâm như vậy, nhưng anh lại không nhận cái nào, thậm chí còn cố tình bảo trì khoảng cách với những nữ sinh đó.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô tốt hơn hẳn, nhưng sau đó cô lại thấy như vậy vẫn chưa đủ, "Bây giờ anh đã là bạn trai của em rồi, nếu còn nhàm chán như trước nữa thì em sẽ thay lòng đổi dạ đó."
Bốn chữ "Thay lòng đổi dạ" này đánh trúng điểm yếu của Quý Lâm, tay anh khẽ run lên khiến xe hơi lệch bánh một chút rồi quay về đúng quỹ đạo.
"Vậy biểu hiện của anh bây giờ như thế nào?" Quý Lâm có chút lo lắng trong lòng nhưng cố tình che giấu đi.
Du Duyệt Duyệt nghĩ nghĩ một lúc, sau đó nói: "Hiện tại sao? Ừm...!Cũng không tệ lắm.

Em rất thích."
Câu trả lời này của cô khiến tâm tình anh nhẹ nhõm hẳn, lông mày giãn ra, khóe môi cong lên.

Du Duyệt Duyệt nhìn chằm chằm sườn mặt của Quý Lâm đến mức tai anh đỏ lên, phản ứng thú vị này khiến cô bật cười thành tiếng.

- -

Du Duyệt Duyệt vừa về đến nhà liền nằm lên giường, giấc ngủ hồi sáng hoàn toàn không đủ để khôi phục lại thể lực của cô.

Cái tên Quý Lâm này cũng thật là...!làm kịch liệt như vậy là muốn ép khô cô sao?
Đúng như người đời hay nói, ăn no xong là lập tức muốn đi ngủ.

Du Duyệt Duyệt nằm trên giường mơ mơ màng màng thì bỗng nhiên lúc này điện thoại rung lên.
Cô híp mắt cầm lấy điện thoại, phải mất một lúc sau mới thấy rõ nội dung.
"Hả? Tiền bối đã trở lại rồi sao?" Du Duyệt Duyệt lập tức gõ chữ trả lời lại.
Tiền bối mà cô nhắc tới là một đàn anh mà cô quen biết thời còn học đại học, tên là Văn Vũ Hiên.
Văn Vũ Hiên đúng như tên gọi, vừa hiền lành vừa dịu dàng, rất dễ hòa đồng với mọi người.

Lúc trước Du Duyệt Duyệt ngất xỉu vì phương pháp giảm cân tiêu cực trong quá trình huấn luyện quân sự, chính Văn Vũ Hiên là người đưa cô đến phòng y tế.
Cũng từ đó mà hai người bắt đầu nói chuyện qua lại, từ từ quen biết nhau hơn, mối quan hệ cũng không tồi.

Chẳng qua là sau khi tốt nghiệp, Văn Vũ Hiên chuyển đến thành phố B làm việc, gần hai năm qua cô không có liên lạc với anh.

Văn Vũ Hiên hỏi cô có rảnh gặp nhau ăn bữa cơm không.
Du Duyệt Duyệt trả lời: Được, tiền bối cứ chọn thời gian đi, em đều rảnh hết.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi