LÃNG MẠN CỦA ANH


 
Chương 34
Chu Túy Túy chớp chớp mắt, cảm nhận sự lạnh lẽo cùng với xúc cảm vừa rồi, sau khi uống hết nước, không chút do dự nói: "Còn, còn có thể."
Thẩm Nam cười khẽ, ngậm môi cô khẽ hôn, thấp giọng hỏi: "Còn uống nữa hả?"
Chu Túy Túy: "...."

Đến cuối cùng, hai người đứng ở sân thể dục, dùng cách đút cho nhau, uống hết một chai nước. Đương nhiên, rơi rớt xuống cổ, chắc phải 1/5.
Cách đó không xa có người ồn ào, nhưng bọn họ không hề để ý, có chút không kiêng nể gì.
Nhưng mà cũng không đến mức quá làm càn, không lâu sau, Thẩm Nam và Chu Túy Túy rời khỏi sân thể dục. Lúc này vẫn còn khá sớm, không quá muộn.
"Đói bụng không?"
Chu Túy Túy a một tiếng, quay đầu nhìn về phía anh: "Không đi dạo sao? Chỉ đi khu dạy học và sân thể dục?"
Thẩm Nam cong môi cười: "Còn buổi chiều và tối, anh dẫn em đi ăn trước?"
"Cũng được."
Hai người nhìn nhau, Thẩm Nam duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Chu Túy Túy, dẫn cô đến quán cơm hồi cấp ba mình hay ăn.
Thẩm Nam giới thiệu những quán hàng bên ngoài trường học cho Chu Túy Túy, bây giờ là cuối tuần, mấy cửa hàng đều mở cửa, nhưng mà người ít hơn nhiều so với lúc đi học. Cửa hàng xung quanh khá nhỏ, hơn nữa rất lộn xộn, các loại đồ ăn vặt đều có.
Chu Túy Túy ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy rất thú vị.
Trước kia khi cô đi học, cơ bản đều ăn cơm trong nhà ăn, sau khi tan học về nhà, tài xế nhà cô trực tiếp đến trường đón người, trên cơ bản mỗi ngày đều đúng giờ về nhà, thời gian không thể vượt qua nửa tiếng. Sau này lớp 12, cô ở lại trường, mới thoải mái hơn một chút, nhưng mỗi buổi tối, đều bị gọi điện thoại kiểm tra.
Điện thoại kiểm tra là một chuyện, Chu Túy Túy là người thông minh, trèo tường ra ngoài rất nhiều lần đều không bị bắt, cũng không bị phát hiện.
Trong nhà có cách ở nhà, cô cũng có biện pháp đối phó của chính mình. Nhưng mà tự do tự tại giống như Thẩm Nam, quả thật không có.
Nghĩ nghĩ, cô cong môi cười.
Thẩm Nam rũ mắt, nhìn cô chằm chằm, dẫn cô vào một cửa hàng nhỏ: "Đến bên này ăn đi, có cơm, có mỳ."

"Được."
Trong mắt Chu Túy Túy không hề có sự ghét bỏ.

Thẩm Nam nói: "Cửa hàng này đã mở nhiều năm rồi, hương vị không tồi, giá cả cũng phù hợp, ngày thường khi đi học bên này đều cần phải xếp hàng mới có thể ăn."
Cho dù ăn ở ngoài hay mang về, đều như vậy.
Nghe vậy, Chu Túy Túy ngẩng đầu nhìn một vòng, vị trí của cửa hàng thật sự rất nhỏ, trong tiệm có 6, 7 cái bàn, bên ngoài cửa cũng có mấy cái, nhưng do là cuối tuần, bàn ghế ở ngoài cửa đều đã dọn vào. Cô gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, mi cong cong nhìn về phía Thẩm Nam: "Vậy xem anh giới thiệu đi."
"Được."
Thẩm Nam biết cô thích ăn cái gì, sau khi hai người gọi đồ ăn, liền yên lặng chờ.
Ít người, đồ ăn một lát đã mang lên, Chu Túy Túy nhìn rau xào trước mặt, quả thật hương vị không tồi, vốn dĩ không đói lắm, lúc này bụng cũng kêu lên, thơm quá.
"Nếm thử."
Chu Túy Túy ăn hai miếng, mắt sáng lên, nhìn về phía Thẩm Nam: "Ngon!"
Là ngon thật sự, rất thơm, khi ăn rất ngon miệng. Chu Túy Túy ăn thử một miếng đậu cô ve chiên, cảm thấy vô cùng thơm, ngon hơn rất nhiều so với lần trước ăn.
Thẩm Nam cong môi cười, rót cho cô cốc nước: "Vậy ăn nhiều một chút."
"Ừm." Chu Túy Túy không để ý Thẩm Nam, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
***
Sau khi ăn xong, hai người lại về trường một lần nữa, đi dạo một vòng trong trường, cuối cùng Thẩm Nam còn dẫn Chu Túy Túy đến rừng cây nhỏ trong truyền thuyết của trường học... Hai người ở trong đó ít nhất nửa tiếng mới đi ra, khi đi ra, sắc mặt Chu Túy Túy đỏ ửng, đôi môi vốn hồng nhuận, càng thêm ướt át kiều diễm, rất mê người.
Gương mặt trắng nõn cũng đỏ ửng, đẹp đến động lòng người.
Mặc dù là đồng phục đơn giản mộc mạc, cũng không che đi được vẻ đẹp của cô.
Từ sau khi rời khỏi trường học, hai người trực tiếp về nhà. Chuyện của Lăng Tình, tạm thời qua đi.
Thật ra, suy nghĩ của Chu Túy Túy là, chỉ cần Lăng Tình không tìm đến cửa, cô cũng không chủ động đi trêu chọc. Dù sao cũng xem ý của người nọ.
Buổi tối, sau khi ăn xong, hai người bên cạnh nhau xem phim.
Đi cả ngày mệt mỏi, Chu Túy Túy không muốn ra ngoài, Thẩm Nam liền mở phim ở nhà cho cô xem.
"Muốn xem cái gì?"
Chu Túy Túy ừm một cái, nghĩ nghĩ, nói: "Tùy đi, gần đây em không muốn xem cái gì."
Sau đó, Thẩm Nam chọn một bộ phim điện ảnh tình cảm cảm động, Chu Túy Túy ngồi bên cạnh anh, xem xem liền ngủ mất, chờ đến khi phim kết thúc, cô mới mơ màng tỉnh lại, ghé mắt nhìn người đàn ông làm gối cho mình, âm thanh khàn khàn: "Hết rồi?"
Thẩm Nam dở khóc dở cười, duỗi tay nhéo cằm cô, cúi đầu nhìn: "Buồn ngủ như vậy?"

"Hơi chút."
"Đi tắm đi."
"Ừm."
Chu Túy Túy đứng dậy, khi đi về phòng, đột nhiên dừng lại nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha: "Thẩm Nam."
"Hửm?" Thẩm Nam giương mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: "Sao vậy?"
Âm thanh của anh trầm thấp, làm người nghe rất thoải mái.
Chu Túy Túy mím môi, lúc này mới thần sắc lãnh đạm nói: "Đêm nay, anh ngủ phòng cho khách."
Vấn đề về tính nguyên tắc, không thể thay đổi. Bằng không người đàn ông này, không biết còn trêu hoa ghẹo nguyệt bao nhiêu người nữa. Hôm nay cô quả thật vui vẻ, nhưng vui vẻ cũng sẽ không quên nguyên tắc của mình.
Thẩm Nam kinh ngạc nhìn về phía cô, bật cười nói: "Được, nghe em."
Chu Túy Túy: "...."
Không năn nỉ một chút sao???
Cô quay đầu nhìn Thẩm Nam một cái, nhìn nụ cười trên mặt anh, tự nhiên lại có chút tức giận.
Cô hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu mà đóng cửa phòng lại, cầm quần áo vào phòng tắm. Thẩm Nam nhìn bộ dáng giận dỗi của cô, đôi mắt chuyển động, im lặng cười.
Bà xã của anh, có chút ngạo kiều.
....
Chu Túy Túy vừa mới tắm xong, liền nhận được điện thoại của Hạ Văn.
"Cậu đang làm gì?"
"Mới vừa tắm xong." Chu Túy Túy cầm khăn lau tóc, hơi rũ mắt ngồi lên ghế ở bên cạnh: "Sao, bây giờ gọi điện thoại cho mình, bảo mình đi uống rượu?"
Hạ Văn bật cười, cong cong môi: "Mình không dám, đội trưởng Thẩm của cậu ở nhà, mình nào dám quấy rầy tính phúc của hai người."
Ý trên mặt chữ.
Chu Túy Túy và Hạ Văn không hổ là bạn thân, vừa nghe liền hiểu được thâm ý trong lời nói của cô ấy.
Chu Túy Túy nghẹn lại, mới không chút để ý nói: "Không có cuộc sống hạnh phúc, người bị mình đuổi sang phòng khách ngủ rồi."

"Tại sao?"
Chu Túy Túy trực tiếp kể lại tình huống đơn giản cho Hạ Văn nghe, Hạ Văn nghe xong cười liên tục.
Đợi sau khi Hạ Văn cười đủ rồi, Chu Túy Túy nhếch mí mắt, rất cạn lời hỏi: "Cười đủ chưa?"
Hạ Văn thanh giọng, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ nói: "Đủ rồi, cậu cũng quá vô tình rồi, dù sao thì đội trưởng Thẩm cũng đã dẫn cậu ra ngoài hẹn hò rồi còn gì, cậu liền trở mặt không nhận người?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy im lặng một hồi: "Mình cho rằng anh ấy sẽ năn nỉ."
Không nghĩ lại nghe lời như vậy.
Sở dĩ cô cường điệu như vậy, là cảm thấy chính mình phải giữ lời, nhưng cô không nghĩ đến Thẩm Nam đối với mình thỉnh thoảng rất cầm thú, trong chuyện này, lại thân sĩ như vậy, thật giống như một người đứng đắn.
Hạ Văn đại khái có thể hiểu được suy nghĩ của cô.
Cô ấy dừng một chút, không nhịn được mà cười, nhẹ giọng nói: "Nếu không cậu chủ động nhận thua? Để cho đội trưởng Thẩm ngủ cùng cậu?"
"Không!" Chu Túy Túy xì một tiếng: "Mình là người sẽ nhận thua sao?"
Hạ Văn nhướng mày, ám chỉ: "Cũng sẽ có nhỉ."
"Cậu gọi cho mình có chuyện gì?" Chu Túy Túy nghẹn lại, lảng sang chuyện khác.
Hạ Văn cười, cũng không vạch trần. Cô dừng một chút, nói: "Ngày mai muốn ăn cùng nhau không?"
Chu Túy Túy hơi giật mình, nghĩ nghĩ nói: "Buổi tối thứ hai đi, buổi chiều ngày mai Thẩm Nam mới đi."
Hạ Văn cong môi cười: "Được, vậy tối thứ hai mình đến đón cậu tan làm."
"Ừ." Sau khi ngắt điện thoại, Chu Túy Túy mới tiếp tục duỗi tay lau tóc, bên ngoài không có chút động tĩnh nào, cô dò đầu ra thăm dò, không thấy Thẩm Nam.
***
Ngoài ban công, Thẩm Nam đang hút thuốc, còn thuận tay nghe điện thoại.
"Định rồi?"
"Đúng vậy, thứ hai cậu qua đi."
Thẩm Nam thấp giọng mà đồng ý: "Được."
Bên kia nói: "Huấn luyện đám nhóc thối kia thật tốt cho tôi, đều là mấy con nhím!" Đầu giây bên kia truyền đến âm thanh tức muốn hộc máu của đại đội trưởng: "Một người, hai người, tất cả đều không chịu quản giáo!"
Nghe vậy, Thẩm Nam cong môi: "Được, huấn luyện thật tốt cho lão nhân gia anh."
Đại đội trưởng hừ lạnh một tiếng: "Đừng nói, thằng nhóc thối nhà cậu trước kia cũng là con nhím."
Đại đội trưởng bên kia dặn dò vài câu, sau đó đột nhiên chuyển sang chuyện khác: "Hôm nay tôi đi thăm mẹ của Dương Tử, sức khỏe rất tốt. Sau khi cậu trở về có phải chưa từng đi thăm?"
Thẩm Nam hơi giật mình, thuốc trong tay cũng buông lỏng hơn, để nó tự cháy hết, mãi cho đến khi tàn thuốc đụng đến bàn tay, anh mới có chút phản ứng, dụi thuốc ném vào thùng rác, rũ mắt nhìn chằm chằm ngón tay bị nóng, mới nặng nề ừ một tiếng, "Không."
Đại đội trưởng sửng sốt, thở dài một hơi: "Trong khoảng thời gian này huấn luyện không quá bận rộn, có thể đi thăm."

"Ừm."
Đại đội trưởng nhận ra cảm xúc của anh, cũng không tiện nhiều lời: "Được rồi, cứ như vậy, ngắt máy."
Nhìn điện thoại bị ngắt, Thẩm Nam vừa định móc thuốc và bật lửa ra, hút một điếu nữa, bật lửa trong tay lại bị người đoạt lấy, Chu Túy Túy từ một bên chui vào, đứng trước mặt anh, tóc xoăn còn chưa khô hết, mặt mộc như vậy đứng trước mặt anh, hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn, trong tay cầm bật lửa màu đen. Tương phản với da thịt nơi bàn tay cô.
"Tắm xong rồi?" Tiếng nói anh hơi khàn khàn, có thể nghe được cảm xúc không tốt lắm.
Chu Túy Túy gật đầu, cầm bật lửa xoay vòng trong tay, nhướng mi nhìn anh: "Em châm thuốc cho anh."
Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô chằm chằm, không tiếng động cười, "Được."
Chuyện châm thuốc này, Chu Túy Túy rất thành thục. Thẩm Nam nhìn điếu thuốc trong tay, sau khi hút một ngụm, liền bị giật mất.
"Em thử xem."
Thẩm Nam không lên tiếng, nhìn động tác cầm thuốc thành thục của cô, rất bất đắc dĩ. Anh duỗi tay, vuốt tóc cô: "Không giận nữa?"
"Giận nha." Chu Túy Túy liếc anh một cái: "Anh tưởng rằng con gái dễ dỗ như vậy?"
Thẩm Nam rất thẳng thắn: "Không biết."
"Cái gì?"
"Chưa từng dỗ ai."
Này là thật, Thẩm Nam chưa từng phải dỗ ai. Khi học cấp ba, là thời gian đại đa số mọi người đều là tình đầu chớm nở, có rất nhiều suy nghĩ, nhưng Thẩm Nam lại trầm mê với thứ khác, đa số thời gian đều đặt trên mô hình, lớn hơn một chút, lại bị ông nội quản, vừa nghỉ hè đã bị ném vào quân đội, huấn luyện.
Khi lên đại học thì học trường quân đội, đại đa số đều là con trai, càng không có thời gian suy nghĩ đến chuyện đó. Tuy rằng không ít người có ý với anh, nhưng lúc đó Thẩm Nam thật sự không có hứng thú.
Cho nên đến bây giờ, anh tiếp xúc với con gái không tính là nhiều, ngoại trừ mẹ Thẩm, trên cơ bản đều không dỗ người khác. Hơn nữa, mẹ Thẩm cũng dễ dỗ, mua một đồ vật tặng là được.
Chu Túy Túy bĩu môi, nhìn anh: "Đừng tưởng rằng anh nói vậy em sẽ không tức giận nữa."
Thẩm Nam cười, duỗi tay chống hai bên sườn cô, rũ mắt nhìn cô chăm chú: "Vậy phải làm thế nào em mới không giận nữa?"
Chu Túy Túy: "...."
Cô thật sự không biết.
Kỳ thật hình như cũng không còn giận, chính là không có bậc thang xuống nước. Tìm không thấy lý do không tức giận nữa.
Thẩm Nam quan sát thần sắc của cô, khẽ cười, lấy điếu thuốc của cô, trực tiếp cúi đầu hôn. Sau khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Nam dán bên tai cô, khẽ cắn một cái, âm thanh trầm thấp: "Bà xã."
Chu Túy Túy không lên tiếng.
"Đêm nay để anh ngủ cùng em?" Nói, anh nhéo nhéo vành tai cô, mỉm cười nói: "Anh ở trên giường nhận lỗi với em."

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi