LÃNG MẠN CỦA ANH


 
Chương 7
 
Thẩm Nam bị nghẹn họng, một câu cũng không nói lên lời.
 

Đàn ông bọn họ… Bình thường huấn luyện vất vả, trước kia khi còn trẻ thỉnh thoảng cũng xem, kia là mấy thanh niên hơn hai mươi, một đám ghé vào nhau, còn có người bình luận xem dáng người ai đẹp gì gì đó. Nhưng Thẩm Nam lại không thích tham dự vào mấy cái này, thỉnh thoảng đi ngang qua xem một hai cái, cũng không có hứng thú lắm.
 
Nhưng mà hàng năm trong quân đội, mọi người là đàn ông, thỉnh thoảng nói chuyện cũng không kiêng kị, khi nói chuyện tự nhiên cũng khá thoải mái.
 
Thẩm Nam thỉnh thoảng cũng nói mấy lời thô tục, trêu chọc các loại, nhưng số lần không nhiều. Dùng lời của mấy người anh em mà nói thì là đừng thấy Thẩm Nam trầm ổn như vậy, luôn nghiêm túc, khi anh ta nói lời cợt nhả, quả thực không phải là người.
 
Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là Thẩm Nam còn chưa gặp người con gái nào ở trước mặt mình xem thể loại này, còn xem hăng say như vậy. Càng quan trọng hơn là, người này lại còn là vợ mình.
 
Thẩm Nam nhìn biểu tình thưởng thức trên mặt Chu Túy Túy, đau đầu mà nhéo mi tâm. Bà xã nhỏ của anh, hình như không có lúc nào không cho mình ngạc nhiên.
 
Sau khi trong phòng yên tĩnh, Thẩm Nam đút tay túi quần đứng sau lưng Chu Túy Túy, nhìn màn hình điện thoại của cô, mãi cho đến khi người đàn ông chỉ quấn một cái khăn tắm từ trong nhà tắm ra, không chút suy nghĩ, Thẩm Nam trực tiếp duỗi tay, che kín mắt Chu Túy Túy, một tay cầm điện thoại, nhanh chóng tắt màn hình.
 
“Anh làm gì?” Chu Túy Túy muốn đánh người.
 
Nghĩ như vậy, cũng muốn làm như vậy. Chu Túy Túy duỗi tay muốn bỏ bàn tay che mắt mình của Thẩm Nam ra, nhưng sức lực cô sao so được với người đàn ông quanh năm huấn luyện ở bộ đội, cho dù là Chu Túy Túy đã dùng hết sức, bàn tay kia cũng không có bất kỳ dấu hiệu buông lỏng nào, ngược lại càng che kín hơn. Nhưng rất kỳ lạ, không ép chặt mắt cô.

 
Càng nghĩ, Chu Túy Túy càng tức giận.
 
Cô thấp giọng, tính tình táo bạo mà duỗi chân, giẫm mạnh lên chân Thẩm Nam.
 
Thẩm Nam kêu lên một tiếng, trực tiếp khiêng người, ném lên giường.
 
Sau đó, thuận thế đè lên.
 
Chu Túy Túy bị làm đau, mắt đầy sao, còn chưa phản ứng lại, Thẩm Nam liền cúi người đè xuống dưới, áp chế đôi chân lộn xộn của cô, kiềm chế tay cô.
 
“Thẩm Nam!” Chu Túy Túy không thể nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi hô lên: “Anh điên rồi?”
 
Người đàn ông này có bệnh.
 
“Ngủ.” Âm thanh Thẩm Nam còn tính là trầm ổn, không có chút hoảng loạn.
 
Chu Túy Túy nhíu mày, đẩy không được, cô nghiến răng: “Tôi không ngủ, tôi muốn xem phim.”
 
Thẩm Nam nghẹn lại, nương theo ánh đèn nhìn biểu tình của cô, như một chú sư tử xù lông, đang rống giận. Anh dừng một chút, âm thanh trầm thấp: “Quá muộn, mai xem.”
 
Hơi thở của anh nóng rực, cảm giác áp bức vô cùng. Khi hô hấp trượt qua sườn tai Chu Túy Túy, mang đến từng trận ngứa ngứa.



 
Cô không thích ứng.
 
Cũng không thích sự tới gần mang cảm giác áp bách như vậy của Thẩm Nam, cũng không thích ứng với sự quản giáo như vậy của anh.
 
“Tôi không.” Chu Túy Túy liếc nhìn Thẩm Nam, muốn chui ra khỏi người anh.
 
Vừa mới giãy giụa hai giây, Thẩm Nam liền đè toàn bộ người mình xuống, ánh mắt có ngọn lửa nhỏ, tiếng nói khàn khàn.
 
“Đừng lộn xộn!” Anh cảnh cáo.
 
Chu Túy Túy nhíu mày, hoàn toàn không sợ: “Tôi mới động, sao…” Nói được một nửa, nghẹn lời.
 
Phản ứng trên người đàn ông là cái gì, Chu Túy Túy cũng không phải ngu ngốc, sẽ cảm nhận được.
 
“Bùm” một cái, đầu óc giống như nổ tung, có chút không kịp phản ứng, sao chuyện lại phát triển thành thế này?
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều có chút trầm mặc.
 
Trên mặt Thẩm Nam không hề có chút xấu hổ nào, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm người con gái dưới thân, chờ sau khi Chu Túy Túy không giãy giụa nữa, mới lật sang một bên, nằm xuống, sau đó lãnh đạm mà nói: “Chu Túy Túy.”
 
Đây là lần đầu tiên sau khi trở về, anh chính thức gọi tên Chu Túy Túy. Chu Túy Túy nghe, ánh mắt hơi lóe lên.
 
Thẩm Nam dừng một chút, tiếp tục nói: “Em đừng quên, chúng ta là vợ chồng.”
 
Chu Túy Túy: “.....”
 
Chu Túy Túy hoảng hốt, sau đó khôi phục lại sự lạnh nhạt của chính mình, xùy một tiếng: “Phải không, nếu anh không nói, tôi đã sớm quên mất rồi.”
 
Thẩm Nam hơi ngừng lại, ghé mắt nhìn khuôn mặt quật cường của cô, im lặng một lúc lâu mới xin lỗi: “Rất xin lỗi.”
 
Là vì chính mình đã hai năm không trở về, cũng vì rất nhiều thứ khác.
 
Chu Túy Túy nghe, trở mình đưa lưng về phía Thẩm Nam: “Nói xin lỗi cái gì, cũng không phải là anh sai.”
 
Thẩm Nam cười nhạo một tiếng, đột nhiên duỗi tay vỗ đầu cô, thấp giọng hỏi: “Bao lâu không trở về?”
 
Chu Túy Túy nhấp môi, không nói lời nào.
 
Phòng im lặng một lát, hai người nằm trên một chiếc giường, cách nhau một chút xíu.
 
Ngay lúc Thẩm Nam chuẩn bị đứng lên vào phòng tắm tắm một cái, Chu Túy Túy lại một lần nữa quay người lại, trong ánh mắt lóe lên mà nhìn anh, dùng ngón tay chọc chọc vào cánh tay anh, trong mắt thú vị rõ ràng, cười khanh khách mà đề nghị: “Nếu không… anh vào phòng tắm giải quyết một chút?”
 
Tiếng vừa dứt, Thẩm Nam híp híp mắt, nhẹ xì một tiếng nhìn cô, sửa lại đề nghị: “Nếu không, bà xã anh mệt mỏi một chút?”
 

Chu Túy Túy nghẹn lời, kéo chăn lên người, từ bên trong nói ra: “Anh nằm mơ.”
 
Thẩm Nam nhìn bộ dáng lúng túng của cô, cong cong môi, vào phòng tắm.
 
***
 
Hôm sau, Thẩm Nam nói với Chu Túy Túy một câu liền rời đi.
 
Chu Túy Túy không để ý gì, cứ làm việc như bình thường.
 
Nhưng Thu Thu lại tò mò mà hỏi: “Chị, sao anh rể mới sáng liền ra ngoài?”
 
Chu Túy Túy ừ một tiếng, nhìn ánh sáng tươi đẹp bên ngoài trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Bàn chuyện làm ăn.”
 
Chẳng qua chuyện làm ăn này là cái gì, cô cũng không rõ ràng lắm. Chỉ biết Thẩm Nam làm như vậy, tự có nguyên nhân có mình.
 
Nghề nghiệp của Thẩm Nam, đã xác định những chuyện anh làm không tầm thường.
 
Chu Túy Túy đang thất thần, cửa hàng đột nhiên có người đến, là người đàn ông ngày đó uống rượu ở quán, lại là người đàn ông đã đụng vào cô.
 
Chu Túy Túy nhướng mày, trên mặt treo nụ cười mà nhìn về phía người mới đến.
 
“Bà chủ xinh đẹp.” Cường Tử nhìn cô, vẻ mặt đáng khinh: “Anh Báo của chúng tôi cho mời, theo chúng tôi một chuyến?”
 
Nghe vậy, Thu Thu vẻ mặt căng thẳng, nhìn về phía Cường Tử: “Các người muốn làm gì?”
 
Cường Tử ài một tiếng, từ trên xuống dưới nhìn cô bé một chút, “Không có gì, chỉ là muốn nói một chút chuyện với bà chủ xinh đẹp thôi.”
 
“Có thể.” Chu Túy Túy gật đầu, đồng ý.
 
“Đi bao lâu?” Ánh mắt Chu Túy Túy lãnh đạm mà nhìn Cường Tử, rất bình tĩnh hỏi.
 
Cường Tử sửng sốt, không quá hiểu ý của cô.
 
Chu Túy Túy cười nhạo một tiếng, nhướng mày ngồi ở trên ghế, vẻ mặt lười nhác: “Đầu tiên, tôi yêu cầu anh cho tôi một đáp án, nói chuyện cần bao nhiêu lâu, nếu ở trong thời gian quy định đó mà tôi còn chưa về, nhân viên của tôi sẽ báo cảnh sát."
 
Lời nói vừa dứt, Cường Tử thật ra lại có chút lau mắt nhìn đối với Chu Túy Túy.
 
Hắn ta cười châm chọc một tiếng, cho một thời gian.
 
“Một tiếng.”
 
“Không được, quá lâu.” Chu Túy Túy ngước mắt về phía Cường Tử: “Nửa tiếng, cũng đủ để các người nói chuyện tìm hiểu.”

 
Cường Tử tính tính, gật đầu đồng ý: “Được thôi.”
 
Chu Túy Túy nhìn về phía Thu Thu, cho cô bé một ánh mắt, rồi sau đó đi theo Cường Tử rời đi.
 
…..
 
***
 
Ở một chỗ khác, Thẩm Nam nhìn về phía người đàn ông trước mặt mình, hai chân bắt chéo cứ cà lơ phất phơ như vậy mà tựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Các người đây là có ý gì?”
 
Anh Báo nhướng mày cười, nhìn Thẩm Nam: “Ông chủ Thẩm, đừng có gấp, chúng ta xem video này trước đã, nếu như anh thật sự không có vấn đề gì, lão gia của chúng tôi sẽ ra, bàn chuyện làm ăn với anh.”
 
Thẩm Nam cười lạnh, nhìn Chu Túy Túy thần sắc tự nhiên trong video, trực tiếp đứng lên, biểu đạt sự tức giận của mình: “Cuộc làm ăn này, tôi không làm!”
 
Anh Báo cho người bên cạnh một ánh mắt, trấn an Thẩm Nam.
 
Hắn vỗ vỗ vai Thẩm Nam, dùng lời lẽ hay ho mà khuyên bảo: “Chỉ là hỏi mấy câu hỏi, hỏi xong chúng tôi liền thả bà xã của anh về, ông chủ Thẩm cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không động đến nửa cọng tóc của bà xã anh.”
 
Thẩm Nam vẫn tức giận.
 
Tiểu Đồng đứng một bên, khá tò mò với cô gái trong màn hình, nhưng vẫn rất bình tĩnh bổ sung: “Ông chủ chúng tôi không thiếu một kho hàng này, nếu các người không có thành ý, vậy chúng tôi đi trước.”
 
Hai người đi ra ngoài, không ai ngăn được.
 
Khi đi đến cửa chính, đột nhiên bên trong truyền đến một giọng nam hùng hậu: “Ông chủ Thẩm.”
 
Anh Báo nhìn ông chủ của hắn xuất hiện, vội vàng đứng dậy hô lên: “Chấn gia.”
 
Người đàn ông tên Chấn gia vẫy vẫy tay, trong tay còn cầm một cây quải trượng, trên đầu đội mũ, cả người nhìn lịch sự văn nhã, đang mỉm cười nhìn Thẩm Nam.
 
“Xin lỗi ông chủ Thẩm, tôi tới trễ.”
 
Thẩm Nam hơi nhướng mày, nhìn người đàn ông lộ mặt cuối cùng này. Hắn ta vừa xuất hiện, theo sau liền có mười mấy bảo tiêu.
 
Nhìn một cái, trong lòng Thẩm Nam nắm chắc.
 
Anh cười nhạt, vẻ mặt kiêu ngạo khó thuần: “Chấn gia đúng không?” Thẩm Nam cong môi, cười châm chọc: “Ngành của mấy người, bàn chuyện làm ăn như vậy sao?”
 
Chấn gia bị lời nói của Thẩm Nam châm chọc, nhưng cũng không tức giận: “Ngồi xuống ngồi xuống, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
 
Thẩm Nam híp mắt, từ trên xuống dưới mà nhìn hắn, sau một lúc lâu, mới không tình nguyện ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện làm ăn đàng hoàng.
 
“Tôi cần bao nhiêu đồ, các người đã biết trước đó rồi.” Thẩm Nam lời ít ý nhiều mà nói: “Trong hai ngày, nếu bên Chấn gia không đáp ứng được, vậy không cần nhiều lời.”
 
Chấn gia nghĩ đến mức báo giá của Thẩm Nam, trầm ngâm một lát nói: “Số lượng mà ông chủ Thẩm có chút nhiều… Chúng tôi bên này trong thời gian ngắn rất khó lấy ra được.”
 
Nghe vậy, Thẩm Nam khẽ hừ một tiếng, đùa nghịch tóc của chính mình: “Một khi đã như vậy, quên đi.” Anh xùy một tiếng: "Tôi tin chỉ cần tăng giá thêm mười phần trăm nữa, hẳn là rất có nhiều người muốn mối làm ăn này."
 
"Chờ một chút." Anh Báo nhìn bọn họ, "Ông chủ Thẩm muốn hàng gấp như vậy, dù sao cũng phải cho chúng tôi ít thời gian chuẩn bị chứ?"
 
Thẩm Nam nghiêng đầu, nhìn về phía Tiểu Đồng. Tiểu Đồng sáng tỏ ưỡn ngực, liếc đám người trước mặt, "Ba ngày, không có thì không bàn nữa, một tay giao tiền một tay giao hàng."
 

***
 
Cho đến khi ra khỏi căn nhà bàn bạc đó, Tiểu Đồng vẫn còn chưa thể ổn định lại lòng mình.
 
Chắc chắn phía sau không có người, Tiểu Đồng mới thấp giọng hỏi: "Thẩm gia, anh nói xem bọn họ sẽ giao hàng thật không?"
 
"Ừ."
 
Thẩm Nam lấy điện thoại ra liếc nhìn, nhìn về phía Tiểu Đồng: "Cậu về trước nói những gì đã sắp xếp với bọn họ, một lát nữa tôi qua."
 
Tiểu Đồng sững sờ một chút, nhìn về phía Thẩm Nam: "Vậy, Thẩm gia bây giờ anh muốn làm cái gì?"
 
Thẩm Nam liếc mắt nhìn cậu ta: "Thăm người."
 
Tiểu Đồng: "....."
 
Cậu ta nhìn bóng lưng của đội trưởng, gãi đầu lẩm bẩm: Thăm người gì vậy nhỉ, còn có cô gái trong video đó là ai???
 
****
 
Khi Thẩm Nam trở lại quán rượu, Chu Túy Túy không ở dưới lầu.
 
Anh hỏi Thu Thu mới biết được cô đã ra ngoài cùng người khác.
 
"Đi đâu?"
 
Thu Thu ấp úng nhìn về phía Thẩm Nam, không biết nên nói như thế nào. Cũng không thể nói bà chủ đã ra ngoài cùng với người đang theo đuổi mình chứ?
 
Thẩm Nam híp mắt một cái, gõ bàn, ánh mắt ác liệt nhìn về phía Thu Thu: "Không nói không sợ chị của em xảy ra chuyện gì sao?"
 
Thu Thu ngừng một lát, vội vàng nói: "Chị ra ngoài với anh Trạch."
 
Nghe được một cái tên xa lạ, Thẩm Nam dừng lại một chút, nhìn Thu Thu: "Là ai?"
 
"Người.... Người theo đuổi chị ạ." Thu Thu bị Thẩm Nam nhìn đến phát run, nơm nớp lo sợ mà trả lời.
 
Nghe vậy, Thẩm Nam cười nhạo một tiếng, nói cảm ơn rồi chuẩn bị đi tìm Tiểu Đồng.
 
Mới vừa ra khỏi cửa, liền thấy được phía xa xa có hai người đang xếp hàng, từ bên ngoài nhìn vào... Tuấn nam mỹ nữ, như kim đồng ngọc nữ vậy. Quan trọng nhất là trên mặt Chu Túy Túy còn đang nở nụ cười, đây là điều trước nay chưa từng có.
 
Thẩm Nam khoanh tay, dứt khoát dựa vào cánh cửa, dùng ánh mắt thú vị nhìn không chớp mắt vào hai người kia.
 
Khi nhìn thấy hai người cười cười nói nói, anh híp mắt đánh giá, nhẹ nhàng a một tiếng.
 
Còn rất mập mờ.
 
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau mời mọi người thưởng thức hiện trường oán nam ghen tuông!!!




 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi