LẮNG NGHE ANH NÓI YÊU EM

Trâu Bắc Viễn lạnh lùng thanh toán xong, lạnh lùng bỏ bừa gel bôi trơn và bao cao su vào trong một mớ rau củ, sau đó xách đồ lạnh lùng đi mất.

Nhân viên thu ngân nói với đồng nghiệp, đó giờ chưa từng thấy ai mua bao cao su size siêu lớn thế này cả, đồng nghiệp than một câu tôi cũng tưởng là mãi mãi không bao giờ bán được chứ.

Trâu Bắc Viễn giả vờ không nghe thấy nhưng lỗ tai đã đỏ bừng.

Bãi đỗ xe nằm ở bãi đất trống trước cổng siêu thị, Trâu Bắc Viễn vòng ra sau cốp cất đồ xong rồi mới khom người ngồi vào ghế lái.

Tô Minh đang ngồi ở ghế phó lái, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt lạnh như băng, cả người toát ra tín hiệu "Anh không vui" và "Anh không muốn để ý tới em".

Đầu óc của Trâu Bắc Viễn hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào về "Phải làm sao để dỗ người yêu đang giận", thế là có hơi luống cuống.

Nghĩ kĩ lại thì đây hình như là lần đầu tiên Tô Minh giận hắn, trước kia hình như đều là Tô Minh dỗ dành hắn nhiều hơn.

Trên đường đi Tô Minh không nói gì với hắn, hắn liếc nhìn Tô Minh mấy lần nhưng Tô Minh đều không có ý định để ý đến hắn.

Trâu Bắc Viễn thấy hơi hoảng, hắn thật sự không biết mình đã chọc Tô Minh giận chỗ nào rồi.

Lúc nãy lúc đi ăn không phải vẫn còn bình thường sao? Lúc đi dạo siêu thị họ cũng đâu có nảy sinh mâu thuẫn gì đâu, Tô Minh vẫn luôn nghiêm túc lựa đồ ăn mà, hắn còn không nói được mấy câu với Tô Minh nữa.

Nhớ lại trước đó nữa thì lúc sáng ngủ dậy họ còn dùng tay giúp nhau trên giường, hắn hôn Tô Minh đến hai mắt anh đỏ bừng. Tô Minh nằm trong lòng hắn th.ở dốc, còn chủ động vòng tay ôm cổ hắn liếm hắn nữa.

... Đợi đã, liên tưởng tới hai món đồ Tô Minh vứt vào trong xe đẩy sau cùng kia, hình như Trâu Bắc Viễn biết được tại sao Tô Minh lại giận rồi.

Trâu Bắc Viễn lại liếc trộm Tô Minh một cái, Tô Minh đổi một tư thế nghiêng người dựa vào trên ghế xem điện thoại, mặt không có biểu cảm gì.

Trên đồng hồ điện tử hiển thị bây giờ đang là ba giờ ba mươi lăm phút, hai mươi lăm phút là về tới nhà, từ bốn giờ tới tám giờ vẫn còn bốn tiếng nữa, muốn làm gì đó thì chắc là cũng kịp.

Nhưng mà...

Thật ra từ lần đầu tiên họ hôn nhau Trâu Bắc Viễn đã bắt đầu nghĩ đến chuyện này rồi. Hắn đã xem hết sạch kho truyện của Sơ Vũ Minh Kim, nghiêm túc nghiên cứu hết một lượt đêm đầu tiên của từng thụ trong đó.

Sau đó hắn có được một kết luận, đối với bên thụ thì đêm đầu tiên thật sự rất đau.


Biểu cảm, động tác, lời thoại trong truyện tranh đều miêu tả thụ rất tội nghiệp, trong đó còn có một thụ vì đêm đầu tiên đau quá nên đã chia tay với công.

Chỉ có Thố Tranh trông có vẻ không đau đớn gì, nhưng nó không phải là con người nên không có giá trị tham khảo.

Trâu Bắc Viễn hơi do dự, hắn cảm thấy Tô Minh sẽ không tới mức vì đau quá nên chia tay hắn. Nhưng mà bản thân chuyện làm cho Tô Minh đau đớn này đã khiến Trâu Bắc Viễn thấy rất sợ rồi.

Hắn không nỡ.

Nghĩ tới những trải nghiệm đau đớn trong truyện tranh phải diễn một lần trên người Tô Minh thôi là hắn đã đau lòng.

Đau lòng tới mức không có dụ/c vọng lắm về mặt đó.

Nhưng mà nếu không làm thì Tô Minh lại không vui.

Phải làm sao mà vừa làm cho Tô Minh vui mà vừa không đau đây?

Chuyện này không tiện đi hỏi thăm người khác, nếu không thì đã có thể hỏi thăm Hứa Gia Địch hay Giang Tổ Phàm rồi.

Nhưng bọn Hứa Gia Địch chưa từng ngủ với đàn ông, cấu tạo cơ thể của phụ nữ và đàn ông khác nhau, nên chuyện tham khảo kinh nghiệm của bọn nó cũng không có ý nghĩa gì lắm.

Trâu Bắc Viễn thở dài một hơi, cau chặt mày cầm bánh lái.

Nghe thấy tiếng thở dài, Tô Minh ngước mắt lên nhìn Trâu Bắc Viễn một cái. Trông mặt Trâu Bắc Viễn rất căng, dáng vẻ cau chặt mày rõ ràng là đang tâm sự nặng nề.

Tô Minh lại có cảm giác không biết Trâu Bắc Viễn đang nghĩ gì.

Mới nãy trong siêu thị, anh cố ý bỏ hai thứ đồ kia vào trong xe đẩy, ý gì thì chắc cũng đã rất rõ ràng rồi nhỉ?

Cái tên sói con này vẫn không thấy hứng hả? Mọi người cởi đồ ra hết để thẳng thắn "bàn chuyện" với nhau một chút không được sao?

Mặt ủ mày ê làm gì vậy...


Có gì không vui chẳng nhẽ không thể nói cho anh biết à?

Tuy là tai anh chỉ để trang trí thôi nhưng anh có ốc tai điện tử mà.

Có cái miệng không xài thì đưa cho ai cần đi!

Có con chim không xài thì cũng đưa luôn cho ai cần đi!

Tức quá mà!

Tới bãi đỗ xe dưới hầm của tiểu khu, Trâu Bắc Viễn vừa đỗ xe lại thì Tô Minh đã mở cửa ra đi xuống, giận đùng đùng, trông có vẻ còn không vui hơn khi nãy nữa.

Trâu Bắc Viễn ra sau xách đồ rồi đi lên theo, Tô Minh đã vào thang máy rồi. Cửa thang máy đang đóng lại, Trâu Bắc Viễn nhanh tay lẹ mắt ấn nút mở cửa. Cửa thang máy lại chầm chậm mở ra, Tô Minh chẳng thèm nhìn hắn một cái.

Trong khoang thang máy chỉ có hai người nhưng Tô Minh vẫn rất "xa cách" nhích qua bên cạnh một chút.

Trâu Bắc Viễn: "..."

Không ai nói gì.

Mặt kính trên cửa thang máy phản chiếu lại hình ảnh của hai người, Trâu Bắc Viễn nhìn Tô Minh, còn Tô Minh thì nhìn chằm chằm bảng điện tử hiển thị tầng lầu trong thang máy.

Tới tầng mười sáu, cửa thang máy mở ra, Tô Minh lạnh mặt đi ra ngoài, Trâu Bắc Viễn kéo vạt áo của anh lại.

Tô Minh quay đầu qua, Trâu Bắc Viễn nói một câu: "Anh làm rơi đồ rồi kìa."

Tô Minh nhìn xuống đất theo bản năng, một cái tay có đeo chun buộc tóc màu đen chìa ra trước mặt anh, giọng của Trâu Bắc Viễn vang lên: "Nhớ nhặt cả bạn trai của anh về nữa."

Chiêu trò cũ xì.


Nhưng Tô Minh vẫn nắm lấy tay của Trâu Bắc Viễn, dắt người này về nhà mình.

Trâu Bắc Viễn: "!"

Đây là hắn xem được trong một bộ truyện tranh hồi mấy năm trước!

Vậy mà có tác dụng thật!

Thầy Sơ Vũ Minh Kim không phải vẽ truyện tranh mà là vẽ chỉ dẫn qua ải khi yêu đương với Tô Minh mới đúng!

Cảm động quá đi mất, game cũng không tốt bụng với tân thủ thế này đâu.

Thay giày đi và nhà, Trâu Bắc Viễn giúp Tô Minh sắp xếp đống đồng ăn vừa mua về. Một đống đồ, có cái thì phải cho vào túi giữ tươi rồi bỏ vào tủ lạnh, có cái thì phải bỏ vào thùng rau củ trong phòng bếp.

Tô Minh có chứng ám ảnh cưỡng chế trong chuyện này, nếu như không sắp xếp ngay ngắn thì cả người anh sẽ thấy khó chịu.

Sắp xếp xong xuôi thì trong túi vẫn còn một chai gel bôi trơn và một hộp bao cao su.

Hai người đều khựng lại một chút, Tô Minh đỏ bừng mặt, lấy đồ ra rồi xoay người đi vào phòng.

Trâu Bắc Viễn đang chuẩn bị đi vào theo thì điện thoại lại reo lên.

Người gọi tới là cha hắn.

"Tôi về nước rồi." Trâu Hàn Minh lời ít ý nhiều nói: "Ba giờ chiều ngày mai về nhà gặp tôi."

Đây là cuộc gọi đầu tiên mà cha Trâu Bắc Viễn đích thân gọi cho hắn sau khi họ cãi nhau.

Trâu Bắc Viễn không hỏi cha hắn tại sao đột nhiên đến trước thời gian, công tư phân minh nói: "Được."

Đi vào phòng thì thấy Tô Minh đang khom người xuống cất hai thứ đồ kia vào cái tủ đầu giường. Trâu Bắc Viễn cúp điện thoại, sải bước đi qua đó bế ngang cả người anh lên rồi ném lên giường.

Trời vẫn còn rất sáng, ánh nắng chiều chiếu qua khung cửa sổ tản ra trên ga giường trắng, soi sáng rõ một lớp lông tơ trên mặt Tô Minh.

Mặt anh hơi đo đỏ, trông cứ như một quả đào mật chín mọng vậy.


Hai tay Trâu Bắc Viễn chống ở hai bên người anh, áp người xuống hôn lên một anh một cái, giọng nói khàn khàn, trầm thấp hỏi: "Anh có muốn dùng luôn bây giờ không?"

Câu nói này không rõ đầu đuôi nhưng Tô Minh vẫn nghe hiểu được. Anh chớp chớp mắt thật nhanh vài cái, nhịp tim đập như trống vỗ.

Gương mặt đẹp trai của Trâu Bắc Viễn chỉ ở ngay gang tấc bên trên, Tô Minh cảm thấy hình như mình thật sự không có cách nào giận Trâu Bắc Viễn được cả. Thế là anh gật gật đầu, yên lặng nằm trên giường, dáng vẻ như kiểu em muốn làm gì cũng được.

"Em có một chuyện quan trọng muốn nói với anh trước." Trâu Bắc Viễn lại hôn lên môi anh một cái: "Ngày mai em phải qua Ninh Cảng một chuyến."

Tô Minh khựng người lại, dùng thủ ngữ hỏi: Đi gặp cha của em à?

"Ừm."

Tô Minh nhìn hắn, thầm nghĩ rốt cuộc em cũng chịu nói chuyện này với anh rồi à, anh lại hỏi: Khi nào thì em đi?

"Ngày mai." Trâu Bắc Viễn lặp lại lần nữa: "Vừa mới gọi điện thoại xong bảo em mai chiều qua gặp, em chuẩn bị đi chuyến bay vào sáng mai. Sau khi bàn ổn thoả hết một số chuyện thì chắc khoảng chừng một tuần là về thôi."

Hai mắt Tô Minh nhìn chăm chú, biểu cảm trên mặt không khống chế được lộ ra vẻ âu lo vô cùng, dùng thủ ngữ nói: Không phải anh hỏi khi nào em đi gặp cha em, anh đang hỏi khi nào thì em rời đi.

Thấy Tô Minh làm động tác tay nói cái từ rời đi này, Trâu Bắc Viễn yên lặng một lúc rồi nói: "Còn một khoảng thời gian nữa."

Tô Minh: Còn bao lâu nữa? Nói anh biết thời gian cụ thể.

"Vốn dĩ nếu bên này thuận lợi thì sẽ phải đi ngay, nhưng mà em muốn đàm phán với công ty bên Mỹ xem có thể chỉ qua đó tập huấn không thôi. Vì chưa gặp mặt được nên chi tiết cụ thể vẫn chưa xác định được." Trâu Bắc Viễn nói rất nhẹ nhàng: "Cũng vì nguyên do này nên vẫn luôn chưa nói chuyện này với anh."

Tô Minh "Ừm" một tiếng, chấp nhận lời giải thích này rồi ngửa mặt lên muốn hôn Trâu Bắc Viễn.

Trâu Bắc Viễn tránh ra một chút không để cho Tô Minh hôn được, hắn nhìn Tô Minh, vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu như phải đi một khoảng thời gian rất dài thì em hi vọng là anh đi cùng em."

Tô Minh ngạc nhiên trừng to mắt. Anh không ngờ Trâu Bắc Viễn sẽ nói lời này, anh cũng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ rời khỏi Thành Đô để đến một nơi khác hay thậm chí là một quốc gia khác để sinh sống.

Anh đã biết sớm muộn gì Trâu Bắc Viễn cũng phải đi, thế nên khi quyết định ở bên Trâu Bắc Viễn thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Chỉ cần Trâu Bắc Viễn không thay lòng thì anh cũng thể đợi mãi.

Nhưng trong lòng anh hoàn toàn không có lựa chọn muốn đi cùng Trâu Bắc Viễn này.

Không gian có thể khiến Tô Minh cảm thấy an toàn trên thế giới này rất nhỏ. Anh đã tốn rất nhiều năm, khó khăn lắm mới dừng chân lại được ở nơi này để ổn định được. Anh không có nhiều ham m.uốn tìm tòi những lĩnh vực chưa biết đến, cũng rất ghét chuyện phiêu bạt và thay đổi.

Anh muốn từ chối theo bản năng nhưng Trâu Bắc Viễn lại đè tay anh lại không cho anh dùng thủ ngữ: "Bây giờ đừng trả lời em, anh có thể từ từ suy nghĩ, đợi em về lại Ninh Cảng về rồi nói."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi