LẮNG NGHE ANH NÓI YÊU EM

Cả người Trâu Bắc Viễn đầy khí chất toát ra do thi đấu quyền anh chuyên nghiệp lâu năm, lúc nhìn vào mắt người khác nếu này lộ ra vẻ hung dữ sẽ khiến cho đối phương cảm thấy hắn thật sự dám giết người. Vì vậy Tô Chí Tùng cũng sợ hãi theo bản năng.

Đánh nhau thì không phải đối thủ, cãi lộn cũng không cãi lại. Cuối cùng Tô Chí Tùng bị ép phải xin lỗi, mặt mày xám xịt đi mất.

Nhưng Tô Minh trông có vẻ hơi không vui. Anh đợi Trâu Bắc Viễn ăn xong thì yên lặng thu dọn bàn, một mình đi vào phòng bếp rửa chén, cũng không gọi Trâu Bắc Viễn vào giúp anh tắm cùng như mọi khi nữa.

Trâu Bắc Viễn tưởng khi nãy mình làm quá lố rồi, hắn đứng trước cửa phòng bếp, hơi thấp thỏm hỏi anh: "Có phải em không nể mặt ba anh quá rồi không?"

Tô Minh tập trung rửa chén, không nhìn tới Trâu Bắc Viễn, chỉ lắc đầu thật khẽ một cái.

"Thế sao anh lại không vui vậy?" Trâu Bắc Viễn đi qua chạm tay lên mặt anh: "Không hài lòng với biểu hiện của em à?"

Tô Minh vẫn cúi đầu, không chịu xoay mặt qua nhìn Trâu Bắc Viễn.

Trâu Bắc Viễn làm ra vẻ muốn đi: "Được, em biết rồi, bây giờ em đuổi theo đấm cho ông ta rụng hết răng luôn."

Vừa mới xoay người đi được một bước thì đã bị một bàn tay ướt sũng giữ cánh tay lại, Trâu Bắc Viễn xoay đầu qua thì thấy đôi mắt đỏ bừng đang cố nén nước mắt của Tô Minh.

Tô Minh biết thế này là quá yếu đuối, nhưng anh không nhịn được.

Từ lúc Tô Chí Tùng đi vào nhà anh vẫn luôn dùng thái độ hóng chuyện nhìn Trâu Bắc Viễn chọc tức Tô Chí Tùng, châm chọc Tô Chí Tùng. Tới cuối cùng khi họ động thủ thì Tô Minh cũng không thấy lòng gợn sóng gì, vì anh biết sói con sẽ không chịu thiệt được.

Bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn đặt mình vào vị trí của người ngoài cuộc, vậy nên anh mới có thể bình tĩnh đối mặt được với mấy người của nhà họ Tô. Bọn họ nói gì, làm gì thì cứ coi như không liên quan đến mình là được.

Nhưng mà câu nói cuối cùng kia của sói con lại khiến cho Tô Minh không cách nào tiếp tục bình tĩnh làm người ngoài cuộc được nữa rồi.

Cái từ "người nhà" này quá lạ lẫm với Tô Minh, đến mức từ trước đến giờ Tô Minh đều không dám ước mơ xa vời là mình sẽ có được.

Nhưng mà Trâu Bắc Viễn lại nói với Tô Chí Tùng, anh là người nhà của Trâu Bắc Viễn.


Trâu Bắc Viễn hơi khom người xuống nhìn ngang vào mắt của Tô Minh, đưa ngón cái lên đè lên gò má anh, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Anh khóc cái gì?"

Không hỏi còn được, vừa hỏi Tô Minh lại càng không nhịn được nữa. Anh trở tay tắt vòi nước, ôm chặt lấy eo của Trâu Bắc Viễn, vùi mặt vào hõm cổ của hắn bật khóc.

Trâu Bắc Viễn cũng đoán được tại sao Tô Minh khóc, nhưng hắn lại không biết phải an ủi thế nào. Hắn chỉ biết lúng túng ôm lại Tô Minh, dỗ như đang dỗ dành con nít, nói: "Được rồi, được rời, đừng khóc nữa, có em bảo vệ anh rồi sau này sẽ không có ai dám bắt nạt anh nữa."

Tô Minh ôm hắn chặt hơn, nước mắt dụi hết lên lồng ngực của Trâu Bắc Viễn. Trâu Bắc Viễn xoa xoa tóc Tô Minh thật dịu dàng, nhỏ giọng nói: "Không sao rồi, sau này chuyện gì cũng có em ở đây mà."

Một lúc lâu sau Tô Minh mới bình tĩnh lại được.

Đợi Tô Minh khóc xong, Trâu Bắc Viễn lau nước mắt cho anh, bình luận một câu: "Mới nãy anh khóc dữ như lúc lần đầu chúng ta lên giường vậy đó."

Tô Minh lại bị hắn chọc tức tới bật cười, đấm hắn hai cái thật mạnh.

Mắt đã khóc tới sưng vù rồi nên tối nay không qua thăm cô Tống được, vừa đúng lúc truyện tranh rạng sáng nay phải cập nhật còn có mấy ô chưa điền thoại xong. Tô Minh bèn bảo Trâu Bắc Viễn tự qua bệnh viện đi, anh ở nhà làm việc.

Tuần này đã bàn xong với biên tập viên chuyện sửa cốt truyện, kết cục để cho Thố Tranh sống tiếp. Vậy nên lúc Tô Minh tự vẽ thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, không tụt dốc tệ như lúc vẽ mấy tập trước nữa.

Chỉ là mạch truyện vẫn còn chưa sửa xong, bản sơ bộ đã sửa cũng chưa xác định được bản chốt. Tập này mới đầu là có một chút tình tiết bắt đầu ngược dần rồi, bây giờ thì không dùng được nữa. Cốt truyện mới còn chưa thiết kế xong, Tô Minh bèn trộm lười biếng vẽ cảnh nóng để skip qua cốt truyện của tập này.

Vì để thoả mãn sở thích của mình nên Tô Minh đã tạo ra một buổi dạ yến trong cung đình.

-

Yến hội chưa bắt đầu được bao lâu thì vua Sói đã gọi Thố Tranh ra để uống rượu với ông ta, Thố Tranh cũng vui vẻ đi qua. Rượu trên yến hội của vương tộc dịu ngọt, thơm nồng, uống vào miệng hương thơm lan toả, Thố Tranh mê rượu nên đã uống rất nhiều.

Lang Giác ngồi bên dưới, nhìn Thố Tranh và phụ vương của mình thân mật nâng chén cạn ly, trong lòng thấy rất khó chịu. Con thỏ kia là đồ ngốc, đối xử với ai cũng vậy, như thể ai cũng có thể thân mật được với cậu, như thể ai cũng có thể lừa cậu lên giường được vậy.

Lang Giác bực bội, bất an trong lòng nên uống rất nhiều rượu, hai mắt đỏ ngầu, từ lúc yến hội bắt đầu đã nhìn chằm chằm con thỏ. Lúc Thố Tranh rời khỏi bữa tiệc thì hắn cũng đứng dậy, chậm rãi đi theo ra ngoài.


Bên ngoài phòng tiệc, trong một góc tường tối tăm, chật hẹp.

Lang Giác cả người đầy mùi rượu nắm lấy cổ của Thố Tranh, ép cậu ngửa mặt lên đè cậu trên tường, hai mắt đỏ bừng nói: "Sói cái bên cạnh cha ta nhiều tới không đếm được, ông ta sẽ không đối xử thật lòng với ngươi đâu."

Thố Tranh bị siết tới phải ngẩng cổ lên, như kiểu chỉ cần Lang Giác dùng sức thêm chút nữa là cậu sẽ chết ngay. Nhưng cậu lại không hề sợ hãi chút nào: "Tộc sói của các ngươi chỉ có sói đầu đàn mới có quyền giao phối, sói cái của toàn tộc đều là của phụ vương ngươi. Ngươi không muốn sói cái sao?"

Lang Giác thở ra hơi rượu nồng nặc, hoàn toàn không để ý tới chuyện đêm nay con thỏ nói chuyện không ngốc chút nào, hắn nói: "Ta chỉ muốn ngươi."

Con thỏ nói: "Nhưng ta chỉ muốn sói đầu đàn, phải làm sao bây giờ?"

Lang Giác lật cậu lại, nghiêng người đè lên cậu từ đằng sau. Động tác thì hung dữ vô cùng nhưng lời bên môi lại nũng nịu: "Không cho ngươi muốn."

Thố Tranh bị đè tới mặt ma sát trên mặt tường thô ráp, cậu cười dụ dỗ: "Sói ngốc, ta giúp ngươi gi.ết chết phụ vương của ngươi để ngươi làm vua Sói có được không?"

Lang Giác chợt dùng sức đè mạnh Thố Tranh lên tường: "Lời này của ngươi nếu để cho ngươi khác nghe thấy thì sẽ bị gi.ết chết."

"Ngươi nghe thấy rồi." Thố Tranh liếm móng vuốt của Lang Giác: "Ngươi có làm ta chết không?"

"Có." Hơi thở của Lang Giác trở nên nặng nề, trong cuống họng phát ra tiếng kêu ư ử vô cùng nguy hiểm. Nước bọt nhỏ giọt xuống từ trong hàm răng sắc bén: "Ta sẽ chơi chết ngươi."

Con thỏ cảm nhận được cảm giác áp bách thuộc về động vật ăn thật, cả người nó không nhịn được run cầm cập.

Sự sợ hãi trong bản năng của loài động vật ăn cỏ khiến cho cậu muốn chạy trốn, thế nhưng sự chênh lệch quá lớn của vóc người khiến cho cậu hoàn toàn không thể giãy thoát được.

Cậu cong người dậy, dán sát lên người của Lang Giác đằng sau, cố ý nói: "Được thôi, ngay bây giờ đi, ngươi có dám không?"

Vốn dĩ chỉ định khiêu khích vậy thôi nhưng Lang Giác lại làm thật.


Trong phòng tiệc có người ra vào không ngừng, chỉ cách nhau có mấy bước thôi nên tiếng nói chuyện vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Thố Tranh bị Lang Giác làm tới sắp phát điên nhưng lại không dám phát ra tiếng động gì. Cậu bị ép giữa cơ thể cao to của Lang Giác và mặt tường, mặt và cơ thể bị ma sát lên vách tường rất đau.

Không bao lâu sau, giọng của vua Sói vang lên, ông ta đang hỏi thủ vệ đứng ở cửa: "Vương tử thỏ đi đâu rồi?"

Thủ vệ nói hình như có thấy vương tử thỏ đi về phía tịnh phòng.

Vua Sói trầm giọng "Ừm" một tiếng.

Ngay sau đó thì tiếng bước chân đi về phía bên này vang lên.

Thố Tranh lập tức bị doạ đến giật mình, cậu liều mạng vỗ lên vai Lang Giác nhưng hắn lại không hề có chút ý nào định buông cậu ra, ngược lại còn hung hăng hơn.

Mặt của con thỏ bị ma sát lên vách tường rỉ ra một ít máu. Lang Giác dừng động tác lại, bế con thỏ lên để cậu treo trên người mình với tư thế mặt đối mặt.

Con thỏ chỉ có thể cắn lên vai Lang Giác, cố kìm nén để bản thân mình không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

-

Mười mấy khung này vẽ hơi quá lố một chút, bản thân Tô Minh xem thôi cũng tự thấy nóng mặt. Anh vội vàng dán thoại vào cho xong, thậm chí còn không kiểm tra lại lần nữa đã đăng luôn lên trang web.

Hôm nay Trâu Bắc Viễn về hơi muộn, vì thứ hai tuần sau bà ngoại đã xuất viện rồi nên hắn, cô út và cả Trâu Tĩnh Nam đều phải ở lại làm công tác tư tưởng cho bà ngoại. Họ muốn bảo bà ngoại dọn qua nhà cô út ở, đừng quay về Nghi Thành sống một mình nữa.

Lần này bị ngất, ngã ở ngoài đường, có người phát hiện nên mới kịp thời đưa đến bệnh viện. Lỡ như lần sau ở nhà một mình mà bị ngất thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Nếu như thuê bảo mẫu thì mọi người cũng không yên tâm được. Ba người nói chuyện với Tống Chi Hiền suốt cả tối, rốt cuộc cũng thuyết phục được Tống Chi Hiền dọn qua nhà Phó Nhược Cầm ở tạm trước một tháng thử xem sao.

Lúc ra khỏi bệnh viện thì đã là mười một giờ, Trâu Bắc Viễn về đến nhà thì Tô Minh đã ngủ rồi.

Hắn sợ làm ồn đánh thức Tô Minh nên tự về bên kia tắm một cái, thay đồ xong rồi mới chạy qua bên giường của Tô Minh ngủ.

Cho dù không làm gì hết cũng muốn ôm anh, muốn buổi sáng thức dậy cùng anh.


Hôm nay là ngày cập nhật Mưu thỏ quỹ sói, lúc Trâu Bắc Viễn nằm lên giường thì vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới tới 0 giờ.

Hắn học xong bài của hôm nay trên app học thủ ngữ, sau đó mở Quả Tương comic lên rồi tặng một trăm Giỏ trái cây cho Sơ Vũ Minh Kim trước như mọi khi.

Hôm nay Thư Quân Nhất Mặc không xuất hiện, chắc là đang bận bù đầu vì chuyện của Khuất Diên Hy rồi.

Trong khu bình luận có một ID rất quen mắt đang spam.

[@Tĩnh à anh Nam đây: Cứu! Kí.ch thích quá rồi! Tui chịu hổng nổi nữa áaaaaaaaaaaaa]

[@Tĩnh à anh Nam đây: Tui phải ra ngoài chạy năm cây số để bình tĩnh lại một chút!!!]

Trâu Bắc Viễn: "..."

Đúng là con nít chưa trải sự đời, ầm ĩ um sùm.

Mười phút sau, Trâu Bắc Viễn xem xong tập này, cầm điện thoại hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Hắn nhìn nhìn màn hình rồi lại nhìn nhìn Tô Minh, nhìn nhìn Tô Minh rồi lại nhìn nhìn màn hình.

Hắn không khỏi nghi ngờ thứ này thật sự là do Tô Minh vẽ ra sao? Sao anh ấy có thể vẽ ra mấy cái thứ này với gương mặt ngây thơ, vô tội kia được vậy?

Trâu Bắc Viễn thật sự rất muốn gõ mở đầu Tô Minh ra xem rốt cuộc trong đó chứa bao nhiêu văn hoá phẩm đồi truỵ, tại sao ngoài mặt anh lại trông như kiểu trong sáng, không chút vết chàm được như thế.

Trâu Bắc Viễn cầm điện thoại soi sáng lên gương mặt của Tô Minh, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi ôm lấy người kia vào lòng.

Tô Minh không hay biết gì, ngủ hệt như con thỏ đã ngất đi kia.

Thế là Trâu Bắc Viễn vừa ôm anh vừa bắt đầu trầm tư.

... Tô Minh thích cái này sao?

Vậy mình có cần phải thoả mãn anh ấy không?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi