LẮNG NGHE NHỊP TIM ANH

“Chào mừng mọi người đã đến với trận chung kết thường niên của KOT. Trận đấu hấp dẫn sắp bắt đầu.”

“Cách đây không lâu. Ban tổ chức đã nhận được một lá thư ẩn danh nói rằng, trận tứ kết vừa rồi Dawn đã chơi không nghiêm túc, chỉ giả vờ đánh, thả đối thủ. Không biết hôm nay anh ấy sẽ giải thích thế nào. “

“Vâng, với trình độ của Dawn, anh ấy chắc chắn không thể nào xếp vị trí thứ ba được. So với trước đây, kết quả này quá là bất thường, điều này khiến ai cũng phải nghi ngờ tính xác thực của kết quả.”

“Không những thế, còn có tin tức nói rằng Dawn được phú bà bao nuôi, thường xuyên cùng nhau đến mấy câu lạc bộ hạng sang. Đúng là không thể tin được.”

“Trong giới thể thao từ trước đến nay, Dawn luôn giữ vững danh hiệu Chiến thần bất bại, nhưng gần đây lại nổi lên một số bê bối thế này không biết là do bị đối thủ chơi xấu hay bản tính anh ta vốn đã như vậy từ trước nữa?”

Dưới khán đài, một chàng trai đội chiếc mũ màu trắng ngồi trên ghế, đôi mắt chuyên chú nhìn phía sàn thi đấu, đôi mắt đen lạnh lùng.

Huấn luyện viên ở bên cạnh một bên cúi đầu xin lỗi các nhà đầu tư, một bên hứa rằng trận chung kết lần này nhất định sẽ giành lấy Top 1, để lấy lại danh dự cho đội.

Năm phút trước khi trận đấu bắt đầu, chàng trai đứng lên không hề báo trước, cởi bỏ đồng phục đội, giọng điệu lạnh lùng:“Tôi từ bỏ quyền thi đấu.”

Nói xong sáu chữ này liền bỏ đi.

Các nhà đầu tư đứng sau lưng mắng chửi, huấn luyện viên chết lặng.

Trên sóng truyền hình của trận đấu vang lên một thông báo:”Chúng tôi vừa nhận được thông tin, Dawn tuyên bố bỏ quyền thi đấu”

“Đúng vậy, mọi người không hề nghe lầm, anh ấy đã bỏ quyền thi đấu! Hành động này của anh có phải gián tiếp thừa nhận những tin đồi gần đây không?”

“Hành động này của Dawn không chỉ là từ bỏ quyền thi đấu, mà còn là từ bỏ toàn bộ sự nghiệp của mình. Huyền thoại Dawn chính thức biến mất vào ngày hôm nay!”

“Dawn chỉ mới 22 tuổi. Đây là độ tuổi đẹp nhất để phát triển sự nghiệp. Có thể nói nhờ anh ấy, AG có được ngày hôm nay. Danh tiếng của AG cũng là có anh ấy mới nổi lên. Thật không thể tưởng tượng được sau khi anh rời đi thì AG sẽ phải đối mặt với chuyện gì.”

Hiện tại, Dawn đã từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn và bỏ đi. Có lẽ, fan sẽ không thể chấp nhận được cú sốc lần này. Thật đáng tiếc cho họ hâm mộ một người có nhân cách tồi tệ, giờ chỉ biết nuốt cục tức vào bụng. ”

Bên ngoài nhà thi đấu, những cổ động viên của Dawn sửng sốt, không tiêu hóa nổi tin tức mà tai họ vừa nghe.

Sau một hồi im lặng, có người xông ra, ném bảng đèn xuống đất, mắt đỏ hoe mắng:”Mẹ kiếp, tôi thích Dawn nhiều năm như vậy. Không ngờ anh ta lại là loại người này. Không một câu giải thích cứ thế mà bỏ đi, đồ rùa rụt cổ, đồ vô dụng! Tôi đúng là mù mới đi hâm mộ hắn!”

Khi anh rời đi, fan từng người một buông tay quay người bỏ đi, khuôn mặt tràn đầy thất vọng uể oải.

Sàn đấu sôi động lúc đầu, trong chốc lát vô cùng trống trải, hoang vắng.

Thời đại của Dawn, cuối cùng đã kết thúc.

Một chàng trai đi ra từ cửa phụ của đài truyền hình, banner bị gió thổi bay đến dưới chân anh.

Anh hơi cúi đầu, không nhìn ra được cảm xúc nơi đáy mắt anh, một lúc sau, anh khom người nhặt banner lên, bỏ vào túi quần, bước đi không ngoảnh lại.

*

Ba năm sau.

Nguyễn Túc – Thiên tài cello giành được vô số giải thưởng, sẽ tổ chức chuyến lưu diễn cuối cùng tại Nam Thành.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, cô sẽ quay trở lại trường học.

Ở sau hậu trường, Nguyễn Túc cầm cây đàn Cello, liên tục luyện tập, có một giai điệu mà cô không thể điều chỉnh tốt được, luôn bị mắc phải sai lầm.

Nhân viên công tác đến gõ cửa nhắc nhở: “Tiểu Túc, chuẩn bị xong chưa, 20 phút nữa là lên sân khấu rồi.”

“Em biết rồi.” Khi mọi người rời đi, Nguyễn Tú chán nản, đặt đàn Cello xuống, cầm chiếc điện thoại di động đang rung lên liên tục, là mẹ cô gọi. Đây đã là cuộc gọi nhỡ thứ mười ba trong tối nay rồi.

Nguyễn Túc úp điện thoại xuống, mở cửa ban công bước ra.

Khách sạn cô đang đứng nằm tọa lạc ở khu phồn hoa tấp nập, tia nắng cuối cùng dần biến mất, đèn đường lần lượt thắp sáng, cả con phố bừng sáng rực rỡ.

Nguyễn Túc chống tay vào lan can, vạt áo bị làn gió hè thổi tung nhưng vẫn không thoát được khỏi trói buộc, nó cứ như muốn tháo chạy đi, đến với thế giới tự do ngoài kia.

Bầu trời phía xa dần tối lại, sắp đổ mưa.

Thảo nào chán nản như thế.

Dựa đầu vào cánh tay, Nguyễn Túc vu vơ nhìn phía xa, không rõ đang nghĩ gì, làm gì, cô chỉ cảm thấy đầu óc rối tung lên, không thể bình tĩnh lại được.

Nếu cô vẫn không điều chỉnh được tâm trạng, thì đêm nay, không phải là buổi biểu diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn của cô, mà là lần biểu diễn cuối cùng trong cuộc đời của cô ấy.

Nguyễn Túc khẽ thở dài và liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn mười phút nữa.

Cô dường như không biết phải làm gì.

Nguyễn Túc xoay người, cúi đầu đi về phòng.

Một người đàn ông dựa vào tường, miệng ngậm điếu thuốc, mắt rũ xuống, một tay đút túi quần, tay kia nghịch bật lửa một cách chán nản như đang đợi ai đó.

Nguyễn Túc dừng lại, và sau khi do dự vài giây, đi về phía anh, nói nhỏ: “Xin chào.”

Ding- bật lửa đóng lại.

Người đàn ông hơi nhướng mắt, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, uể oải nói: “Làm sao vậy?”

Nguyễn Túc nhìn chằm chằm điếu thuốc ở môi anh, mím chặt khóe miệng: “Có thể cho tôi một điếu không?”

Người đàn ông kia nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, cất bật lửa vào túi quần, lấy điếu thuốc, gẩy tro thuốc, ánh mắt xem thường, nói:”Cái này không phải thứ tốt, cô gái nhỏ tốt nhất đừng đụng vào. ”

Nguyễn Túc khẽ nhíu mày, dần dần buông lỏng hai tay đang nắm chặt, không nói thêm nữa, gật đầu rồi xoay người rời đi.

“Chờ đã.” Anh gọi cô lại.

Nguyễn Túc xoay người lại, nhìn thấy anh lấy hộp thuốc lá ra, lấy một điếu thuốc đưa cho cô, khẽ cau mày: “Biết châm lửa không?” 

Cô lắc đầu.

Anh đem điếu thuốc lên giữa môi cắn lấy, bật lửa, nhấp một hơi rồi đưa cho cô.

Bàn tay buông thõng bên hông của Nguyễn Túc nắm chặt lấy váy, như đang suy nghĩ xem có nên nhận lấy điếu thuốc không.

Người đàn ông kia không vội, chỉ yên lặng chờ đợi.

Khi điếu thuốc cháy gần hết một nửa, Nguyễn Túc vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Nói xong, cô từ từ đưa điếu thuốc đặt lên môi, hít một hơi thật sâu như anh vừa rồi. Khói tràn vào đầy cổ họng, cô ho sặc sụa nhiều lần, khóe mắt đẫm lệ.

Cái quái gì đây?

Người kia duỗi tay vỗ vỗ lưng cô, lấy lại điếu thuốc, nói nhẹ:”Mùi vị thuốc lá là như vậy, không đáng để cô tò mò.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi