Đôi mắt cô gái nhỏ sáng ngời, mang theo một chút mong chờ cùng thận trọng, giống như sợ anh sẽ khó chịu vì cô không mời mà tự đến.
Thẩm Nhiên không cách nào nói ra lời từ chối.
Thấy anh gật đầu, trái tim đang treo lơ lửng của Nguyễn Túc mới chạm đất, nở nụ cười thật tươi.
Thẩm Nhiên khẽ nhấp môi, đôi mắt đen láy, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Nguyễn Túc đi theo sau anh, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Bọn họ vừa đi đến phòng bệnh liền nghe thấy giọng nói bên trong truyền ra: “Cô à, phiền cô nói với bác sĩ, tôi thật sự không sao cả, cứ nằm đợi ở đây chỉ lãng phí thời gian thôi, còn làm tôi trễ giờ đi nhảy ở quảng trường nữa.”
Y tá cười nói: “Bác sĩ nói bà phải ở lại theo dõi thêm, nhiều nhất cũng chỉ hai ba ngày nữa là có thể xuất viện, bà đừng vội.”
“Thế này đi cô gái, cháu tôi năm nay 26 tuổi, vẫn chưa có bạn gái, nếu như cô có thể giúp tôi xuất viện, tôi sẽ cho cô Wechat của nó.”
“Bà à, chuyện xuất viện con đã nói là…”
“Trước hết cô nghe tôi nói xong đã, cháu của tôi vô cùng đẹp trai, lúc trước rất giàu, tuy rằng bây giờ hơi nghèo một chút nhưng tốt xấu gì cũng là ông chủ phòng game, nếu cô cùng nó ở bên nhau, còn có thể làm bà chủ. Cô có thể suy nghĩ thật kỹ, ở khu phố này không có phòng game nào kinh doanh được hơn chỗ nó nữa đâu.”
Y tá dở khóc dở cười trước những lời bà nói, công việc này của bọn họ, gặp rất nhiều bệnh nhân không phối hợp nhưng đây là lần đầu tiên có người cố sức rao bán cháu trai của mình như vậy.
Nếu thật sự đẹp trai vậy tại sao lại không có bạn gái? Lúc trước một trưởng bối giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô ấy, nói người kia là một chàng trai vô cùng đẹp trai, kết quả sau khi nhìn ảnh, suýt chút nữa cô đã rời khỏi thế giới xinh đẹp này.
Y tá lấy lại nhiệt kế: “Bà à, bà nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa con lại đến xem…”
Cô ta vừa mới nói được một nửa, cửa phòng bệnh đã bị mở ra.
Người con trai ở cửa mặc quần áo màu đen, thân hình thon dài cao ngất, vẻ mặt hờ hững, ngũ quan lạnh lùng.
Cô ý tá hơi ngẩn người, chết tiệt đẹp trai thật!!!
Bà nội Thẩm nói: “Kìa kìa kìa, đây là cháu trai tôi, không lừa cô chứ, nếu bây giờ cô đổi ý vẫn còn….” kịp lúc.
Hai từ cuối cùng kia đã bị nuốt vào bụng khi nhìn thấy cô gái nhỏ đi theo sau Thẩm Nhiên.
Y tá vốn cảm thấy không có gì nhưng bị nói như vậy thì liền đỏ mặt, sau khi gật đầu chào hỏi với Thẩm Nhiên thì ôm bệnh án rời đi.
Biểu cảm của Thẩm Nhiên không thay đổi, đối với tình cảnh như vậy đã thành quen, anh đặt giỏ trái cây và cơm tối xuống, chậm rãi nói “Đây là Nguyễn Túc, nghe nói bà té bị thương nên đặc biệt tới thăm bà.”
Nguyễn Túc vội vàng cúi đầu với bà: “Chào bà nội, cháu là Nguyễn Túc, là…bạn của Thẩm Nhiên ạ.”
Bà nội Thẩm nhìn tay của cô gái nhỏ vì hồi hộp mà không biết đặt ở đâu, cười vô cùng hiền lành, vẫy tay với cô: “Lại đây lại đây, bà nội nhìn một chút.”
Nguyễn Túc từ từ đi qua, bà nội Thẩm kéo ghế bên cạnh cho cô, cười tít mắt nói: “Ngồi ngồi ngồi.”
“Cảm ơn bà nội ạ.”
“Đều là người một nhà, đừng khách sáo.”
Nguyễn Túc ngây người, còn chưa biết phản ứng như thế nào thì đã nghe thấy Thẩm Nhiên thấp giọng: “Bà nội.”
Bà nội Thẩm ho khan một tiếng, kiềm chế lại một chút.
Dù sao con gái cũng da mặt mỏng, lại là lần đầu tiên gặp, lỡ như dọa người chạy mất thì bà lại không có cháu dâu.
Thấy bà không nói lung tung nữa, Thẩm Nhiên nói với Nguyễn Túc: “Em ngồi đây một chút, tôi đi lấy ít nước.”
Nguyễn Túc ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”
Chờ Thẩm Nhiên đi khỏi, bà nội Thẩm liền vội vàng hỏi: “Cô gái nhỏ, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi.”
“Dạ, con mười chín tuổi ạ”
Bà nội Thẩm nhíu mày, cuối cùng không nhịn được nữa: “Con nhỏ tuổi như vậy mà nó lại xuống tay với con, vậy chẳng phải là quá cầm thú rồi sao?”
Thẩm Nhiên lấy nước quay lại đang đứng ở ngoài: “…”
Lúc này Nguyễn Túc cuối cùng cũng nhận ra được bà nói gì, mặt liền đỏ lên, vội vàng xua tay: “Bà nội, bà hiểu lầm rồi, chúng con không phải loại quan hệ như người nghĩ…”
Bà nội Thẩm gật gật đầu: “Hiện tại cứ cho là không phải nhưng sớm muộn cũng phải thôi.”
Nguyễn Túc thở dốc, có thể là do trong lòng cô cũng có tình ý nên cô không cách nào phản bác được lại lời nói đó.
Cô và Thẩm Nhiên sau này…
Sẽ là quan hệ này sao?
Thẩm Nhiên đứng ở cửa không đi vào, nếu bây giờ anh xuất hiện, cô gái nhỏ chỉ càng xấu hổ hơn.
Anh dựa trên tường, hơi ngẩng đầu lên nhìn lên trên. Vài giây sau, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.
Trong phòng bệnh, bà nội thân thiện tìm đề tài, cô gái nhỏ vẫn rất kiên nhẫn, lần nào cũng nghiêm túc trả lời vô cùng thận trọng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại.
Thẩm Nhiên đứng đó không biết đã nghe được bao lâu, đôi mắt đen ngày càng dịu dàng, rời đi.
Lúc Thẩm Nhiên trở lại phòng bệnh, Nguyễn Túc đã không ở đó nữa, anh đem nước ấm đặt trên tủ đầu giường, nhẹ giọng nói: “Bà dọa cô gái nhỏ người ta chạy rồi à?”
“Xem con nói này, ta không phải là phù thủy già ăn thịt người đâu nhé, cô gái nhỏ đi nghe điện thoại rồi.” Bà nội Thẩm liếc nhìn phía cửa, thấp giọng hỏi: “Nhiên Nhiên, con thích cô gái kia sao?”
Thẩm Nhiên không trả lời, chỉ mở túi đồ ăn ra, bỏ túi đựng đi.
“Bà nội nói với con này, nếu con thích con người ta thì phải thu lại cái tính tình lạnh lùng thối tha đó đi, con gái bây giờ đều thích kiểu người hoạt bát hài hước, với tính cách lạnh lùng như băng của con chắc chắn sẽ thua ngay vạch xuất phát, cho nên sau này phải nỗ lực hơn mới được.”
“Con không ngờ bà hiểu biết nhiều vậy đó.”
“Đương nhiên rồi, bà ra quảng trường mỗi ngày không phải chỉ để không thôi đâu mà là ở đó dò xét tình hình đối tượng cho con đấy.”
Thẩm nhiên đặt đồ ăn lên bàn, cười một cái: “Không phải bà nói con gái nhà người ta còn nhỏ tuổi sao.”
Bà nội Thẩm nghiêm túc nói: “Bà vừa mới hỏi qua, tháng sau con bé đã hai mươi tuổi rồi, vậy cũng không tính là nhỏ.” Nói xong bà lại lắc đầu: “Tuổi tác không phải là vấn đề, nhưng điều kiện trong nhà cô gái nhỏ không tệ, việc này có hơi khó xử với con.”
“Bà nói này, con vẫn nên đóng cửa phòng game kia đi, tìm một công việc đàng hoàng. Con xem con, trước kia chơi game còn có thể kiếm tiền, sao bây giờ làm chủ phòng game, trái lại càng ngày càng nghèo vậy?”
Thẩm Nhiên đưa chén đũa cho bà: “Bà ăn đi ạ.”
Bà nội Thẩm nhìn bóng dáng anh, đột nhiên nói: “Người phụ nữ kia gần đây còn tìm con không?”
Bước chân Thẩm Nhiên hơi khựng lại, giọng nói rất nhẹ, mang theo một tia lạnh lẽo: “Không có.”
“Nếu con muốn gặp bà ấy thì gặp đi, không cần quan tâm bà, xương cốt này đã già rồi, còn có thể sống được bao nhiêu năm, bà ấy dù sao cũng là…”
“Con ra ngoài đây.”
Bà nội Thẩm dựa vào đầu giường, thở dài một hơi.
Bà cũng không biết tại sao bà là một người hoạt bát cởi mở, vậy mà lại nuôi ra một đứa cháu trai tính tình bướng bỉnh như vậy.
Vất vả lắm anh mới tạo ra một bầu trời riêng bằng chính đôi tay của mình, vậy mà lại bị hủy hoại chỉ trong một đêm, ngã từ trên mây xuống đáy vực.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, vẻ mặt Thẩm Nhiên hơi lạnh, đi ra ban công lấy thuốc là và bật lửa từ túi quần ra, lúc đang muốn châm lửa, thì lại nhìn thấy cô gái nhỏ đứng trong góc đang cúi đầu nghe điện thoại.
Cô nghiêng mặt nên anh không thấy rõ vẻ mặt của cô, cũng không nghe được đang nói gì.
Thẩm Nhiên khẽ mím môi, cất thuốc lá vào, vừa định rời đi thì cô gái nhỏ đã cúp điện thoại, đứng tại chỗ, bóng dáng nhìn vừa uể oải lại chật vật.
Làm cho người ta muốn ôm một cái.
Thẩm Nhiên nhấc chân, chậm rãi bước tới.