LẮNG NGHE NHỊP TIM ANH

Thẩm Nhiên đi đến quầy thu ngân, mở tủ lạnh lấy một chai nước, lúc uống được nửa chai, ánh mắt quét qua chiếc đàn cello đặt trong góc, động tác trên tay dừng lại một chút.

Anh vặn nắp chai, nghiêng người cong hai ngón tay lại gõ lên đầu vai Tần Hiển, giọng nói trầm thấp khàn khàn, còn có một chút ủ rũ: “Người đâu rồi.”

Tần Hiển đang chơi game, nhất thời không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”

“Nguyễn Túc đi đâu rồi?”

“À, Lâm Vị Đông dẫn cô ấy đi ra ngoài, chắc là ở quán cà phê gần đây.”

Chân mày Thẩm Nhiên cau lại không dấu vết, nhanh chóng xoay người rời đi.

Anh đến quán cà phê, đúng lúc Lâm Vị Đông hỏi câu kia: “Em muốn biết quá khứ của Thẩm Nhiên không?”

Thẩm Nhiên không bước lên, im lặng đứng yên tại chỗ.

Trong nháy mắt, đột nhiên anh nghĩ để cho Nguyễn Túc biết quá khứ mình là loại người như thế nào cũng tốt.

Biết rồi có lẽ cô sẽ rời xa anh ngay.

Thẩm Nhiên đút một tay trong túi quần, mắt đen dừng trên bóng dáng thẳng tắp của cô gái nhỏ, môi mỏng mấp máy.

—“Nếu nó một mực không muốn nói thì sao?”

—“Vậy em cũng không hỏi nữa.”

Giây phút nghe được câu trả lời đó của cô gái nhỏ, cổ họng Thẩm Nhiên khô khốc, cánh tay buông thõng bên người dần dần thu lại.

Cho dù đã từng ở đỉnh cao huy hoàng và vinh quang, hay là khoảnh khắc giải nghệ hèn hạ không thể chấp nhận được.

Giờ đây tất cả dường như đều khôngcòn quan trọng.

*

Nguyễn Túc mở to mắt, giống như bị lời nói của Lâm Vị Đông làm cho hoảng sợ, cả buổi cũng không phản ứng lại.

“Đang nói chuyện gì thế?” Một giọng nam trong trẻo lạnh nhạt vang lên ở đỉnh đầu.

Trong nháy mắt Nguyễn Túc hoàn hồn lại, vội vàng cầm ly nước cúi đầu uống, ánh mắt không biết nên đặt chỗ nào.

Lâm Vị Đông từ trước đến nay đã quen mặt dày, đáp lại vững như Thái Sơn: “Trò chuyện chút thôi mà, sao mày lại tới đây.”

Thẩm Nhiên kéo ghế bên cạnh Nguyễn Túc ngồi xuống: “Tùy tiện đi dạo một chút.”

Nguyễn Túc trộm nhìn vẻ mặt không đổi của anh, tim đập nhanh không kiểm soát được nhanh, chắc là anh ấy không nghe thấy những lời nói vừa rồi đâu nhỉ?

Đúng lúc Thẩm Nhiên quay đầu lại nhìn: “Em chưa về nhà sao?”

“Hả? Đúng…Cái đó….Mẹ em có chút việc, còn phải đợi thêm lát nữa.”

Cả khuôn mặt cô gái đỏ bừng, ánh mắt xinh đẹp ướt át lấp lánh, giống như mèo con bị dọa sợ.

Lâm Vị Đông đã dọa người ta sợ rồi.

Thẩm Nhiên nói: “Có muốn ăn chút gì không?”

Giọng nói Nguyễn Túc vừa mềm mại lại nhẹ nhàng: “Không…Không cần…”

Lâm Vị Đông ho khan một tiếng, định xoay chuyển tình huống ngượng ngùng này: “Nếu không thì….” Về phòng game chơi một lát?

Khó khăn lắm hắn mới được mở miệng, vừa nói được hai chữ thì liền đụng phải một ánh mắt lạnh lùng.

Trong phút chốc Lâm Vị Đông im miệng, yên lặng như gà.

Thẩm Nhiên nhìn đồng hồ: “Giờ vẫn còn sớm, đi ăn chút gì đó đi.” Cuối cùng anh còn nói thêm một câu: “Tôi vẫn chưa ăn trưa.”

Nguyễn Túc ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”

Thẩm Nhiên cong môi, gọi phục vụ tới chọn một phần salad hoa quả, hai phần đồ ngọt.”

Lâm Vị Đông nhíu mày: “Tại sao chỉ có hai phần, tao cũng muốn ăn!”

“Không phải mày không thích ăn đồ ngọt sao.”

“….” Lâm Vị Đông có nỗi khổ không thể nói nên lời, bĩu môi quay đầu sang chỗ khác.

Được được được, lát nữa hắn ăn mấy miếng trái cây là được rồi chứ gì.

Thẩm Nhiên chậm rãi nói: “Tao ra ngoài có một lát, phòng game không co ai trông coi.”. Nói xong anh hất đầu ám chỉ.

“….” Quá đáng!!!

Lâm Vị Đông cũng không thể phàn nàn Thẩm Nhiên được, vì trước kia hắn có việc phải rời đi một thời gian, để cho Thẩm Nhiên tự tìm người vào làm, ngược lại anh thì hay rồi, sau lại còn tự ý thẳng tay biến phòng game thành nơi tự quét mã mua đồng xu.

Hắn đứng lên:“Tao về trước, hai người từ từ nói chuyện. Nếu như…ăn không hết, có thể bỏ hộp mang về cho tao, tao không chê đâu.”

Nguyễn Túc vẫy tay với hắn: “Tạm biệt…”

Lâm Vị Đông chớp mắt với cô một chút: “Lần sau gặp lại.”

Chờ hắn đi rồi, xung quanh rơi vào im lặng.

Nguyễn Túc lại uống thêm mấy ngụm nước, mới lấy hết can đảm hỏi: “Anh…đến đây lúc nào vậy ạ?”

Thẩm Nhiên nhướng mày không chút cảm xúc, giọng nói trầm thấp: “Vừa mới đến, sao vậy?”

Nguyễn Túc cầm cái ly, thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là anh ấy không nghe được.

Cô lắc đầu: “Không… Em tưởng là anh còn muốn ngủ thêm chút nữa.”

Lúc này, đúng lúc salad hoa quả được mang lên.

Thẩm Nhiên đẩy đĩa salad về hướng cô một chút: “Ăn đi.”

Tầm mắt Nguyễn Túc dừng trên ngón tay thon dài của anh, đột nhiên có hơi khác thường, trong đầu đều là câu nói vừa rồi của Lâm Vị Đông.

—“Là kiểu yêu đến nỗi không thể rời bỏ em, nếu xa cách em thì không thiết sống nữa ấy.”

Suốt mười chín năm qua, Nguyễn Túc chủ yếu làm bạn cùng đàn cello.

Trước nay cô chưa tình…thích một ai.

Lúc đầu cô cũng không quá hiểu loại tình cảm này, sợ mình giống như An Nam nói vậy, sẽ nhầm lẫn loại tình cảm này với tình bạn. 

Hơn nữa tình cảm này đến quá đột ngột, thậm chí ngay cả cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào.

Thẩm Nhiên chống một tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ không biết đang suy nghĩ gì đó, khóe môi cong lên.

Làn da cô trắng nõn nà, còn hơi ửng hồng một chút, mềm mại đến nổi có thể vắt ra nước.

Nếu anh nhớ không lầm thì cuối tháng sau là sinh nhật của cô.

*

Sau khi trở về phòng game lấy đàn cello, Nguyễn Túc đi được hai bước rồi quay đầu hỏi Thẩm Nhiên: “Kỳ nghỉ này anh có bận không?”

“Chắc là không, có việc gì hả?.”

“Vậy em…” Nguyễn Túc cắn môi dưới, nụ cười hiện lên trên gương mặt: “Em đi trước đây, tạm biệt.”

“Đi đường cẩn thận.”

Chờ bóng dáng Nguyễn Túc biến mất khỏi con phố, Thẩm Nhiên mới thu tầm mắt lại, vừa mới xoay người, Lâm Vị Đông liền tiến gần đến: “Luyến tiếc như vậy, sao không tiễn nữa?”

Thẩm Nhiên không quan tâm hắn, cất bước trở về.

Lâm Vị Đông đi lên theo: “Ông chủ Thẩm, lời tao nói cùng Tây Mễ, mày đều nghe hết rồi nhỉ, tốt xấu gì cũng cho tao một câu trả lời đi.”

Thẩm Nhiên khẽ nhấp môi, bước chân dừng lại, liếc mắt nhìn Lâm Vị Đông một cái: “Bây giờ không phải là lúc nói những việc đó với cô ấy, đừng đi quấy rầy người ta.”

“Đúng rồi, lúc trước tao đã muốn hỏi mày, lần trước tại sao mày lại kêu tao đi luyện tập với cô ấy hả, Tây Mễ nhà tao xảy ra chuyện gì rồi?”

Thẩm Nhiên đứng hình vài giây, nhướng mày nói bằng giọng điệu uể oải chậm chạp: “Nhà tao?”

Lâm Vị Đông cảm giác không khí xung quanh lạnh đi mấy phần, chậc một tiếng: “Mày có thể theo đuổi thành công con nhà người ta trước rồi mới tuyên bố chủ quyền được không?”

“Không được.”

Nhìn Thẩm Nhiên rời đi, Lâm Vị Đông vốn đang định nói thêm gì đó, vừa định đi theo sau thì phát hiện hình như có chỗ nào không đúng….

Hôm nay sao Thẩm Nhiên lại cho hắn cảm giác không giống lúc trước nhỉ?

Chẳng lẽ là… Chiêu khích tướng có tác dụng.

Ánh mắt Lâm Vị Đông sáng lên, vội vàng đi lên theo: “Lão Thẩm, đừng nóng vội mà, chúng ta cùng tâm sự tiếp đi!”

*

Nguyễn Túc vừa đi đến bên ngoài phố ăn vặt, xe của Chu Lan liền dừng bên cạnh cô.

Chu Lan hạ cửa sổ xe xuống, nhìn bốn phía, khẽ cau mày: “Tây Mễ, con ở chỗ này làm gì.”

“Con…chỉ tùy tiện đi dạo thôi ạ.”

“Gần trường học của con còn có nơi như thế này à.”

Nguyễn Túc gật đầu, không trả lời nhiều, mở cửa xe ra ngồi vào.

Chu Lan nhàn nhạt hỏi: “Con thường xuyên tới chỗ này sao?”

Động tác trên tay Nguyễn Túc dừng một chút, rũ mắt xuống: “Dạ.”

Chu Lan vốn muốn nói gì đó, nhưng liếc nhìn Nguyễn Túc qua kính chiếu hậu một cái, nhớ tới lời bác sĩ tâm lý nói với bà, thở dài một hơi: “Bỏ đi.”

Bà lái xe đi, rồi lại nói: “Mẹ đưa con đến một nơi, tới đó rồi thì nhớ phải ngoan ngoãn, không được nói lung tung.”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi