Buổi chiều Nguyễn Túc chỉ có một tiết học, ra khỏi phòng học cô liền đi thẳng ra cổng trường.
“Tây Mễ, Tây Mễ!” An Nam từ phía sau chạy lên, chống hông thở hổn hển: “Cuối cùng cũng để tớ bắt được cậu.”
“Sao thế?”
Chờ sau khi hơi thở hổn hển của An Nam đều đặn trở lại, mới nói: “Cậu và ông chủ Thẩm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cái gì mà gọi là dường như đã ở bên nhau?”
Nhắc tới chuyện này, lỗ tai của Nguyễn Túc bất giác đỏ lên, kéo An Nam qua một bên: “Cậu nhỏ tiếng một chút nào.”
“Vậy cậu mau nói cho tớ biết đi, tớ kìm nén cả một ngày rồi.”
Buổi sáng sau khi nhận được tin nhắn đó của Nguyễn Túc, cô bên đó đột nhiên không nói tiếp nữa, An Nam đợi ở phòng ngủ cả buổi trưa cũng không thấy cô trở về.
Nguyễn Túc bĩu môi: “Chính là…”
Cô đem chuyện ở phòng game lần trước, và chuyện xảy ra ở thư viện hôm nay, kể đại khái một lần cho An Nam nghe.
An Nam nghe xong, đột nhiên trợn tròn mắt: “Cái gì, ông chủ Thẩm hôn cậu?”
Trong nháy mắt, người xung quanh đều ném ánh mắt khác thường với bọn cô.
Nguyễn Túc vội vàng che miệng An Nam, gương mặt đỏ bừng.
An Nam ‘ưm ưm’ hai tiếng, tỏ ý mình đã bình tĩnh lại, Nguyễn Túc vừa mới buông ra, cô nàng lại không thể tưởng tượng nổi thấp giọng kinh ngạc: “Mà còn là cậu hôn anh ấy trước?”
“Hôm đó tớ… Tớ cũng không biết là thế nào…”
Bây giờ Nguyễn Túc đang nhớ lại chi tiết đêm đó một chút, sau khi Thẩm Nhiên lau tóc cho cô, luôn luôn thấp giọng nói chuyện với cô, giọng điệu rất dịu dàng.
Cô cảm thấy, có thể là anh cũng thích cô.
Ý nghĩ đó mặc dù chỉ là thoáng qua trong đầu cô, nhưng lại khuếch đại không thể kiểm soát được…
Cho nên đầu óc của cô mới có thể phát nóng, hôn lên.
An Nam nói: “Cho dù như thế nào, cuối cùng các cậu cũng ở bên nhau, tớ đã từng nói rồi cậu rồi, ông chủ Thẩm thích cậu, cậu còn không tin.”
Nguyễn Túc cong môi, khóe miệng không nhịn được mà vểnh lên: “Bây giờ tớ đến phòng game, cậu muốn đi cùng không?”
“Tớ cũng không đi làm kỳ đà cản mũi nữa, hai người hẹn hò vui vẻ.”
An Nam vừa nói, vừa cầm lấy sách từ trong cô qua: “Mau đi đi, buổi tối mang về một chút ‘cơm chó’ cho tớ là được rồi.”
Nguyễn Túc cười, vẫy vẫy tay với cô: “Vậy tớ đi trước nhé.”
Ra cổng trường, Nguyễn Túc thấy đường đối diện có bán kẹo hồ lô, cô chạy chậm qua, mua hai que, lúc đang muốn dùng điện thoại trả tiền, lại phát hiện chức năng thanh toán có trục trặc, cô cũng không có tiền mặt trên người.
Nhất thời có hơi lúng túng.
Ông chủ hỏi: “Cô bé, sao thế?”
“Không… Không sao ạ.” Nguyễn Túc liếc nhìn kẹo hồ lô trong tay: “Ông chủ, xin lỗi, cái này cháu không…”
Cô vừa định trả kẹo hồ lô lại, một cánh tay khớp xương rõ ràng lướt qua cô, đưa tiền cho ông chủ, giọng nói của người con trai trầm thấp êm tai: “Trả tiền mặt.”
Ông chủ nhận lấy: “Được rồi.”
Nguyễn Túc quay đầu lại, trong nháy mắt trên mặt nở một nụ cười, mắt cong thành một hình lưỡi liềm: “Sao anh lại tới rồi.”
Thẩm Nhiên nhận lấy tiền thừa của ông chủ, môi mỏng khẽ cong lên: “Tới đón em tan học.”
Nguyễn Túc đỏ mặt, đưa xâu kẹo hồ lô bên tay trái cho anh: “Cái này là cho anh.”
Nụ cười trên môi của Thẩm Nhiên càng sâu hơn, đưa tay lên xoa xoa đầu của cô gái nhỏ: “Muốn đi chơi ở đâu nào?”
“Muốn đi…” Nguyễn Túc suy nghĩ một chút: “Chơi game.”
“Vậy về phòng game nhé?”
Cô gái nhỏ vui vẻ gật đầu: “Vâng.”
Đến cửa phòng game, Nguyễn Túc đột nhiên ngừng lại.
Thẩm Nhiên thấp giọng: “Sao thế?”
Nguyễn Túc nhìn kẹo hồ lô trong tay, bĩu môi: “Em chỉ mua hai xâu…”
Bên trong đông người như vậy, chắc chắn là không chia đủ.
Nhưng mà chỉ có hai người bọn cô ăn, cũng không ổn lắm.
Thẩm Nhiên nhìn ra suy nghĩ của cô gái nhỏ, khẽ cười một tiếng: “Vậy ăn xong rồi lại vào trong.”
Ngồi trên ghế dài ở phòng game, Nguyễn Túc cắn một miếng kẹo hồ lô, mùi vị ngọt ngào lấp đầy miệng trong nháy mắt.
Quả thực là rất ngon.
Đợi đến lúc cô ăn xong viên thứ ba, quay đầu lại phát hiện Thẩm Nhiên vẫn luôn nhìn cô, tròng mắt đen ngậm ý cười.
Mặt Nguyễn Túc ửng đỏ: “Sao anh không ăn vậy… Cái này ngon lắm đấy.”
Thẩm Nhiên nhếch mày, đưa tay lau vết đường dính trên môi cô: “Đợi lát nữa anh ăn.”
Bờ môi của cô gái nhỏ căng mọng hồng hào, do vừa mới ăn kẹo hồ lô, còn đọng lại một lớp màu đỏ nhạt.
Khiến cho người ta rất muốn… Cắn một cái.
Nguyễn Túc thấy anh không động đậy, tưởng là anh đổi ý, muốn ăn kẹo hồ lô, liền đưa kẹo trong tay mình ra: “Anh nếm thử một miếng đi, thật sự ăn rất ngon…”
Cô còn chưa dứt lời, môi đã bị hôn lên.
Nguyễn Túc theo bản năng mở to mắt, cảm giác trái tim dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không khí xung quanh trở nên loãng đi trong phút chốc.
Không giống với sự mơ màng ở thư viện, lúc này đây tất cả giác quan đều đang phóng đại vô tận.
Thậm chí Nguyễn Túc cũng có thể cảm nhận được rõ rệt hơi thở ấm áp lại kiềm chế của anh, giống như là sợ dọa cô.
Lông mi cô gái nhỏ run rẩy, từ từ nhắm hai mắt lại.
Tròng mắt đen của Thẩm Nhiên sâu thêm mấy phần, một tay nâng gò má của cô, dần dần làm nụ hôn này sâu thêm.
Bên ngoài phòng game, là hẻm nhỏ lâu năm yên tĩnh, khắp nên lộ ra dấu vết loang lổ của năm tháng.
Trong phòng game, là một đám thiếu niên ngoài hai mươi, nhiệt huyết bồng bột, nhao nhao náo nhiệt.
Trong miệng cô gái nhỏ, tràn ngập mùi vị của kẹo hồ lô.
Quả thật rất ngọt.
Sau khi vừa hôn xong, Thẩm Nhiên no bụng nhẹ nhàng vuốt ve cái gáy mịn màng của cô gái nhỏ, giọng nói trầm khàn: “Đừng chơi game nữa, đi xem phim. Nhé?”
*
Trong phòng game, một đám người vây quanh điện thoại đang xem cuộc thi OW mấy ngày trước.
Một người nói: “Tôi đã nói mà, quán quân lần này chắc chắn là Burn, kỹ thuật này cũng quá xuất sắc rồi!”
“Đây rốt cuộc là đại thần của vùng nào vậy, nếu căn cứ theo lời đánh giá thế này, thì Tưởng Văn Chu căn bản không phải là đối thủ của anh ta.”
“Mày nói cái này cũng khoa trương quá rồi, Tưởng Văn Chu dù gì cũng là đội trưởng của STG, thực lực vẫn còn bày ra ở đấy. Mặc dù Burn lợi hại, nhưng hẳn là kém hơn Tưởng Văn Chu.”
Tần Hiển nói: “Vậy thì cũng không chắc, trên diễn đàn không phải nói Burn là Dawn sao, nếu quả thật như lời anh ta nói, vị sếp lớn kia đang ngược đãi Tưởng Văn Chu mà không cần phải động ngón tay sao.”
“Trên diễn đàn nghe ngóng được một vài thứ, Burn sao có thể là Dawn, ban đầu lúc anh ta giải nghệ đã ầm ĩ lớn như vậy, vừa thi đấu gian lận, vừa ngủ với fan, lại còn được phú bà gì đó bao nuôi, một người vướng nhiều scandal như vậy, sao có thể tái xuất.”
“Tao vẫn cảm thấy lúc đầu Dawn là bị vu khống, anh ta tuyệt đối không phải người như vậy.”
“Xem như là anh ta vô tội, nhưng tại sao lúc ấy một từ giải thích cũng không có, mà trực tiếp rút lui khỏi cuộc thi rồi giải nghệ chứ?”
Lúc bọn họ đang thảo luận sôi nổi, cửa phòng game bị đẩy ra.
Có người tiếp tục: “Dù sao tao tuyệt đối không tin Burn chính là Dawn, đại thần của giới eSport năm đó, người làm say mê hàng nghìn cô gái trẻ, trình độ sao có thể lúc cao lúc thấp, dựa vào may mắn để được hạng nhất chứ.”
Ngoài cửa một giọng nam truyền tới: “Xin hỏi, Thẩm Nhiên ở đây sao?”
Tần Hiển quay đầu lại: “Đúng, cậu tìm nó có chuyện à…”
Nói được một nửa, khi hắn thấy mặt người con trai, trong nháy mắt lại ngơ ngác.
*
Nói ra thì có thể hơi khó tin, nhưng đây đúng là lần đầu tiên Nguyễn Túc tới rạp chiếu phim.
Trong mười chín năm qua, cô gần như không có bạn bè đi ra ngoài chơi cùng.
Mỗi lần nghỉ không phải ở nhà luyện tập, thì là lên lớp tập, thường xuyên đi tham gia tranh giải ở khắp cả nước.
Yêu cầu của Chu Lan đối với cô luôn rất nghiêm khắc, mỗi ngày đi học tan học đều tự mình đưa đón, hoàn toàn không cho cô và những người khác thời gian tiếp xúc.
Cho nên, sau này lên đại học, Nguyễn Túc mới có thể mong muốn, mới có cơ hội trốn thoát.
Thẩm Nhiên mua xong vé xem phim và bỏng ngô quay lại, thấy cô gái nhỏ nhìn xung quanh, trong mắt vẽ đầy sự tò mò.
Anh khẽ nhấp môi mỏng, sải bước chân dài đi tới, tự nhiên dắt tay của cô: “Đi thôi.”
Nguyễn Túc sững sờ trong nháy mắt, theo bản năng cúi đầu xuống, tay anh nắm lấy taycô, lòng bàn tay ấm áp khô ráo.
Khóe miệng của cô không nhịn được cong lên.
Phim Thẩm Nhiên mua là một bộ phim gần đây mới công chiếu khắp cả nước, phong cách đồ họa vừa dễ thương vừa chữa lành.
Đến xem, đa phần đều là mấy nữ sinh.
Sau khi tìm được chỗ ngồi, Thẩm Nhiên đặt trà sữa ở bên phía Nguyễn Túc: “Có hơi nóng, đợi lát nữa hẳn uống.”
Nụ cười của Nguyễn Túc rất ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Thẩm Nhiên cong môi dưới, đặt bỏng ngô lên đầu gối, ngồi vào vị trí, tựa lưng vào ghế.
Không bao lâu sau, phòng chiếu phim tối lại.
Lúc này sự chú ý của Nguyễn Túc hoàn toàn không đặt ở phim ảnh, có thể là Thẩm Nhiên quên, vẫn luôn không buông tay cô ra, lòng bàn tay cô đã có một tầng mồ hôi mỏng, kề sát vào anh.
Lỗ tai Nguyễn Túc ửng đỏ, mặt rất nóng,
Nhưng lại không buông xuống được.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Nhiên đột nhiên buông tay cô ra.
Luồng khí lạnh xâm nhập vào lòng bàn tay của Nguyễn Túc.
Cô chớp chớp mắt, vừa định rút tay về.
Giây tiếp theo, cổ tay người con trai xoay nhẹ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giữ cô lại.
Nụ cười trên khóe miệng của Nguyễn Túc hơi mở rộng một chút, trong mắt tràn ngập nụ cười rực rỡ.
Lặng lẽ nắm trở lại.
Trong bóng tối, môi Thẩm Nhiên cong cong, ánh mắt dịu dàng.
Ngón tay của cô gái nhỏ mềm mại thon dài, mềm mịn lạ thường.
Khi bộ phim bắt đầu, bốn phía đều rơi vào yên lặng.
Thẩm Nhiên nghiêng đầu, ánh sáng màn hình chiếu vào mặt cô gái nhỏ, lúc sáng lúc tối, mắt cô cong cong, giống như hình trăng lưỡi liềm.
Lần gặp mặt đầu tiên, đôi mắt của cô gái nhỏ không một chút phòng bị nhìn anh, trong veo lại sáng ngời.
Trong khoảnh khắc ấy, trong cuộc đời u ám của anh, dường như có một chùm sáng đột ngột chiếu vào.
Anh muốn mang tất cả điều tốt nhất cho cô, cô xứng đáng hơn bất kỳ người nào.
*
Ra khỏi rạp chiếu phim, Thẩm Nhiên nói: “Muốn ăn gì nào?”
Nguyễn Túc xoa xoa cái bụng căng như trống, lắc lắc đầu: “Vừa nãy uống trà sữa còn ăn bỏng ngô, bây giờ rất no, không ăn nổi nữa.”
Thẩm Nhiên mỉm cười, cúi đầu nhìn đồng hồ, còn sớm.
Anh nói: “Vậy đi chơi thêm một lát nữa.”
Bên cạnh rạp chiếu phim chính là một khu trò chơi điện tử.
Nguyễn Túc đứng trước máy gắp thú, ánh mắt rất sáng: “Anh có thể dạy em làm thế nào để gắp cái này không?”
Thẩm Nhiên hơi cúi người, nhìn cửa kính, chân mày khẽ nhếch lên: “Muốn cái nào?”
Nguyễn Túc chỉ chỉ một con gấu bên trong: “Con cá heo nhỏ ấy.”
Thẩm Nhiên tiện tay gạt gạt cần điều khiển, bỏ hai đồng tiền vào, di chuyển cần điều khiển, căn chỉnh rồi nhấn nút xác nhận.
Mười giây sau, con cá heo nhỏ kia nằm trong tay Nguyễn Túc.
Thẩm Nhiên hỏi: “Thích không?”
Cô bé con ôm cá heo nhỏ, phấn khởi gật đầu: “Thích!”
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn anh, trong cặp mắt xinh đẹp vẽ đầy sự mong đợi: “Anh có thể dạy em không.”
Thẩm Nhiên đút một tay vào túi quần, môi mỏng cười tủm tỉm: “Để suy nghĩ một chút đã.”