Trần Vưu An vừa lau tóc vừa đi ra từ phòng tắm, sau khi nghe thấy bọn cô nói gì đó, không nhịn được mà chau mày: “Cậu và anh ta ở bên nhau thật à?”
Giọng nói của cô ta bất thình lình vang lên, An Nam và Nguyễn Túc đều không đề phòng.
An Nam cạn lời: “Cậu đi mà không phát ra tiếng à?”
Trần Vưu An khịt khịt mũi: “Là tự các cậu làm chuyện trái với lương tâm, nếu không thì sao lại sợ tôi nghe được.”
An Nam còn muốn cãi nhau với cô ta, lại bị Nguyễn Túc kéo qua ngồi lên ghế: “Ăn nhanh đi, nếu không nguội thật đấy.”
Nói xong, cô đặt cá heo nhỏ vẫn luôn ôm trong ngực lên giường, lấy quần áo đi rửa mặt.
Cũng không để ý đến Trần Vưu An.
Rửa mặt xong đi ra, lúc Nguyễn Túc đang phơi quần áo ngoài ban công, Trần Vưu An lại đi tới, khoanh tay nhìn cô: “Tôi đến trường bách khoa hỏi rồi, nam sinh đó vốn không phải sinh viên ở chỗ bọn họ, chỉ là ông chủ của một phòng game tồi tàn, sao mắt nhìn của cậu lại kém như vậy.”
Nghe vậy, Nguyễn Túc nhíu mày, cuối cùng quay đầu lại nhìn cô ta: “Mỗi ngày cậu đều rảnh vậy sao?”
Trần Vưu An suýt chút nữa là không thở được, một người không muốn tiếp tục hoàn thành ước mơ âm nhạc, suốt ngày chỉ nghĩ đến hẹn hò như cô, làm gì có tư cách nói cô ta rảnh?
Cô ta lạnh nhạt cười một tiếng: “Tôi đâu có rảnh rỗi để ý mấy chuyện vặt vãnh của cậu, cậu muốn yêu đương thì tìm người tốt mà yêu, như thế thì có lẽ mẹ cậu còn có thể cân nhắc một chút, còn như người hiện tại? Cậu cảm thấy mẹ cậu có đồng ý không, tôi chỉ sợ là sau khi cậu chia tay lại trở về cản đường tôi lần nữa.”
Trần Vưu An sau khi nói xong, trực tiếp vung tay rời đi.
Nguyễn Túc đứng tại chỗ, mấp máy môi, qua một hồi lâu sau, mới ngẩng đầu lên, tiếp tục phơi quần áo.
Cho dù có bao nhiêu khó khăn, cô cũng sẽ không bỏ cuộc.
Giống như chứng chướng ngại biểu diễn trước kia, thậm chí cô đã từng nghĩ rằng có thể cả đời này cô cũng không cách nào kéo đàn cello nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn vượt qua.
Chỉ cần cô đi học viện âm nhạc Curtis, học tập thật tốt, chắc hẳn mẹ cô sẽ không có lý do phản đối bọn họ ở bên nhau.
*
Bên ngoài phòng game, Giang Đồ sờ sờ lỗ mũi: “Hay là đi chỗ nào đó ngồi một chút đi, trưa nay tôi vẫn chưa ăn gì cả.”
Thẩm Nhiên dẫn hắn vào một quán ăn Trung Quốc, bọn họ vừa mới ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền mang thực đơn tới: “Xin hỏi hai anh muốn gọi món gì?”
Giang Đồ chỉ vài món ăn: “Mấy món này trước đã.”
“Được, hai anh chờ một chút.”
Nhân viên phục vụ rời đi, Thẩm Nhiên đứng dậy, lãnh đạm nói: “Tôi ra ngoài hút thuốc.”
Giang Đồ đặt một tay trên ghế dựa, quay đầu hỏi anh: “Hút thuốc từ khi nào vậy?”
Thẩm Nhiên không trả lời, chỉ vỗ vỗ lên bả vai hắn, sải bước rời đi.
Bây giờ Giang Đồ mới bật giác cảm thấy câu hỏi vừa nãy thừa thãi như việc hắn đến đây gặp Thẩm Nhiên.
Nếu như không phải là niệm tình xưa, Thẩm Nhiên chắc sẽ không gặp hắn.
Mấy phút sau, Thẩm Nhiên quay lại, thức ăn đã được đưa lên bàn gần hết.
Giang Đồ thật sự rất đói, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Thẩm Nhiên gần như không động đũa gì cả, chỉ bình tĩnh uống nước.
Bữa cơm này, thực ra có phần gượng gạo, hai người đều không nói chuyện. Ngược lại Giang Đồ vẫn muốn nói, chỉ là mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt không lạnh không nhạt của Thẩm Nhiên, thì lại yên lặng cúi đầu xuống.
Ăn xong, Thẩm Nhiên gọi phục vụ đến tính tiền, nói với Giang Đồ: “Tôi đi trước.”
Giang Đồ gượng cười: “Đội trưởng, anh thật sự không cho tôi cơ hội nói dù chỉ một câu sao.”
Vẻ mặt Thẩm Nhiên không thay đổi, tựa lưng vào ghế, nghịch bật lửa, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Cậu chẳng qua đến cũng chỉ để nói mấy câu đó, có cần thiết phải nghe không?”
“Hay là… nghe một chút đi, nếu không lần này tôi đi thật sự uổng công vô ích.”
Trong tất cả mọi người, Giang Đồ là người quen Thẩm Nhiên đầu tiên.
Khi đó, đều đang là độ tuổi chưa biết mùi vị của sầu lo, chỉ có một đam mê và sự dũng cảm vô tận.
Thẩm Nhiên là người đầu tiên quyết định thi đấu tranh giải, Giang Đồ chẳng hề xem trọng triển vọng của ngành eSports, cho nên hắn lựa chọn tiếp tục hoàn thành việc học hành. Đó là con đường hoàn toàn trái ngược với Thẩm Nhiên.
Một năm sau, eSports dần dần có khởi sắc, nổi tiếng trong giới nhất chính là Dawn, Thập Nhất.
Khi hắn đang lo nghĩ sau khi tốt nghiệp thì nên làm gì, Thẩm Nhiên tìm tới hắn, hỏi hắn hiện tại có hứng thú với eSports không.
Gia nhập cùng hắn còn có Sơn Dã và War chính thức gia nhập STG không bao lâu sau thì rời đi.
Xuất phát điểm của Giang Đồ đều muộn hơn so với mọi người, trình độ kém nhất ở đấy, vì không để cho người khác xem thường, hắn hận tại sao một ngày không có hai mười lăm giờ để luyện tập.
Thẩm Nhiên cũng từng nói qua, không cần phải ép bản thân quá mức, nhưng hắn không chịu đứng sau người khác, cũng không ngờ bởi vì hắn, làm cho bọn họ thua hết tất cả các trận đấu.
Cũng may hắn không phí công vô ích, dần dần đã có thành quả.
Mấy người bọn họ, trên con đường eSports chật vật lầy lội này, thật sự đã đánh được một chặng đường tâm huyết.
Ngày STG thành lập, hắn và Sơn Dã ôm nhau suýt chút nữa đã khóc lên, một người trước giờ không nghiêm túc như Thập Nhất cũng trở nên nghiêm túc hiếm thấy, ngay cả Thẩm Nhiên, xuyên qua đôi mắt lạnh lùng, cũng ẩn chứa ý cười.
Đối với bọn họ, thành lập STG không phải kết thúc, mà là bắt đầu.
Mặc dù War vì kết hôn mà rời đi, nhưng bọn họ vẫn không buông lơi một chút nào, sự nhiệt huyết ngày đầu vẫn mãi mãi sục sôi, dường như sẽ không bao giờ tắt đi.
Cho đến khi Thẩm Nhiên chỉ đạt được hạng ba ở bán kết cuộc thi solo KOT.
Vì chuyện này, đã truyền ra không ít lời đồn ra bên ngoài, nói Thẩm Nhiên nhận tiền của những câu lạc bộ khác, cố tình nhường.
Nhưng chỉ có bọn họ biết, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Gay go nhất là, khoảng thời gian đó trạng thái tâm lý của Thẩm Nhiên thật sự không tốt, mấy người bọn họ thay phiên đi hỏi, đều không hỏi được gì.
Đúng ngay giờ phút quan trọng này, lại tiếp tục truyền ra chuyện Thẩm Nhiên ngủ với fan và bị phú bà bao nuôi.
Bọn họ vẫn chẳng hề do dự mà tin tưởng Thẩm Nhiên.
Nhưng trừ mấy người bọn họ ra, những thành viên khác trong câu lạc bộ có rất nhiều ý kiến, huấn luyện viên chỉ có thể ra mặt trấn an, nói ở trận chung kết, Thẩm Nhiên sẽ giải thích tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Không ai ngờ rằng, năm phút trước khi bắt đầu thi đấu, Thẩm Nhiên đột nhiên bỏ cuộc.
Thậm chí anh không thương lượng qua với bất cứ ai.
Sơn Dã lúc ấy rất tức giận, suýt chút nữa là tháo tai nghe lao xuống sân khấu.
Sau khi Thẩm Nhiên rời đi, Tưởng Văn Chu là người thế chỗ.
Trong trận đấu đó, Tưởng Văn Chu phát huy rất tốt, miễn cưỡng xem như tiếp nhận cục diện rối rắm mà của Thẩm Nhiên để lại.
Sau khi Thẩm Nhiên giải nghệ ba tháng, Thập Nhất rời đi.
Thật ra thì Giang Đồ cũng không thấy bất ngờ với lựa chọn rời đi của Thập Nhất, bởi vì ban đầu anh ta cũng vì thua Thẩm Nhiên, mới có thể đến chỗ bọn họ.
Thẩm Nhiên đi, anh ta cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì.
Ở chỗ đó ba tháng, Tưởng Văn Chu cũng được xem như là như cá gặp nước, thu xếp câu lạc bộ từ trên xuống dưới, nhà đầu tư lại càng xem trọng hắn hơn.
Qua thêm nửa năm nữa, Sơn Dã cảm thấy STG không có Dawn và Thập Nhất đã không còn là STG trước kia, nên cũng rời đi.
Nhưng Giang Đồ vẫn một mực không rời đi, một phần là bởi vì hắn vẫn chưa đoạt được giải vô địch thế giới, một phần là nếu như hắn cũng rời đi, thì STG thật sự biến mất.
STG vẫn còn lưu giữ thanh xuân và cả ước mơ thời niên thiếu bất cần của bọn họ.
*
Ở sạp thịt nướng.
Giang Đồ nói: “Tôi xem livestream trận đấu ngày hôm đó của cậu rồi, rất xuất sắc.”
Thẩm Nhiên châm điếu thuốc, phì cười: “Thế thì cậu có khả năng phải đi khám mắt rồi.”
Trạng thái bây giờ của anh căn bản không thể nào so sánh được với trước kia.
Rất nhiều năm rồi Giang Đồ chưa được nghe anh nói đùa kiểu này, bầu không khí đã hòa hoãn đôi chút: “Phải xem là so với ai nữa, cậu lấy bản thân của hiện tại đi so với lúc hai mươi tuổi, vậy chẳng phải là thua chắc rồi sao, vẫn phải thừa nhận mình già mới được à.”
Thẩm Nhiên dùng một tay khui lon bia, chân mày khẽ nhếch lên.
Giang Đồ nâng ly rượu lên cụng với anh một cái: “Chúng ta không thể để tuổi tác cản trở, nào, cạn ly.”
Vài ngụm rượu xuống bụng, Giang Đồ mới thấy cảm giác xa lạ với Thẩm Nhiên tan biến được một ít.
Nhưng Thẩm Nhiên của hiện tại, kém quá nhiều so với trước đây.
Trong ánh mắt của anh đã không còn thấy vẻ kiêu căng và ngạo mạn của ngày xưa nữa, dường như Dawn nổi tiếng, hăng hái thời niên thiếu, đã giải nghệ theo anh, biến mất trên thế giới này rồi.
Giang Đồ hỏi: “Hiện tại cậu nghĩ thế nào?”
Thẩm Nhiên gạt gạt tàn thuốc: “Cái gì mà nghĩ thế nào?”
“Muốn quay lại tiếp tục đánh giải sao, hay chỉ muốn vui chơi một chút thôi?”
Vẻ mặt Thẩm Nhiên hờ hững, chỉ một chữ: “Đánh.”
Giang Đồ ngẩng đầu uống hết bia, mới nói: “Vậy cậu trở lại sao? Cửa của STG, mãi mãi rộng mở với cậu.”
Nghe vậy, Thẩm Nhiên chỉ cười một tiếng: “Tưởng Văn Chu bảo cậu tới à?”
“Cậu ta đề cập với tôi, nhưng mà phần lớn là ý nghĩ của tôi.”
“Nếu lần này cậu cố ý tới, thì đã biết tôi không có ý muốn quay lại.”
Mặc dù đã lường trước được câu trả lời của anh, nhưng Giang Đồ vẫn không nhịn được mà chau mày: “Vậy dù sao thì cậu cũng phải ký hợp đồng với câu lạc bộ chứ? Trước mắt STG là lựa chọn tốt nhất của cậu, chẳng lẽ cậu muốn đấu solo mãi sao? Cái này không hợp với tình hình thực tế.”
Vấn đề này, Lâm Vị Đông cung từng hỏi Thẩm Nhiên một lần.
Anh nói: “Đánh cho nổi danh, mới gọi là thực tế.”
Giang Đồ ngơ ngác.
Đúng vậy, lúc ấy có ai ngờ tới rằng, eSport sẽ phát triển thần tốc như bây giờ đâu.
Rất lâu về trước, toàn bộ nỗ lực của bọn họ, đều bị gọi là không thực tế.
Thẩm Nhiên dập tắt tàn thuốc, đứng dậy: “Hỏi cũng đã hỏi xong rồi, cậu về đi.”
*
Phòng trò chơi lúc này đang đóng cửa, nhưng Lâm Vị Đông vẫn không đi, buổi chiều hắn chỉ ra ngoài một lát, lúc trở lại, đã nghe cả đám người ríu ra ríu rít nói với hắn Giang Đồ của STG tới tìm Thẩm Nhiên, còn gọi anh là đội trưởng.
Bọn họ cũng đuổi theo hắn hỏi chuyện này rốt cuộc là thế nào, Thẩm Nhiên có phải là Dawn hay không.
Lâm Vị Đông bị tra hỏi phiền phức, thẳng tay đuổi cả đám ra ngoài.
Nhưng mà Tưởng Văn Chu nhận ra Thẩm Nhiên ở trận đấu OW ngày hôm đó, bọn họ sẽ tìm tới chỗ này cũng không ngoài dự đoán, chẳng qua hắn không ngờ tới, không phải tên chó má Tưởng Văn Chu đến, mà là Giang Đồ.
Xem ra vẫn là muốn chơi bài tình nghĩa.
Qua hồi lâu, cửa phòng game rốt cuộc cũng bị đẩy ra, Lâm Vị Đông hỏi: “Giang Đồ đã nói gì với mày?”
Thẩm Nhiên kéo ghế ra ngồi xuống: “Tao nên dùng điện thoại ghi âm lại cho mày mới phải nhỉ.”
“…”
Lâm Vị Đông suýt chút nữa bị anh làm cho tức chết: “Kẻ thù đã tìm tới cửa, mày còn có thể nghiêm túc đối đãi sao?”
Thẩm Nhiên nghe vậy, thuận tay nhặt đồng xu trò chơi trên bàn nhào nặn trong tay, rũ mắt xuống: “Nên tới thì trước sau gì cũng phải tới, không trốn tránh được.”
“Vậy thì dù sao cũng phải nghĩ cách đáp trả đi, bọn nó đã có thể tìm tới chỗ này, không chừng còn có thể làm ra những chuyện khác nữa.”
Thẩm Nhiên dừng động tác trong tay lại, giọng điệu không nghe ra được tâm tư: “Hai bàn tay trắng và bắt đầu lại từ đầu, cũng không khác nhau là bao.”