Bạch Kỳ Thiên trở về phòng ngủ của mình mở laptop ra làm việc.
Trên màn hình chi chít những số liệu thống kê, những bản báo cáo....!Đặc biệt, tâm trạng của Bạch Kỳ Thiên lúc này không tốt chút nào nên những tài liệu này khiến anh thấy chỉ thêm bực mình.
Anh thẳng tay đóng chiếc máy tính lại.
Lòng tràn đầy buồn bực.
Bạch Kỳ Thiên đi đi lại lại trong phòng một lúc lâu.
Trong đầu anh ngổn ngang đầy những suy nghĩ.
Một lúc sau, mái tóc Bạch Kỳ Thiên rối tung vì do anh vò đầu mình liên tục khi đang miên man trong suy nghĩ.
Mấy sợi tóc đã mất đi trật tự của nó nhưng lại giúp cho khuôn mặt anh thêm phần quyến rũ.
Cuối cùng, Bạch Kỳ Thiên quyết định bước về phía giường, cầm chiếc điện thoại lên.
Ngón tay anh lướt nhanh trên màn hình để tìm được một cái tên trong danh bạ.
Thoáng chốc đã tìm được, anh bấm gọi vào số điện thoại của Diệp Tư Hạ.
Trong lòng Bạch Kỳ Thiên có chút bồn chồn, lo lắng khi không biết cô nghe máy không.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, lúc anh định ngắt cuộc gọi thì đầu dây bên kia chợt bắt máy.
Giọng nói nhỏ nhẹ, khẽ khàng có chút ngái ngủ:
“Alo, ai đấy? Ai lại gọi điện giờ này?”
Bạch Kỳ Thiên nghe thấy giọng nói của Diệp Tư Hạ, lòng anh có chút mềm ra.
Không ngờ được khi cô gái kia tháo lớp vỏ kiêu sa xuống, con người lại trở nên mềm mỏng vậy, giọng điệu cũng trở nên êm tai hơn.
Diệp Tư Hạ mắt nhắm chặt vì chưa tỉnh ngủ hẳn.
Chiếc điện thoại vẫn được cô để bên tai để chờ đợi câu nói từ người gọi.
Đợi một lúc không thấy ai trả lời, cô có chút bực bội, nói:
“Nếu gọi nhầm số thì tôi cúp nhá.
Đêm khuya rồi đừng làm phiền người khác như vậy.”
Khi Diệp Tư Hạ nói vậy Bạch Kỳ Thiên mới choàng tỉnh khỏi suy nghĩ của mình.
Anh nhẹ nhàng cất giọng gọi tên cô:
“Diệp Tư Hạ…”
Do bị đánh thức vào nửa đêm nên Diệp Tư Hạ cũng chẳng còn tâm tình để ý đến sự mềm mỏng trong giọng nói kia.
Cô nâng cao giọng lên như có chút quát mắng:
“Brian, đêm khuya anh phát rồ rồi à.
11 rưỡi đêm rồi đó, anh không ngủ thì cũng phải để cho tôi ngủ chứ.”
Bạch Kỳ Thiên lặng thinh nghe từng lời nói của Diệp Tư Hạ.
Anh không hiểu sao, bây giờ dù cô có nói gì, chỉ cần là giọng nói đấy cũng đủ khiến anh yên lòng.
Nhưng Bạch Kỳ Thiên vẫn nhanh chóng đáp lại Diệp Tư Hạ.
Anh hiểu cô gái này, anh đã phá giấc ngủ của cô mà giờ không nói gì thì chắc chắn cô sẽ rất tức giận.
“Diệp Tư Hạ, hôm nay tôi đã đọc bài báo qua liên quan tới cô.”
Diệp Tư Hạ có lẽ đã mường tượng ra lí do Bạch Kỳ Thiên gọi điện cho cô giờ này.
Cô như tỉnh ngủ hẳn khi anh nhắc đến mấy tin tức hôm nay.
Diệp Tư Hạ thở dài giải thích:
“Vụ việc lần này sẽ không ảnh hưởng tới anh đâu.
Tôi hiểu anh không hề thích lộ mặt trước truyền thông nên chưa bao giờ cùng tôi tới các buổi phỏng vấn hay tiệc rượu.
Lần này chỉ là sơ suất nhỏ, anh tôi đã xử lý ổn thỏa hết rồi.
Brian, đêm nay có thể yên tâm gối cao đầu mà ngủ.”
Bạch Kỳ Thiên cho rằng Diệp Tư Hạ đã hiểu sai ý mình.
Anh gọi điện cho cô vốn không phải yêu cầu Diệp Tư Hạ xử lí thông tin cho tốt để không phiền tới mình.
Bạch Kỳ Thiên thực chất khó chịu vì một việc khác.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mình ra sau, hít một hơi dài và nói:
“Trên bài báo đó, tôi thấy bức ảnh cô và minh tinh Tử Đằng ôm nhau tại sân bay.
Cô và anh ta hẹn hò sao?”
Từ lúc nhìn thấy bức ảnh đó, Bạch Kỳ Thiên không hiểu sao tâm tình chẳng tốt chút nào.
Có ngọn lửa giận nhem nhói trong lòng anh.
Cũng vì thế, anh mới cau có, bực tức bỏ lại Lâm Ảnh Quân ở sân vườn.
Câu nói của Bạch Kỳ Thiên khiến trái tim của Diệp Tư Hạ đập nhanh hơn.
Cô cắn môi liên tục, lòng như có chút vui mừng, háo hức mà cũng không kém phần lo lắng.
Lẽ nào anh thích cô sao.
Diệp Tư Hạ cố gắng giữ bình tĩnh.
Một lúc sau cô vui cười trêu đùa anh:
“Sao vậy? Anh đang ghen sao? Anh ghen khi tôi ôm Tử Đằng sao? Ảnh hẹn hò của tôi với Tử Đằng đâu phải lần đầu anh thấy.”
Câu cuối cô cố tình nhấc cao giọng lên chút thể hiện sự khiêu khích.
Vui đùa thế này khiến tâm tình Diệp Tư Hạ thoải mái hơn một chút nhưng cô vẫn có một chút gì đó mong chờ câu trả lời từ đầu dây bên kia.
Bạch Kỳ Thiên có chút lúng túng.
Anh không hiểu lúc này mình nghĩ gì, buột miệng nói:
“Những bức ảnh kia là có sắp xếp, dàn dựng còn những bức này….”
Nói đến đây anh chợt khựng lại.
Hình như đã phát giác ra trong câu nói của mình có chút gì đó không phải, anh im lặng hẳn không lên tiếng nữa.
Đúng như Bạch Kỳ Thiên dự đoán.
Ở đầu điện thoại bên kia Diệp Tư Hạ vừa khanh khách cười vừa trêu đùa nói:
“Tôi nghe đâu đây mùi chua nồng nặc quá? Haha...Thôi anh ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi.
Lần sau đừng gọi khuya quá như vậy, không người nào biết được tưởng tôi và anh có gian tình.
Ngủ ngon và luôn mơ về tôi nha, moazzzz…”
Sau khi cúp máy, Diệp Tư Hạ đưa tay đặt lên ngực trái của mình.
Trái tim cô đang đập mạnh, nhanh hơn bình thường.
Thực ra lúc nãy khi nghe câu nói kia, cô chẳng thể nào bình tĩnh nổi nhưng vẫn cố tỏ ra vui đùa, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Còn Bạch Kỳ Thiên, anh cũng chẳng bình ổn đượctâm trạng của mình.
Trong đầu vẫn rối ren với vấn đề của cô và Tử Đằng, nhưng càng rối ren hơn khi anh không hiểu cảm xúc của mình lúc này.
Tại sao vừa anh lại hỏi Diệp Tư Hạ như vậy chứ?
Bạch Kỳ Thiên đấm mạnh vào tường một cái.
Cú đấm này như để trút đi cơn giận của mình.
Không ngờ Bạch Kỳ Thiên anh đây cũng có ngày bị sự tức giận làm cho mất khôn như vậy.
Anh cố xua tan đi những suy nghĩ đó, bước lên giường đi ngủ.
Nhưng cứ nhắm mắt lại anh chợt nhớ đến câu chúc ngủ ngon của Diệp Tư Hạ rồi cả nụ hôn gió qua chiếc điện thoại nữa.
Tiết trời cuối tháng 11 vốn đã lạnh về đêm càng lạnh hơn.
Nhưng trong đầu Bạch Kỳ thiên cứ nghĩ đến nụ hôn gió của Diệp Tư Hạ, rồi lại nhớ đến bờ môi căng mọng đầy quyến rũ và khuôn mặt xinh đẹp đó, rồi cô còn bảo anh đêm ngủ ngon mơ về cô ấy nữa chứ.
Bất giác người Bạch Kỳ Thiên trở nên nóng hơn.
Hơi thở của Bạch Kỳ thiên đã trở nên nặng nề hơn.
Anh hít sâu một hơi, lật chăn nhìn xuống để thấy được sự biến đổi của chiếc quần, miệng chửi thầm: “Chết tiệt”.
Thế là Bạch Kỳ Thiên lại phải cầm quần áo đi vào nhà tắm xả nước lạnh để dập ngọn lửa trong người.
Vậy là Bạch Kỳ Thiên phải thức gần tới sáng chỉ để ngâm nước lạnh, xua tan đi “cơn đói khát” của bản thân.