Bạch Kỳ Thiên vẫn yên lặng lắng nghe Diệp Tư Hạ nói, anh đoán chắc cô say rồi mới nói như vậy.
Nhưng trong lòng anh thật ra cũng giống cô phần nào….
“Anh biết không hôm nay tôi đã uống rất nhiều rượu, rất nhiều rất nhiều.
Tôi uống vì một người đàn ông, người đó đã lừa dối tôi, lợi dụng tôi…Tôi nhiều khi không hiểu rõ trái tim muốn gì mình nhưng ngay lúc này tôi biết rất rõ nó đang rung động.
Trái tim tôi đã rung động trở lại vì người đó, tôi đã vui vẻ hơn, đã rũ bỏ phần nào những buồn đau trong quá khứ nhưng….”
Gần như toàn bộ tâm trí của Bạch Kỳ Thiên chỉ đặt vào người đàn ông mà Diệp Tư Hạ nhắc đến nên anh đã bỏ qua hoàn toàn những lời nói tiếp theo của cô.
Tay anh nắm chặt lại, bao tức giận dồn nén trong đáy lòng nhưng anh vẫn lặng im bước đi tiếp.
Diệp Tư Hạ chợt đan chặt hai cánh tay vào nhau để ôm chặt cổ Bạch Kỳ Thiên hơn.
Cô nâng nhẹ đầu lên, ghé sát vào tai người đàn ông đang cõng mình nói:
“Dối trá không thể che đậy được sự thật.
Anh thật độc ác, Bạch Kỳ Thiên.”
Sau câu nói đó, Diệp Tư Hạ gục mặt vào vai Bạch Kỳ Thiên khóc nức nở.
Cô đã dùng đến rượu để tê liệt trái tim nhưng khi nhìn thấy Bạch Kỳ Thiên nó lại đau âm ỉ từng chút một.
Khi cái tên “Bạch Kỳ Thiên” thốt ra từ miệng của Diệp Tư Hạ, anh đã khựng lại giây lát.
Bạch Kỳ Thiên cảm nhận được có giọt nước nóng bỏng rơi nhẹ vào cổ mình.
Thì ra đó là nước mắt của cô.
Từng giọt nước mắt như một dòng nước ấm áp len lỏi vào trái tim anh giữa ngày đông lạnh giá.
Trong lòng Bạch Kỳ Thiên có chút gì đó vui mừng khi người mà Diệp Tư Hạ nhắc đến chính là anh.
Diệp Tư Hạ khóc một lúc rồi cô cũng thiếp đi trên vai anh.
Đứng trước căn biệt thự của Diệp gia, Bạch Kỳ Thiên đứng yên một lúc lâu, anh không muốn bấm chuông, anh vẫn muốn thêm chút ít thời gian ở gần Diệp Tư Hạ.
Bạch Kỳ Thiên quay mặt lại nhìn cô gái đã ngủ say trên vai mình, trên mi mắt vẫn vương vài giọt lệ long lanh.
Nhìn một lúc, anh thì thầm nhẹ bên tai cô:
“Xin lỗi, Diệp Tư Hạ.
Từ giờ tôi sẽ đường đường chính chính dùng thân phận của mình đứng bên cạnh em.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong phòng khách của Diệp gia, Bạch Kỳ Thiên giao Diệp Tư Hạ cho Diệp phu nhân và bác giúp việc đỡ vào trong phòng.
Còn anh trở lại cúi chào Diệp chủ tịch, quay người định ra về.
Thế nhưng vừa mới xoay gót đi, Bạch Kỳ Thiên nghe thấy lời cảnh cáo từ phía sau:
“Cậu đã thành công rồi thì mau quay về Bạch gia của cậu đi.
Đừng ở bên cạnh gây thêm phiền phức cho Tiểu Hạ nữa.”
Bạch Kỳ Thiên quay lại nhìn vào người vừa nói.
Đối diện với Diệp Hạo Hiên, anh đã cất bớt vẻ cung kính mà thay vào đó là chút ngạo nghễ:
“Nếu lần này không nhờ Tổng giám đốc mở đường thì sao tôi có thể thành công quay trở về Bạch gia sớm như vậy.
Dù gì cũng cảm ơn anh vì đã mở lời để Diệp Tư Hạ cố tình tiết lộ thông tin đấu thầu khu đất phía thành Đông cho tôi.
Nhưng cái giá anh phải trả thì quá đắt đấy, dùng một vụ đấu thầu lớn để vạch trần tôi.”
Diệp Hạo Hiên khí thế đương nhiên không kém.
Môi câu một nụ cười khinh khỉnh, ánh mắt anh lạnh giá hơn nhiều so với Bạch Kỳ Thiên:
“Để loại bỏ một mối nguy hại đối với em tôi, một khu đất đó chưa có đáng là gì.”
Bạch Kỳ Thiên không có quá nhiều ác cảm đối với Diệp Hạo Hiên, thậm chí còn có phần nể phục.
Nghĩ đến đây là Diệp gia, còn có Diệp Bác Văn là trưởng bối đang ngồi đây, Bạch Kỳ Thiên không muốn gây sự nhiều, giọng nói có chút hoà hoãn:
“Dù sao cảm ơn anh lần này đồng thời tôi cũng rất kính phục anh vì có thể nhìn ra được vấn đề ở tôi.
Nếu có gì cần giúp thì cứ nhờ tôi.
Dù gì lần này anh đã không thắng vụ đấu thầu, chắc chắn sẽ không yên với nguyên lão cổ đông của Diệp gia đâu.”
Sau khi nói, Bạch Kỳ Thiên lấy lại kính vẻ kính cẩn đối với trưởng bối, quay ra cúi chào Diệp Bác Văn lần nữa, nói:
“Chủ tịch Diệp, mai tôi sẽ nộp đơn từ chức.
Cảm ơn ông thời gian qua.”
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tất cả đều đúng như dự đoán.
Sáng hôm sau, tại tập đoàn Ciel là một trận phong ba bão táp.
Trong phòng họp, các nguyên lão cổ đông thể hiện rõ thái độ không hài lòng với việc đấu thầu thất bại lần này.
“Tổng giám đốc đây là thành quả anh muốn cho chúng tôi thấy sao? Dự án phía thành Đông lần này nếu thuộc về chúng ta thì công ty sẽ như một đợt thay máu, phát triển hưng thịnh hơn nhưng anh lại để mất nó.
Anh không có gì để giải thích sao, Tổng giám đốc?”
Một cổ đông nói vậy, vài người cũng rôm rả bàn tán theo, một vài người nhìn trông có vẻ rất hả dạ với tình trạng này vì đây là cơ hội hạ bệ Diệp Hạo Hiên.
Diệp chủ tịch vẫn yên lặng ngồi đó lắng nghe, ông muốn quan sát xem cuộc chiến nội bộ này diễn ra như thế nào và cách xử lí của con trai mình.
Diệp Tư Hạ nghe thấy mấy lời bàn tán, nói qua nói lại về anh mình như vậy vô cùng khó chịu.
Gương mặt cô đã trở nên u ám hơn, ánh mặt chứa đầy lửa giận:
“Các vị, anh em chúng tôi và các nhân viên ngày đêm bỏ ra bao nhiêu công sức vào đợt đấu thầu này, khi thất bại ai cũng đều tiếc nuối.
Nhưng tôi xin hỏi trong cuộc chiến lần này các vị tham gia bao nhiêu, giúp đỡ bao nhiêu? Thành công thì các người tung hô còn thất bại thì các người khiển trách.
Đó là thái độ của một tập thể hay sao?”
Nói đến câu cuối cùng, giọng của Diệp Tư Hạ như gằn lên cao một chút.
Có lẽ lửa giận sẽ khiến cô mất kiểm soát hơn nữa nếu Diệp Hạo Hiên không kịp thời giữ tay cô lại.
Đây chính là lí do Diệp Tư Hạ không thích trở về tổng bộ làm việc, vì thế trước đó cô luôn lấy lí do cắm chốt tại khách sạn.
Nhưng cái gì đến thì cô cũng phải học cách đối diện.
Thấy sự phản kháng của Diệp Tư Hạ, một vị cổ đông cười khẩy, ông ta giơ chiếc điện thoại lên rồi nói:
“Diệp phó tổng, nguyên nhân đấu thầu thất bại, cô góp phần không nhỏ đâu.
Cô nhìn xem, tên trợ lý của cô chính là Nhị thiếu của Bạch gia, chính cô đã để lộ thông tin đấu thầu khiến chúng ta thất bại.
Phó tổng giám đốc, cô nên có lời giải thích cho chúng tôi đi.”