Quán bar Devil ồn ào, náo nhiệt, không gian ăn chơi truỵ lạc.
Tiếng nhạc vũ trường xập xình với ánh đèn đủ sắc màu khiến con người mông lung, chìm đắm trong khoái lạc khiến con người khó có thể nhận ra ai với ai.
Giữa nơi như vậy, sự xuất hiện Bạch Kỳ Thiên hoàn toàn không hợp với không gian xung quanh.
Trên người anh vẫn mặc một bộ suit chỉnh chu, khuôn mặt sắc lạnh không chút cảm xúc dù bước vào nơi như vậy.
Thế nên dù ngoại hình anh có thu hút bao ánh nhìn si mê nhưng mấy cô gái ở đây cũng chẳng dám tới gần vì sợ sát khí toát ra từ người Bạch Kỳ Thiên.
Amh bước vào một căn phòng VIP trên tầng 3 của Devil.
Không gian trong này bớt ồn ào hơn so với bên ngoài, anh nhìn về phía sofa đằng kia thấy hai người bạn của mình đang uống rượu chuyện trò vui vẻ.
“Kỳ Thiên cậu tới rồi sao? Mau vào đây thưởng thức chút rượu Whiskey nguyên chất tôi vừa mới mang từ Scotland về.”
Lâm Ảnh Quân trông thấy Bạch Kỳ Thiên ở cửa, vẫy tay gọi anh vào.
Anh ta cầm ly rượu lên lắc nhẹ, chĩa về phía Bạch Kỳ Thiên và ra hiệu mời.
Bạch Kỳ Thiên tiến lại gần chỗ ngồi, anh cởi chiếc áo vest ra vắt vào tay ghế.
Cả cơ thể cường tráng sau một lớp áo sơ mi nhẹ nhàng ngả về phía sau, khuôn mặt anh vương chút mệt mỏi nhưng không làm mất đi khí chất vương giả của Bạch Kỳ Thiên thậm chí còn tăng thêm vài phần cuốn hút.
Anh đón lấy ly rượu từ tay Lâm Ảnh Quân, đưa lên môi nhấp nhẹ.
Vị cay nồng của rượu chảy xuống cổ họng, thiêu nóng yết hầu, giúp anh tỉnh táo hơn một chút khỏi cơn mệt mỏi.
“Từ khi về Bạch gia trông cậu gầy hẳn đi đấy.
Bao giờ qua chỗ tôi kiểm tra sức khoẻ chút đi.”
Trác Phong thấy được vẻ mệt mỏi in rõ trên mặt bạn mình, anh ta nhìn Bạch Kỳ Thiên và mở lời giúp đỡ.
Anh ta nói không sai, khuôn mặt của Bạch Kỳ Thiên đã gầy hơn hẳn thậm chí có chút xanh xao.
Có lẽ vì thế mà trông Bạch Kỳ Thiên càng lạnh lẽo, lãnh bạc hơn hẳn.
Nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, trong tâm trí của Bạch Kỳ Thiên hiện lên hình ảnh người con gái đó.
Anh chẳng biết mình có thật sự gầy đi như lời của Trác Phong nói không nhưng anh biết rõ bản thân lúc này rất mệt mỏi.
Công việc nhiều vốn không phải là nguyên nhân khiến Bạch Kỳ Thiên mệt nhọc vì anh đã tôi luyện bản thân khả năng thích ứng với tất cả mọi tình huống khắc nghiệt nhất.
Nhưng có lẽ anh đã quên mất một điều, tinh thần có thể rèn thành sắt đá nhưng trái tim thì không.
Trái tim sẽ rung động vào khoảnh khắc con người ta không để ý nhất và cho đến khi nhận ra thì mới ngỡ bản thân đã chìm đắm vào tình cảm từ bao giờ.
Lâm Ảnh Quân thấy Bạch Kỳ Thiên cứ yên lặng, trầm lắng nãy giờ, đây là điều anh ta không thích.
Anh ta nhớ đến một việc gì đó, mở lời nhắc nhở Bạch Kỳ Thiên:
“Cậu đã nhờ tôi điều tra về thế lực hắc đạo mà Diệp Bác Văn hợp tác, đã có kết quả rồi.
Tổ chức đó là của Liễu gia, nói đúng ra chính là gia đình bên vợ của Diệp Bác Văn.”
Đúng như dự đoán, câu nói này đã thu hút được sự chú ý của Bạch Kỳ Thiên.
Anh ngồi thẳng người dậy, nhìn chăm chăm vào Lâm Ảnh Quân như vô cùng chờ đợi câu nói tiếp theo từ bạn mình.
Sau một hồi Lâm Ảnh Quân nói cho anh biết hết những gì điều tra được, Bạch Kỳ Thiên mới hiểu vì sao Diệp Bác Văn nhiều khi dám làm càn không lo sợ điều gì.
Hoá ra phía sau một Diệp gia danh tiếng trong giới thượng lưu lại là một Liễu gia hùng mạnh chống lưng.
Liễu gia chủ yếu hoạt động tại Mỹ nhưng đủ khả năng đưa tay nâng đỡ Diệp gia.
Trác Phong yên lặng lắng nghe nãy giờ chợt vỗ nhẹ vào vai của Bạch Kỳ Thiên.
Anh ta nói với bạn mình bằng giọng điệu ngả ngớn, tỏ chút gì đó nuối tiếc, chút gì đó an ủi:
“Vậy thì cậu xác định đi chầu Diêm Vương đi.
Lần này khiến cho Diệp Tư Hạ bị chỉ chích nặng nề như vậy, dù Diệp gia có để yên thì Liễu gia cũng phải đem súng đuổi cùng giết tận cậu.”
Giọng điệu của Trác Phong đầy châm biếm.
Vẻ mặt của Bạch Kỳ Thiên đen sì lại, anh hất bàn tay trên vai mình ra, học hằn nâng ly rượu lên uống.
Điều Bạch Kỳ Thiên sợ vốn không phải là Diệp gia hay Liễu gia gì, điều anh lo lắng là Diệp Tư Hạ sẽ không tha thứ cho sự lừa dối của snh.
“Buổi tiếc tối mai tôi sẽ làm rõ mối quan hệ với Diệp Tư Hạ.
Các cậu nhớ đến để còn giúp tôi chặn mấy con bạch tuộc một chút.”
Sau câu nói đó, Bạch Kỳ Thiên nhàn nhã uống rượu trước những ánh mắt đầy lửa giận của hai người bạn.
Nghĩ lại, anh tự cho rằng mình suy nghĩ thật thấu đáo vì dù gì hai người bên cạnh cũng đang độc thân còn anh sắp phải mang cô gái nhỏ của mình về, vì thế không nên tạo ra mấy tin đồn hẹn hò vớ vẩn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Diệp Tư Hạ đang vắt chân ngồi ở phòng khách, vừa ăn bánh vừa xem một bộ phim hài.
Cô cười như nắc nẻ, vứt bỏ hết cả hình tượng nữ tổng tài lạnh lùng của mình đi.
Khi có tiếng mở cửa, Diệp Tư Hạ ngó ra nhìn, thì ra là Diệp Hạo Hiên đi làm về.
Cô chào anh cả một câu rồi tiếp tục công việc xem phim của mình.
Đang đưa chiếc bánh lên ăn thì đột nhiên trước mặt Diệp Tư Hạ xuất hiện một cái túi mua đồ.
Cô đưa tay đón lấy nó từ tay Diệp Hạo Hiên, mặt đầy khó hiểu nhìn anh trai mình.
Thấy Diệp Hạo Hiên ra hiệu mở chiếc túi ra, bàn tay Diệp Tư Hạ nhanh thoăn thoắt đập hộp món quà này.
Lúc mở hộp ra, hai mắt cô sáng lên đầy kinh ngạc và hạnh phúc.
Là chiếc túi Modern Alchemist màu đen.
Cô không ngờ được anh cả của mình lại có mắt thẩm mỹ tốt như vậy, lựa chọn một chiếc túi có dây đeo dài rất phù hợp phối với các bộ đồ street style thoải mái.
Diệp Tư Hạ định nhảy vọt lên người của Diệp Hạo Hiên thể hiện niềm vui thích thì bị anh đẩy ra.
Nhưng cô không khó chịu mà vẫn vui vẻ.
“Anh cả thấy có lỗi về việc đình chỉ công tác của em nên mua quà chuộc tôi sao.
Vậy thì người em gái này bao dung bỏ qua cho anh.
Cảm ơn anh nha.”
Diệp Hạo Hiên bỗng bật cười, xoa đầu em gái mình.
Anh tự nghĩ bản thân mình đâu có lỗi gì với Diệp Tư Hạ mà phải mua quà xin lỗi.
Món quà này chỉ là thứ để anh lợi dụng làm chút việc cho mình thôi.
Vì thấy vứt đi hơi lãng phí nên anh mới nghĩ đến Diệp Tư Hạ.
“Anh tiện đường đi mua.
Nếu thích thì cứ cầm lấy.”
Diệp Tư Hạ mắt tròn mắt dẹt khi thấy một Diệp Hạo Hiên như vậy.
Mua quà cho cô thì không lạ nhưng anh cả cô cười thì lạ lắm đó.
Cô nhăn mày khó hiểu, lẽ nào hôm nay anh cả uống nhầm thuốc.
“Tiểu Hạ.
Anh có nhìn nhầm không vậy? Anh cả đang cười sao? Khuôn mặt còn tươi phơi phới như vậy chứ.”
Diệp Hạo Thành không biết đứng bên cạnh Diệp Tư Hạ từ bao giờ, chợt cất tiếng nói làm cô giật mình.
Nhưng cả hai anh em vẫn phải giật mình hơn trước thái độ và hành động của Diệp Hạo Hiên.
Một tảng băng lạnh của Diệp gia không ngờ nay còn biết cười.