LẮNG NGHE TỪNG HƠI THỞ CỦA ANH



Lúc tan tầm, Diệp Tư Hạ không trốn các phóng viên mà trực tiếp đi ra bằng cửa chính của công ty.

Đúng như dự đoán, họ đã “tập kích” sẵn ở đây với hi vọng lấy được một chút tin tức gì đó.
Khi các phóng viên ồ ạt tiến lên đặt ra câu hỏi, Diệp Tư Hạ bình tĩnh nhấc chiếc kính mắt thời trang của mình xuống, mắt nhìn thẳng vào các máy ảnh, đôi môi câu nhẹ đầy quyến rũ.
“Câu trả lời của tôi rất đơn giản.

Những tấm ảnh đó chính là tôi và Bạch nhị thiếu nhưng không phải chúng tôi đang hẹn hò mà là anh ấy đang theo đuổi tôi.

Còn về vị trợ lý mà mọi người nói kia, hắn đã phạm lỗi nghiêm trọng nên tôi lập tức sa thải rồi.

Mong mọi người đừng suy đoán lung tung.”
Sau khi Diệp Tư Hạ giải thích xong, các vệ sĩ của cô tiến đến ngăn các phóng viên lại, mở lối cho cô vào xe.
Ngồi trong xe đã yên tĩnh, Diệp Tư Hạ nhớ đến lời dặn của ba mình và anh trai.

Họ khuyên cô tuỳ cơ ứng biến, lợi dụng tình huống này để đưa ra những tin tức có lợi cho mình.

Dùng tin đồn để gạt bỏ tin đồn là hiệu quả nhất.

Diệp Tư Hạ thấy thật may mắn khi có ba và anh trai suy tính cẩn trọng, tìm cách “bịt miệng” nhân viên công ty về việc này và tiến hành điều tra kẻ tuồn ra những bức ảnh kia.
Diệp Tư Hạ lấy máy điện thoại ra thì cô cảm thấy khá bất ngờ, không thể ngờ được tin tức nhanh tới vậy.

Ngón tay lướt qua các bài báo, đọc xem những bình luận, cô mỉm cười đầy vui thích.


Diệp Tư Hạ thầm nghĩ:
“Bạch Kỳ Thiên anh đã tạo cơ hội tẩy trắng cho tôi thì tôi cũng chỉ thuận buồm xuôi gió thôi.

Nhưng mà anh muốn tự biên tự diễn về chuyện hẹn hò thì đừng có mơ.”
Dù nghĩ vậy nhưng thật ra trong lòng cô tràn đầy vui sướng, ấm áp.

Cô cứ vừa xem điện thoại, vừa tủm tỉm cười thật ngọt ngào.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thoắt cái đã đến giữa tháng 12.

Cái lạnh khiến con người ta luôn cố gắng tìm về nơi ấm cúng.

Ở đó họ không chỉ sưởi ấm cơ thể mà còn để sưởi ấm tâm hồn cô đơn giữa tiết trời lạnh giá.
Thời tiết như vậy chính là một thử thách với con người.

Mùa đông ai chẳng muốn cuộn mình trong chăn ngủ một giấc say nhưng vì tính chất cuộc sống, họ vẫn phải đi làm.
Tại Bạch thị, công việc vẫn diễn ra theo đúng vòng tuần hoàn của nó.

Chỉ là trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, không khí lạnh tột độ khi các giám đốc phải đối diện với khuôn mặt sắc lạnh của Bạch Kỳ Thiên.
Hàng lông mày của anh nhăn lại thể hiện sự không hài lòng với bản báo cáo trước mặt.

Những người còn lại trong phòng như nín thở, chờ đợi sự trách móc của Tổng giám đốc.
Bỗng trợ lý Kane đi vào nói gì đó vào tai của Bạch Kỳ Thiên khiến sắc mặt anh dãn ra đôi chút, thậm chí có thể thấy sát khí quanh người anh giảm đi nhiều.

Tưởng chừng như phải đón cơn bão táp ai ngờ Bạch Kỳ Thiên chỉ nhắc nhở vài câu:
“Tất cả mọi người về chuẩn bị lại bản báo cáo khác cho tôi.

Bạch thị không chấp nhận những kế hoạch không có tính sáng tạo như vậy.”
Mấy vị giám đốc thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm trợ lý Kane đã mang tin tức vào giúp họ thoát một kiếp nạn.

Họ nhanh chóng xin cầm lấy bản thảo trên bàn và xin phép ra ngoài.
Lúc này Kane mới đưa một tấm thiệp vào tay Bạch Kỳ Thiên.

Anh đón lấy, ánh mắt ôn nhu nhìn những dòng chữ ghi trên tấm thiệp mời đến dự sinh nhật của Diệp Tư Hạ.

Quả thật, chỉ có những thông tin liên quan đến Diệp Tư Hạ mới khiến Bạch Kỳ Thiên tâm tư dao động.
“Kane, cậu thử nói cho tôi xem nên tặng quà gì cho Diệp Tư Hạ đây.”
Kane bỗng dưng bị gọi tên đặc biệt anh ta vô cùng bất ngờ với câu hỏi của Tổng giám đốc.


Anh ta bối rối gãi đầu, không biết phải trả lời như thế nào cho đúng.
“Tổng giám đốc, đối với chuyện này….

tôi thực sự không có kinh nghiệm.”
Sau câu nói đó chỉnh là ánh mắt đầy khó chịu của Bạch Kỳ Thiên.

Sao anh lại quên mất người trợ lý này trước giờ có biết yêu đương là gì.

Suy nghĩ một lúc, anh chợt nghĩ đến người bạn Lâm Ảnh Quân của mình, chắc anh phải mày dày đi hỏi kinh nghiệm của tên này mất.
Nghĩ là làm, Bạch Kỳ Thiên đứng dậy cầm áo vest khóc ở sau ghế lên đi về phía cửa.

Kane lại một lần nữa giật mình khi thấy hành động bất thường này của anh.

Bình thường Tổng giám đốc của bọn họ là một người cuồng công việc, chỉ cần có chút thời gian sẽ không bao giờ tiêu tốn.

Vậy mà hôm nay anh lại bỏ lại công việc và rời đi khi đang giữa giờ làm.
Thấy được thái độ khó hiểu của Kane, Bạch Kỳ Thiên đanh mặt nhắc nhở:
“Bây giờ tôi có việc quan trọng cần làm, công việc còn lại cậu giúp tôi xử lí.

Đặc biệt không được báo chuyện này với ba tôi.”
Nói xong, anh thẳng thừng bỏ đi để lại Kane trong phòng với khuôn mặt bất lực với hành động tuỳ hứng này của Tổng giám đốc.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Nghĩ là làm, Bạch Kỳ Thiên đánh xe đến thẳng biệt thự của Lâm Ảnh Quân.

Anh phóng xe vào sân vườn, đi thẳng vào trong nhà trong ánh mắt kinh ngạc của người làm ở đây.


Trong mắt người làm, dù Bạch Kỳ Thiên và Trác Phong được phép ra vào biệt thự tự do nhưng chưa lần nào họ hung hăng đi thẳng vào như hôm nay.
Nhận được ánh mắt kinh ngạc của người làm, Bạch Kỳ Thiên chẳng bận tâm vì bây giờ anh có một chuyện quan trọng hơn, không còn hơi sức đâu để ý những việc nhỏ nhặt.

Chỉ là đi đến gần phía phòng làm việc của Lâm Ảnh Quân, một vệ sĩ bước lên ngăn anh lại:
“Bạch thiếu, ngài đứng chờ một chút để tôi vào báo với Lâm đương gia.”
Lâm đương gia chính là vị trí của Lâm Ảnh Quân tại hắc đạo Lâm gia.
Trước hành động kia, ánh mắt lạnh lùng của Bạch Kỳ Thiên nhìn thẳng vào mắt của tên vệ sĩ kia, khuôn mặt đầy cảnh cáo.

Anh mặc kệ lời nói của vệ sĩ, gạt cánh tay đang chặn đường ra, đi thẳng vào phòng của Lâm Ảnh Quân.
Chỉ khi bước vào phòng, Bạch Kỳ Thiên mới hiểu vì sao người vệ sĩ kia chặn anh lại.

Có vẻ như anh phá hoại bầu không khí lãng mạn của hai người trong phòng rồi.
Cô gái kia phát hiện ra có người mở cửa, nhanh chóng chỉnh lại quần áo.

Khuôn mặt đỏ lựng cúi xuống, vội chạy ra ngoài.
Lâm Ảnh Quân vì bị tên bạn kia phá hoại công việc của mình mà khuôn mặt đen sì, ánh mắt muôn vàn lửa giận như có thể thiêu đốt được Bạch Kỳ Thiên.
“Bạch Kỳ Thiên.

Tên khốn kiếp nhà cậu.

Giờ này không đi làm mà mò đến đây làm gì.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi