LẮNG NGHE TỪNG HƠI THỞ CỦA ANH



Diệp Tư Hạ sau một hồi tiếp rượu xa giao, cô đã ngà ngà say.

Cô nhìn lướt một vòng xung quanh, không thấy được bóng hình mà mình muốn gặp, Diệp Tư Hạ chán nản xin phép ba mẹ đi nghỉ ngơi một chút.
Cô bước lên tầng hai, ra ban công hóng mát.

Diệp Tư Hạ đứng dựa người vào lan can, tay vẫn cầm ly rượu lắc lắc nhẹ nhàng.

Đứng từ đây, cô có thể nhìn thấy không khí trong vườn thật sôi động.

Mọi người đều vui đùa nhảy múa theo nhạc, cả mấy trò chơi cá cược túm tụm lại xôn xao, cô còn trông thấy được một vài cặp tình nhân đang tán tỉnh nhau nữa.
Không khí vui nhộn dưới kia hợp với cá tính của Diệp Tư Hạ nhưng lúc này cô không có tâm trạng tham gia.

Lướt nhìn một vòng không ngờ cô bắt gặp được hình ảnh khiến mình bất ngờ, kia không phải là Nhiếp Sơ Ảnh sao? Bạn cô sao lại có vẻ thân thiết với người đàn ông lạ mặt kia nhỉ? Lẽ nào có bạn trai mà không báo cho cô?
Mải nhìn hai người bên dưới kia mà Diệp Tư Hạ không để ý đến Bạch Kỳ Thiên đã đứng cạnh cô từ lúc nào.
“Diệp Tư Hạ.

Sao em chăm chú nhìn họ vậy?”
Câu nói đã kéo lại tâm trí của Diệp Tư Hạ.

Cô giật mình lùi ra sau một bước nhưng vì không cẩn thận dẫm vào đuôi váy khiến người cô loạng choạng.


May sao Bạch Kỳ Thiên phản ứng kịp, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy chiếc eo nhỏ tránh để cô bị ngã.
Nhưng khi Diệp Tư Hạ đứng vững, Bạch Kỳ Thiên không có ý định buông tay ra mà anh còn kéo cô lại, thu gần khoảng cách hai người.
Diệp Tư Hạ trợn tròn mắt, ngạc nhiên trước hành động này của anh.

Cô loay hoay, cố thoát khỏi vòng ôm của anh nhưng càng giãy giụa, cánh tay của anh càng siết chặt hơn và cuối cùng kéo sát cô vào người.
Bây giờ, giữa hai người không còn một chút khoảng cách.

Chỉ cần Diệp Tư Hạ ngẩng đầu lên chắc chắn sẽ chạm phải đôi môi của Bạch Kỳ Thiên vì anh đang cúi xuống quan sát cô.
Ánh mắt Bạch Kỳ Thiên vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tư Hạ, khuôn mặt này đã khiến anh ngày nhớ đêm mong mấy hôm nay.

Nhìn vào đôi má có chút ửng hồng, lòng anh ấm áp không thôi.

Anh chỉ muốn ôm cô như vậy, ngắm nhìn cô lâu hơn để bù đắp được nỗi nhung nhớ thời gian qua.
Còn Diệp Tư Hạ, dù cô cúi đầu xuống để tránh đối diện với đôi mắt kia của Bạch Kỳ Thiên nhưng cô vẫn cảm giác được đôi mắt đó đang gắn chặt lên người cô.

Không biết là do rượu hay do hơi thở ấm áp của người đàn ông đối diện mà cả người của Diệp Tư Hạ như có một dòng điện chạy qua.

Không cần soi gương cô cũng biết ngay lúc này khuôn mặt mình đỏ lựng tới tận mang tai.
Ánh trăng bàng bạc đổ xuống bờ vai vững chắc của Bạch Kỳ Thiên.

Gió đêm khẽ thổi qua mang theo hơi rượu từ khu vườn phía dưới quấn quyện trong không gian.

Con người vừa say vì cảnh vừa say vì tình.
Diệp Tư Hạ nghĩ cô đã say thật rồi.

Tâm trạng cô thay đổi nhanh quá, nhanh tới mức cô không nắm bắt kịp.

Mấy hôm trước cô cho rằng nếu gặp lại người đàn ông này, cô phải khiến cho anh chịu đau khổ vì đã lừa dối cô.

Nhưng lúc này, cô lại say trong vòng tay ấm áp này của anh.
Không biết đã bao lâu, một giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng như cellon cất lên xé đi sự tĩnh lặng.
“Diệp Tư Hạ, em đã cân nhắc về mối quan hệ của chúng ta chưa?”
Diệp Tư Hạ khá bất ngờ với câu nói này, cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh.

Lòng cô thầm cảm thán, gương mặt này thật đẹp nhưng có lẽ dạo gần đây anh gầy đi nên nó càng trở nên góc cạnh.


Nghĩ vậy lòng cô có chút chua xót, từ khi trở về Bạch gia anh bận như thế nào mà không biết chăm sóc bản thân mình như vậy.
Nhất thời cô không biết trả lời anh như thế nào cho hợp lí.
“Tiệc bên dưới trông có vẻ vui, chúng ta nên xuống đi.” Rõ ràng cô đang nói tạm một câu để tránh đi đề tài kia.
Nhưng Bạch Kỳ Thiên vẫn im lặng nhìn cô, anh không chấp nhận câu trả lời vừa rồi của Diệp Tư Hạ.
Lúc này cô lúng túng vô cùng, cô nhắm mắt lại che giấu đi tâm trạng bối rối.

Hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, Diệp Tư Hạ ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Vậy anh thử nói xem, mối quan hệ của chúng ta là gì? Sếp và nhân viên? Tình nhân tin đồn? Hay….”
Không để cô nói hết câu, Bạch Kỳ Thiên chợt kéo gáy cô lại, dùng miệng chặn hết những lời nói phía sau của cô.
Như một quả lựu bất chợt ném xuống, đầu óc của Diệp Tư Hạ trở nên ong ong, trống rỗng.

Dường như cô vẫn chưa bắt kịp được nhịp điệu của Bạch Kỳ Thiên, vì hành động quá bất ngờ nên nụ hôn đầy trúc trắc.
Phải mất một lúc Diệp Tư Hạ mới nhận thức rõ được sự việc đang diễn ra nhưng cô cũng lưu luyến nên không đẩy Bạch Kỳ Thiên ra mà phối hợp theo anh.

Nụ hôn của anh rất dịu dàng, dùng môi mình khắc họa hai cánh môi của cô.
Hơi thở của hai người đan cài vào nhau.

Nụ hôn này chân thực hơn rất nhiều so với cái chạm môi trong phòng làm việc lúc trước.
Hô hấp của Diệp Tư Hạ ngập tràn mùi hương của anh, mùi hương khiến cô quyến luyến không ngừng.

Đầu lưỡi của người đàn ông nhẹ nhàng tách răng cô ra, tiến vào khoang miệng cô.

Hai đầu lưỡi quấn chặt vào nhau khiến cả cơ thể Diệp Tư Hạ mềm nhũn không còn đứng vững nữa, cả cơ thể dựa vào người anh.
Cô có thể cảm nhận được anh càng ôm chặt cô vào lòng hơn.


Dù qua một lớp váy nhưng hơi nóng hừng hực của lòng bàn tay anh vẫn xuyên qua lớp vải, thiêu đốt trái tim cô.
Có lẽ do nụ hôn ngày càng sâu nên Diệp Tư Hạ cảm thấy hít thở có chút khó khăn.

Bạch Kỳ Thiên dường như cảm nhận được điều này nên nhẹ nhàng rời khỏi đôi môi kia.
Đôi môi được thả ra, Diệp Tư Hạ hít thở sâu để lấy lại dưỡng khí.

Đôi môi cô sau khi bị “tàn sát” đã trở nên sưng đỏ nhưng lại trông thật quyến rũ.
Dù đã buông đôi môi của Diệp Tư Hạ ra nhưng Bạch Kỳ Thiên vẫn ôm chặt lấy cô.

Anh hơi cúi đầu xuống, hơi thở ấm nóng phả nhẹ vào bên gò má của cô.
Có lẽ vì khoảng cách gần như vậy, Diệp Tư Hạ cảm nhận được hơi thở của anh có chút nặng nề, bàn tay đặt lên trước ngực anh cũng nghe được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.

Cô ngước mắt lên nhìn vào gương mặt người đàn ông, đôi mắt anh tối sầm lại.
Diệp Tư Hạ giật mình, vùng vẫy thoát khỏi đôi tay kia nhưng ngược lại cái ôm của anh càng trở nên chặt hơn.

Mãi một lúc lâu sau, Bạch Kỳ Thiên mới buông cô ra.

Anh không để cho cô có cơ hội chạy thoát, nắm lấy cổ tay cô kéo đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi