LẮNG NGHE TỪNG HƠI THỞ CỦA ANH



Không khí ngày cuối năm dù lạnh nhưng vẫn ưu ái cho con người vì đó không phải cái lạnh cắt da cắt thịt khiến người khác ngại ra đường.

Đây là thời tiết vô cùng thích hợp cho buổi tiệc giao thừa tối nay.

Tết dương lịch theo phong cách phương Tây, không bị quá nặng nề về phong tục truyền thống nên mọi người không quá bận rộn để trang trí, dọn dẹp nhà cửa.
Tối nay, Diệp Tư Hạ nhẹ nhàng khoác trên mình bộ váy trắng tinh khôi.

Rũ bỏ hoàn toàn vẻ trưởng thành, nghiêm túc ban ngày, lúc này chỉ còn hình ảnh một cô gái thanh thuần.

Chiếc xe lamborghini dừng lại trước cổng.

Vừa bước xuống xe, đập thẳng vào mắt Bạch Kỳ Thiên là hình ảnh thướt tha của người con gái.

Từng ngọn gió nhẹ lướt qua làm cho một vài lọn tóc tung bay.

Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với chiếc váy trắng kia khiến cho Bạch Kỳ Thiên có chút ngẩn ngơ trước một Diệp Tư Hạ như vậy.

Cô đứng đó như một tiên nữ lạc vào giữa nhân gian.

Diệp Tư Hạ thấy Bạch Kỳ Thiên đã đến nhưng anh không đi vào, cứ đứng cạnh xe.

Cô cất bước tiến đến gần, vỗ nhẹ vào vai anh, “Sao anh đứng hình ở đây nãy giờ thế.

Anh đang bận suy tính gì sao?”
Đứng ở khoảng cách gần như vậy, Bạch Kỳ Thiên càng phải thừa nhận tối nay Diệp Tư Hạ xinh đẹp một cách dịu hiền, khơi gợi sự chinh phục của đàn ông.

Đôi mày anh chợt nhíu lại khi ánh mắt rơi vào chiếc váy mỏng manh của cô.
Bạch Kỳ Thiên cởi chiếc áo măng\-tô dài trên người mình ra, bọc kín Diệp Tư Hạ trong chiếc áo rồi ôm cô và lòng.

Dáng người cô nhỏ bé nên khoác chiếc áo của anh trùm kín đến tận chân, cả người lọt thỏm trong vòng ôm của Bạch Kỳ Thiên.
“Sao em lại ăn mặc phong phanh như vậy? Chẳng bao giờ chú ý đến sức khoẻ của mình gì hết.”
Bạch Kỳ Thiên ôm cô vào thẳng trong xe, chờ Diệp Tư Hạ ngồi ngay ngắn vào ghế phụ rồi anh đưa tay kéo dây an toàn cài cho cô.

Nhân cơ hội này, anh trộm hôn một cái lên gò má xinh đẹp kia khiến khuôn mặt của Diệp Tư Hạ ửng đỏ.
“Anh mau lái xe đi không chúng ta sắp muộn rồi đấy.” Diệp Tư Hạ nhanh chóng nhắc nhở anh không cô chỉ sợ một lúc nữa mình sẽ bị “ăn sạch” trên xe mất.
Bạch Kỳ Thiên cũng không trêu đùa cô nữa, ngồi ngay ngắn về vị trí, khởi động xe.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Xe dừng ở trước cửa khách sạn Royal, Bạch Kỳ Thiên mở cửa xe đỡ Diệp Tư Hạ xuống rồi đưa chìa khoá cho nhân viên để anh ta đi gửi xe vào bãi đỗ.
Bước vào khách sạn xa hoa với màu chủ đạo là màu vàng vừa tôn lên vẻ sang trọng vừa giúp cho mọi người có cảm giác ấm áp hơn giữa mùa đông này.

Hai người bước vào thang máy đi đến tầng 25 của khách sạn.

Bạch Kỳ Thiên nắm tay Diệp Tư Hạ đi đến phía căn phòng ở cuối hành lang.
Khi vào trong phòng, đã có bốn người chờ sẵn ở đó.

Diệp Tư Hạ biết bữa ăn đón giao thừa tối nay chỉ có những người bạn thân của Bạch Kỳ Thiên nên ít người như vậy cũng là điều dễ hiểu.

Bạch Kỳ Thiên dắt cô về phía bàn ăn, “Họ đều là những người bạn thân của anh nên em cứ thoải mái đi.”
Diệp Tư Hạ gật đầu, nở một nụ cười tươi tắn bước về phía họ.

Chỉ là cô không ngờ rằng lại gặp được người quen ở đây.

“Sơ Ảnh, sao cậu lại ở đây?”

Diệp Tư Hạ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bạn thân của mình cũng có mặt ở buổi tối hôm nay.

Ánh mắt cô rời sang cánh tay của người đàn ông bên cạnh đặt trên eo của Nhiếp Sơ Ảnh, Diệp Tư Hạ như hiểu ra điều gì đó.

Cô nở một nụ cười “nham hiểm” nhìn bạn của mình.
Khôi phục vẻ bình tĩnh, cô giơ tay ra ngỏ lời chào hỏi với những người ở đây, họ cũng hào hứng đáp lại cô.

Không khí rất vui vẻ vì tiếng nói chuyện rôm rả của ba người đàn ông.
Khi Bạch Kỳ Thiên giới thiệu, cô mới biết người đàn ông bên cạnh Nhiếp Sơ Ảnh chính là bệnh nhân đặc biệt mà cô ấy hay nhắc tới, Lâm Ảnh Quân, là đương gia của gia tộc hắc đạo.

Người đàn ông còn lại kia là Trác Phong, đại thiếu của Trác gia nhưng không theo gia đình làm kinh doanh mà lựa chọn đi con đường làm bác sĩ của riêng mình.

Suốt cả bữa ăn, Diệp Tư Hạ nói rất ít, chủ yếu là để ý đến cô bạn thân của mình.

Nhận thấy ánh mắt “xăm soi” của Diệp Tư Hạ, Nhiếp Sơ Ảnh ngượng ngập liên tục tránh né.
Bữa tối kết thúc, nhóm người Bạch Kỳ Thiên lên sân thượng khách sạn chờ ngắm pháo hoa.

Ở đây có một quầy rượu thu nhỏ đông nghịt khách.

Họ cũng đến đây để chờ đón thời khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới.
Diệp Tư Hạ nhân cơ hội này kéo tay Nhiếp Sơ Ảnh ra chỗ khác rồi bắt đầu cuộc tra hỏi.

“Sơ Ảnh, cậu mau khai thật cho mình đi.


Hôm sinh nhật, mình đứng ở sân thượng vô tình thấy cậu đứng gần một người đàn ông và anh ta luôn có những hành động thân mật với cậu.

Có phải là Lâm Ảnh Quân không?”
Thực ra tối nay Nhiếp Sơ Ảnh đã biết sẽ gặp Diệp Tư Hạ ở đây nên cô ấy đã chuẩn bị tinh thần.

Chỉ là khi Diệp Tư Hạ “thẩm vấn” như vậy, Nhiếp Sơ Ảnh vẫn không tránh khỏi xấu hổ, muốn trốn tránh.
Nhưng Diệp Tư Hạ làm sao bỏ qua dễ dàng như vậy, cô tiếp tục bám lấy bạn mình.

Cuối cùng Nhiếp Sơ Ảnh đàn phải chịu thua, giơ cờ trắng xin hàng rồi ngồi yên kể cho Diệp Tư Hạ nghe hết tất cả mọi chuyện của mình.
“Mọi chuyện đơn giản vậy thôi.” Nhiếp Sơ Ảnh sau khi kể xong thở dài một hơi.

Nghe câu chuyện của Nhiếp Sơ Ảnh, Diệp Tư Hạ nhìn về chỗ ba người đàn ông tuấn tú đang uống rượu kia.

Cô phải thừa nhận ngoại trừ Bạch Kỳ Thiên ra thì hai người bạn của anh ngoại hình cũng không hề kém cạnh, rất nổi bật cuốn hút.

Nhớ tới từng lời của bạn mình vừa kể, Diệp Tư Hạ thở dài một hơi:
“Đàn anh mà cậu nói chính là Trác Phong đúng không? Có phải anh ta là người đã giới thiệu cậu đến làm bác sĩ riêng cho Lâm Ảnh Quân?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi