LẮNG NGHE TỪNG HƠI THỞ CỦA ANH



Cả cuộc họp, trong lòng Diệp Tư Hạ thấp thỏm không yên, đầu óc không tập trung vào vấn đề cuộc họp nên cô bị nhắc nhở mấy lần vì thái độ thiếu nghiêm túc.

Nhận thấy cái sai của bản thân nhưng tâm trạng vẫn không ổn định được nên cô đứng dậy:
\-Xin lỗi chủ tịch, tổng giám đốc, các ban giám đốc và các cổ đông, hôm nay sức khỏe tôi không được tốt nên hơi mất tập trung.

Tôi xin phép được ra về trước để không làm ảnh hưởng tới thời gian cuộc họp vì sự vô ý thức của mình.
Vì cuộc họp sắp kết thúc cộng thêm việc sắc mặt cô xanh xao, Chủ tịch Diệp tức giận vì thái độ thiếu tôn trọng đó nhưng cũng lo lắng cho sức khoẻ của con gái mình nên chỉ đanh tiếng cảnh cáo Diệp Tư Hạ và cho cô ra về.
Ra khỏi cửa công ty, Diệp Tư Hạ bước về mphía xe riêng của mình, người vệ sĩ tiến ra mở cửa cho cô.

Khi ngồi vào xe, cô nhận được một tập tài liệu từ vệ sĩ về người đàn ông có bóng lưng quen thuộc đó.


Mở tài liệu ra, ánh mắt cô lướt nhẹ trên sơ yếu lý lịch của người đàn ông kia, tên là Brian Miller, 28 tuổi, là con lai nhưng mang nhiều nét Á Đông hơn và không quá ngạc nhiên nhiều bằng cấp nổi trội vì để đăng kí được vào Ciel đều phải là những bằng cấp sáng giá.
Cầm những bức ảnh chụp về người đó, Diệp Tư Hạ còn lầm tưởng mình đang xem ảnh của một diễn viên quốc tế hay một anh chàng người mẫu.

Dáng người trong ảnh cao tầm 1m88, bờ vai Thái Bình Dương vững chãi, đôi chân dài dù quần tây, quần bò hay quần để thao đều tôn lên dáng.

Gương mặt đẹp như được đẽo gọt tỉ mỉ, xương quai hàm vuông vắn, đôi mắt hổ phách lạnh lùng, sống mũi cao như đoạt mạng người và bờ môi mỏng không kém phần thu hút.

Diệp Tư Hạ phải thừa nhận người đàn ông này đã lọt vào “mắt xanh” của cô với gương mặt cực phẩm này.

Trước cái đẹp ai mà lại chẳng mê đắm chứ.
Bị nhan sắc này thu hút, cô nhếch môi cười tự giễu bản thân.

Tay cô vẫn lật giở từng tấm ảnh, và đến với bức ảnh chụp lại bóng lưng của người đàn ông đó, cô chợt khựng lại.

Đúng, chính là bóng lưng này, bóng lưng này với bóng lưng trong trí nhớ của cô trùng khít làm một.

Tâm tình cô như nổi sóng lớn.

Không phải người ta thường nói, con người có thể giống nhau nhiều thứ nhưng bóng lưng thì không thể, bóng lưng mỗi người toát lên tính cách, khí chất khác nhau.

Nhưng tại sao lại như vậy, hai gương mặt khác nhau hoàn toàn, không một chút liên quan, vậy mà bóng lưng lại trùng khít.

Diệp Tư Hạ đóng lại tập tài liệu như cố gắng đóng lại tâm tình của mình lúc này.

Cô nhắm mắt cố nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh nhìn nhận sự việc, không để trái tim lấn át lý trí của mình.

Một lúc sau, khi mở mắt ra, tâm trạng của cô đã ổn hơn, khôi phục trở lại vẻ kiêu kì sang trọng vốn có.
Phải là một cô gái đã trải qua những chuyện gì ảnh hưởng mạnh trong quá khứ mới có thể điều ổn lí trí của mình nhanh như vậy dù đang ở độ bồng bột của tuổi trẻ.
Thấy tiểu thư của mình tâm trạng thay đổi liên tục trong một buổi chiều, với thân phận là vệ sĩ không thể nhiều lời, đợi đến khi nhìn thấy Diệp Tư Hạ trở về dáng vẻ thường ngày, mới cất lời hỏi:
\-Tiểu thư, cô quen biết người đàn ông này sao? Tôi thấy tâm trạng cô không ổn lắm khi mỗi lần nhìn thấy anh ta.
Diệp Tư Hạ nhếch đuôi mày của mình lên, mỉm cười và nói:
\-Cơ Uy, hình như hôm nay anh hơi nhiều chuyện thì phải?
Nghe thấy lời cảnh cáo đó, chàng vệ sĩ kia im bặt tập trung lái xe.

Đi theo vị tiểu thư này từ lúc cô ấy 20 tuổi, đến giờ đã được 4 năm nhưng Cơ Uy vẫn khó mà theo kịp được tâm trạng và suy nghĩ của Diệp Tư Hạ.

Nhiều khi anh không cẩn thận lời nói chọc giận tiểu thư thì cô ấy lại giở tính “tiểu nhân” của mình ra trừng phạt, mấy lần Cơ Uy đã suýt mất việc.


Vậy nên mới nói đừng có động vào mấy vị tiểu thư nắng mưa thất thường, dù Diệp Tư Hạ có học được cách khôn khéo của một thương nhân nhưng trước đó vẫn là một vị tiểu thư đỏng đảnh, cô ấy mà nổi bão lên là Cơ Uy biết chắc mình sẽ bị thiên lôi đánh trúng.
Im lặng một lúc Diệp Tư Hạ lại lên tiếng:
\-Anh đi thăm dò xem, người đàn ông tên Brian này có trúng tuyển vào tập đoàn Ciel không?
Vệ sĩ Cơ Uy đang trong lúc thần kinh căng như dây đàn, gặp được câu hỏi của Diệp Tư Hạ vẫn giữ được bình tĩnh đã tôi luyện được để trả lời:
\-Vâng, sau khi đưa tiểu thư về nhà, tôi sẽ lập tức đi nghe ngóng ngay.
Diệp Tư Hạ nhận được câu trả lời hài lòng, quay đầu về phía cửa xe ngắm nhìn thành phố, trong lời nói có chút ý cười:
\-Tối nay báo lại luôn cho tôi.

Nếu anh ta trúng tuyển, tôi phải xin ba tôi, năm bắt cơ hội này đưa đại mỹ nam về bên cạnh mình làm của riêng...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi