LẮNG NGHE TỪNG HƠI THỞ CỦA ANH



Bạch Thường Hi sau một thời gian bận bịu xử lí việc công ty cùng em trai thì cô quyết định đi sang Mỹ nghỉ ngơi một thời gian.

Lần đi chơi này, cô đi một mình, thoải mái ăn chơi, tiêu pha, mua sắm và cứ đến tối cô lại tìm đến những quán bar uống rượu vui đùa với mục đích tìm gặp được một anh Tây đẹp trai nào đó để hẹn hò cho vui một chút.
Tối nay cũng không ngoại lệ.

Như mọi khi, đúng 9 giờ tối Bạch Thường Hi thướt tha trong bộ váy nóng bỏng bước vào quán bar.

Đêm nay cô khéo léo lựa chọn chiếc váy cúp ngực màu đen truyền ngắn đến tận đầu gối, trên đôi chân đi chiếc giày cao gót tầm 13 phân khiến cô cao hơn hẳn bình thường.

Ở giữa nơi toàn người châu Âu thế này thì chiều cao của cô lúc này chỉ thuộc vào tầm trung bình nhưng vì nét đẹp châu Á rất riêng biệt nên cô không hề bị chìm khuất.

Bạch Thường Hi chọn một chiếc ghế ngay tại quầy bar, cô gọi một ly cocktail không quá nặng để nhâm nhi trươc khi đến với những ly rượu mạnh.

Đây là thói quen từ trước tới giờ của cô và trong những ngày qua cũng vậy.

Ngồi uống một lúc, Bạch Thường Hi đã ngà ngà say, đôi chân trắng nõn vắt lên nhau khiến cho cô càng trở nên hấp dẫn giữa chốn sa đọa này.
Đang nâng ly rượu nên uống tiếp thì có một người đàn ông Tây tiến đến chặn miệng ly lại rồi thì thầm vào tai cô: "Cô em, loại rượu này không hợp với em đâu."
Bạch Thường Hi ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông này có một gương mặt điển trai theo đúng nét của thuần Mỹ.

Đối diện với trai đẹp, cô đương nhiên sẽ bị thu hút mà ngơ ngẩn nhìn vài phút nhưng người kia có vẻ hiểu nhầm ý cô, tưởng cô say đắm hắn mà hắn cúi xuống định hôn cô.

Ngay khi đôi môi kia gần chạm thì cô đưa tay chặn nụ hôn đó lại, một phần vì cô không ngửi được mùi nước hoa nồng nặc của hắn và phần nhiều là cô không thể nào tiếp nhận nụ hôn của một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông kia dù bị từ chối nhưng vẫn tỏ ra vô cùng hào hứng, hắn nói khẽ vào tai Bạch Thường Hi: "Em không thích ở đây sao? Vậy chúng ta chọn chỗ khác, đêm nay anh đây sẽ khiến cô em hài lòng."
Bạch Thường Hi thấy tên này đã bị say rồi, từ nãy tới giờ cô còn chưa hề nói một câu hay tỏ ra ý định cần tìm một bạn tình cho đêm nay vậy mà hắn tự biên tự diễn.

Cô không muốn chấp nhặt nhiều, đẩy hắn ra rồi bước xuống khỏi ghế nhanh chóng rời đi.

Nhưng đi chưa được một bước thì tay cô bị một bàn tay to giữ chặt lại, kéo đi về một hướng khác.
Là tên đàn ông điên kia, hắn cứ giữ chặt tay cô kéo mạnh đi thẳng về phía cầu thang lên tầng.

Dù Bạch Thường Hi giãy giụa điên cuồng như thế nào cũng không thể thoát ra khỏi gọng kìm của hắn vì sức lực nhỏ của cô sao đấu lại nổi với mấy tên cao to người Mỹ được.

Bạch Thường Hi vẫn mong có một tia hi vọng nào đó, cô hét khản cổ kêu cứu nhưng đáp lại cô chỉ là âm nhạc xập xình cùng những tiếng hú hét của mấy kẻ chơi bời.

Lẽ nào đêm nay cô thật sự phải cùng tên này làm những chuyện kia hay sao? Cô không muốn, không muốn một chút nào.

Dù đã nhiều lần có suy nghĩ thỉnh thoảng tìm tình một đêm để cố quên đi Kane nhưng dường như có vẻ rất khó.

Trong tình huống này, một lần nữa cô lại nghĩ tới anh ta, kẻ đã phản bội chị em cô nhưng cũng là kẻ cô lỡ lầm yêu mất rồi.
Dường như nhận ra mình chẳng thể nào thoát khỏi tên người Tây kia, cuối cùng Bạch Thường Hi không phản kháng nữa, cô mặc kệ hắn kéo cô vào trong thang máy đi lên tầng trên.

Thực sự cô rất muốn thử xem một lần như thế nào, thử xem có thể quên được người kia hay không.

Bước vào thang máy thấy Bạch Thường Hi không phản kháng nữa, người đàn ông Tây kia tiến tới dồn cô vào tường và hôn cô.
Quả thật rất khó để tiếp nhận nhưng cô cố không phản kháng.


Chỉ là nụ hôn vừa mới lướt qua môi cô thì chợt cánh cửa thang máy bật mở, một người hùng hổ bước vào kéo tên người Tây ra và giáng cho hắn một quả đấm xuống mặt.

Theo phản xạ tự nhiên khi thấy người bị đánh, Bạch Thường Hi tiến tới xem hắn bị thương có nặng không mà không hề biết rằng hành động của cô rơi vào mắt người vừa bước vào kia khiến anh khó chịu vô cùng.
Anh cúi xuống nắm lấy cổ tay Bạch Thường Hi kéo ra ngoài mặc kệ cho tên người Tây kia bị thương nằm đó vì đằng nào một cú đấm không thể khiến hắn chết được.

Bạch Thường Hi bị anh kéo đi quá nhanh khiến cô khó theo kịp nhịp nên bị hẫng chân suýt ngã.

Anh không nói gì quay lại bế cô lên rồi đi thẳng ra phía cửa.
Đến khi được đặt ngồi vào ghế lái phụ và anh vòng sang bên cạnh ngồi ở vị trí ghế lái thì ngay lập tức Bạch Thường Hi tức giận hỏi: "Kane, cậu bị điên sao?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi