Cổ tay và đầu ngón tay bị chỗ chai sần ma sát trong nháy mắt nóng rực, dâng lên từng đợt ngứa ngáy không khống chế được.
Nàng có chút tức giận, muốn hỏi Phù Minh vì sao lại cất giấu áo nhỏ của nàng, hắn chẳng qua chỉ là hắc y vệ sĩ của nàng, cho dù nàng có chút thích hắn, hắn cũng không nên lén lút làm chuyện như vậy, trộm áo nhỏ của nàng, còn giấu trong chăn, không biết đã làm gì.
Nhưng nàng lại không tức giận lắm, bởi vì nàng chưa từng nghĩ tới hắc y vệ sĩ cao lớn trông nghiêm túc lạnh lùng kia khi ở riêng lại si mê nàng như vậy, sự khác biệt to lớn này khiến nàng vui vẻ trong lòng, ngay cả gương mặt mềm mại trắng bệch cũng dâng lên một tầng đỏ ửng diễm lệ.
"Phù Minh, có phải ngươi ái mộ ta không?"
Tang Niệm Niệm chưa bao giờ là người biết đủ, ở bên ngoài, nàng là Tiên Thư công chúa thiện lương ngoan ngoãn, ôn hòa vị tha, nàng có thể một mình chịu đựng sự phản phệ lạnh lẽo, chữa trị cho những người bị thương trong chiến loạn và những người đau khổ vì bệnh tật, bởi vì đó là trách nhiệm của nàng với tư cách là một công chúa.
Ở bên trong, nàng mang tiên duyên, gánh vác kỳ vọng của một nước, ngủ giờ Tý, dậy giờ Mão, khổ tu, không được nhàn rỗi một khắc nào.
Chỉ có Phù Minh, là nơi trút hết sự phản nghịch và dục vọng của nàng, điểm này, từ khi thiếu niên nhỏ nhắn đeo mặt nạ bạc kia lén lút trèo tường, cõng nàng đang nhịn đói chịu lạnh khổ luyện thuật pháp ra khỏi tường viện, cố sức chạy trên núi sau đầy lá phong đỏ đã không thay đổi.
Nàng muốn có được hắn, muốn có được thân hình cao lớn nóng bỏng của hắn, có được đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp của hắn, muốn cùng hắn trải nghiệm những thứ nhìn rất khó trong thoại bản, nàng biết Phù Minh sức lực rất lớn, nhất định có thể hoàn thành những thứ mà người khác không làm được, ví dụ như gác hai chân nàng lên vai hắn, sau đó dùng hai tay thô ráp ôm lấy eo nàng, hoàn toàn nâng nàng lên giữa không trung.
Tang Niệm Niệm khẽ chớp mắt, thuận thế tiến lên, áp mặt vào eo đang phập phồng của hắn, hỏi lại lần nữa: "Phù Minh, sao ngươi không nói lời nào, có phải ngươi ái mộ ta không?"
Hương hoa nhài thoang thoảng và xúc cảm mềm mại chỉ có trong mơ áp vào vùng bụng rắn chắc, Phù Minh chỉ cảm thấy ý chí của mình đang phải chịu đựng khảo nghiệm to lớn.
Cổ họng hắn khô khốc, vành tai đỏ bừng, một mặt muốn che giấu những bí mật không thể để lộ của mình, một mặt lại không biết phải làm sao với câu hỏi của chủ nhân.
Hắn rất muốn thừa nhận tình yêu thầm kín mãnh liệt của mình, nhưng lại rất rõ ràng, với thân phận yêu lang huyết thống hèn mọn của hắn, một khi bị phát hiện, không chỉ liên lụy đến danh dự của nàng, còn sẽ... làm ô uế thân thể nàng.
Thân thể nàng yếu ớt, nhỏ nhắn như vậy, ngay cả hình người của hắn cũng không thể tiếp nhận, mà tộc sói... lại có thời kỳ động dục.