LĂNG THIÊN MỘNG HUYỄN

Lâm Dật Hiên hỏi.
- Mẹ của ta sẽ ở chỗ này một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này ngươi ở lại đây, không có vấn đề gì chứ?
Thượng Quan Tuyết Yên chậm rãi hỏi.
- Không có vấn đề, bất quá có một ít gì đó ta phải đi về thu thập thoáng một phát.
Lâm Dật Hiên gật gật đầu, kể từ khi hắn biết Thượng Quan Minh Nguyệt muốn tới, đã biết rõ có thể như vậy, dù sao bây giờ hắn và Thượng Quan Tuyết Yên là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng một chỗ, ít nhất trước khi Minh Nguyệt rời đi là như vậy.
- Đồ dùng ngày mai trở về thu thập cũng được, hôm nay trước cứ như vậy đi, trời tối rồi, nghỉ ngơi trước đi, bất quá ngươi ngủ cả buổi trưa, chắc có lẽ không buồn ngũ nữa a.
Thượng Quan Tuyết Yên nhàn nhạt nhìn Lâm Dật Hiên một cái, từ biểu lộ cũng nhìn không ra cái gì, nhưng Lâm Dật Hiên có chút xấu hổ, hôm nay hắn đều học tập ở trong không gian học tập, nhưng ở trong mắt Tuyết Yên liền biến thành ngủ cả buổi trưa.
- Ta nghỉ ngơi ở đâu?
Lâm Dật Hiên chậm rãi hỏi, cơ thể hắn là thật sự mệt mỏi, tuy trên tinh thần cũng không tệ lắm, nhưng thân thể lại đau nhức muốn chết, thật muốn nhanh chóng nằm ở trên giường nghỉ ngơi một chút.
- Tự nhiên là đến phòng ta.
Thượng Quan Tuyết Yên trợn mắt nhìn Lâm Dật Hiên một cái, chẳng qua là Lâm Dật Hiên lại có thể từ trong đôi mắt xinh đẹp kia của Thượng Quan Tuyết Yên chứng kiến một tia ngượng ngùng.
Lâm Dật Hiên khẽ giật mình, vợ chồng vốn chính là ngủ chung một phòng, chẳng qua là lúc này bị Thượng Quan Tuyết Yên nói ra, hắn đột nhiên có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào, ở chung một phòng cùng người đẹp tuyệt thế như vậy, hắn không kích động mới lạ.

Gian phòng của Thượng Quan Tuyết Yên rất thanh nhã, hết thảy đều là thống nhất màu trắng, xem ra Thượng Quan Tuyết Yên đối với màu trắng rất là thiên vị, trong phòng bài trí cũng rất đơn giản, tổng cộng hai cái tủ quần áo, một cái giá sách, một cái bàn trang điểm, còn có một bàn học, lại có một cái TV treo trên tường cùng một giường lớn.
Chẳng lẽ đêm nay cùng với Thượng Quan Tuyết Yên ngủ ở trên cái giường này, Lâm Dật Hiên trực tiếp nhìn chằm chằm cái giường đôi kia, trong nội tâm rất là kích động.
Nhưng mà Thượng Quan Tuyết Yên nói lại phá vỡ tưởng tượng của Lâm Dật Hiên.
- Ở trong tủ treo quần áo có đệm chăn, ngươi lấy ra trải trên mặt đất nghỉ a.
Lâm Dật Hiên thoáng cái bình tĩnh lại, trong nội tâm cười thầm mình quá tưởng tượng rồi, ngẫm lại Thượng Quan Tuyết Yên làm sao có thể cùng hắn ngũ một giường chứ? Là hắn nghĩ nhiều mà thôi.
Sau khi trải xong chăn đệm, Lâm Dật Hiên lại đi tắm rửa một cái, vốn là ban ngày hắn đã tắm rồi, cũng không cần tắm lại, không nghĩ tới Thượng Quan Tuyết Yên kiên trì bảo hắn tắm lại một lần.
Tắm rửa xong, Lâm Dật Hiên cũng không có mặc quần áo, trực tiếp mặc đồ lót từ trong phòng tắm đi tới.
- Ngươi như thế nào như vậy liền đi ra?
Thượng Quan Tuyết Yên chứng kiến bộ dạng của Lâm Dật Hiên, sắc mặt trở nên hồng, đôi mi thanh tú nhẹ nhăn, lộ ra có chút sắc giận.
- Ngủ a....
Lâm Dật Hiên nhìn Thượng Quan Tuyết Yên một cái, chẳng lẽ Thượng Quan Tuyết Yên lại để cho hắn ngủ cũng mặc quần áo sao?
Thượng Quan Tuyết Yên khẽ giật mình, nàng chuẩn bị tất cả quần áo cho Lâm Dật Hiên, nhưng mà duy chỉ có áo ngủ là không có chuẩn bị, không khỏi làm nàng thầm than tính sai.
Lâm Dật Hiên thấy Tuyết Yên không nói gì thêm, liền tới bên cửa sổ, vốn hắn muốn trải giường chiếu ở cạnh bên giường, nhưng mà Thượng Quan Tuyết Yên lại trực tiếp để cho hắn rời giường xa một chút.
Ngay thời điểm Lâm Dật Hiên chuẩn bị nằm xuống, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ, Lâm Dật Hiên thoáng giật mình một phát, trực tiếp ngẩng đầu nhìn Tuyết Yên, vừa hay nhìn thấy Thượng Quan Tuyết Yên đang nhìn qua mình.
- Tuyết Yên, mở cửa ra.
Lúc này thanh âm Thượng Quan Minh Nguyệt từ bên ngoài cửa truyền tới.
- Mẹ, chúng con đã buồn ngủ, có chuyện gì không?
Thượng Quan Tuyết Yên hồi đáp, nàng cũng không muốn cho Minh Nguyệt tiến vào, hiện tại nếu Thượng Quan Minh Nguyệt vào mà nói, đây không phải là sẽ rõ, đồng thời nàng lại nói khẽ với Lâm Dật Hiên:
- Mau cất chăn nệm đi.
Lâm Dật Hiên bất đắc dĩ, nhanh chóng cuốn giường chiếu lại, sau đó bỏ vào trong tủ.

- Mở cửa ra, ta có cái này muốn cho các ngươi.
Thượng Quan Minh Nguyệt nói ra lần nữa.
- Ngày mai cũng được a, chúng ta đều đã buồn ngủ.
Thượng Quan Tuyết Yên ra vẻ ngáp một cái, sau đó nói.
- Không được, hiện tại mở cửa ra.
Thái độ của Thượng Quan Minh Nguyệt rất kiên quyết, không có chút chỗ trống thương lượng nào.
Thượng Quan Tuyết Yên một hồi bất đắc dĩ, muốn cho Lâm Dật Hiên đi mở cửa, nhưng trông thấy Lâm Dật Hiên cởi bỏ thân thể, lời nói lập tức dừng lại, nàng cũng không thể để cho Lâm Dật Hiên trần trụi như vậy đi ra ngoài gặp mẫu thân của nàng a.
- Mẹ, người chờ một lát, ta mặc quần áo vào đã.
Thượng Quan Tuyết Yên đối với bên ngoài nói ra.
- Không cần mặc, ta mang thứ đó cho các ngươi liền đi, nhanh lên.
Thượng Quan Minh Nguyệt thúc giục.
- Nằm trên giường đi.
Thượng Quan Tuyết Yên trực tiếp quay đầu nói với Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên nghe được, lập tức hành động nằm trên giường, trên giường của Thượng Quan Tuyết Yên có một mùi thơm ngát nhàn nhạt, vừa nghe liền biết là mùi thơm cơ thể của Thượng Quan Tuyết Yên, mà lúc này Thượng Quan Tuyết Yên đã xuống dưới mở cửa rồi.

Thượng Quan Tuyết Yên trực tiếp đứng ở cửa hỏi:
- Mẹ, cho ta vật gì vậy?
- Không phải đưa cho ngươi, là cho các ngươi, nghe lời, mau vào đi.
Thượng Quan Minh Nguyệt trực tiếp đi vào trong phòng, Thượng Quan Tuyết Yên cũng không ngăn cản.
- Mẹ.
Lâm Dật Hiên ở trần ngồi đó, hướng Minh Nguyệt chào hỏi.
- Dật Hiên, ta cầu cho các ngươi một cái đồng tâm kết, chỉ cần ngươi cùng Tuyết Yên kết đồng tâm kết, liền có thể gần nhau cả đời.
Thượng Quan Minh Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, mở hộp gỗ ra, bên trong là một sợi dây nhỏ màu đỏ.
- Mẹ, vật này là mê tín, không có linh nghiệm đâu.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi