LĂNG THIÊN MỘNG HUYỄN

Lâm Dật Hiên nao nao, vừa rồi không có nghe rõ, bây giờ nghe thanh âm nữ sinh này, vậy mà dễ nghe như vậy, có cảm giác rất mềm mại, nghe làm cho người ta thoải mái, bất quá khi Lâm Dật Hiên ngẩng đầu nhìn bộ dạng nữ sinh kia, không khỏi có chút thất vọng, nữ sinh mặc một thân đồng phục trắng tinh, sau lưng là một ba lô nặng trịch, trên mặt mang một cái khẩu trang dày cộm, cơ hồ che cả hai mắt.
Nữ sinh này cho Lâm Dật Hiên một cảm giác như là nữ sinh ở những năm tám mươi, cảm giác rất thổ khí.
- Không cần cám ơn, về sau ngươi chú ý một chút, không nên đi những con đường không an toàn như vậy, vẫn là địa phương nhiều người cho thỏa đáng.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nói một câu, liền đứng lên trở về.
- Này, ngươi chờ một chút, ngươi muốn đi nơi nào?
Nữ sinh chứng kiến Lâm Dật Hiên nhấc chân liền đi, không khỏi gấp giọng nói.
- Ta phải về nhà, ta rất mệt a.
Lâm Dật Hiên than nhẹ một tiếng, hắn mới không nói cho nữ sinh kia hắn hiện tại bởi vì vừa rồi chạy một đoạn đường ngắn, cho nên hết sức mỏi mệt, phải về nhà nghỉ ngơi.
- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết tên không? Ta còn muốn hảo hảo cảm tạ ngươi.
Nữ sinh kia nói ra lần nữa.

- Cảm tạ coi như xong, về phần tên của ta, chúng ta hữu duyên gặp lại mà nói, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Lâm Dật Hiên để lại một câu lạnh lùng liền rời đi.
Nữ sinh kia chứng kiến Lâm Dật Hiên cũng không quay đầu lại ly khai, không khỏi dậm chân mấy cái, muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng lại ngừng lại.
Nhà của Lâm Dật Hiên ở cách trường học không xa, là một tòa chung cư bình thường, mà Lâm Dật Hiên ngụ ở lầu ba, sau khi lên lầu, mở cửa phòng, Lâm Dật Hiên trực tiếp trở lại phòng ngủ, ngã đầu liền nằm xuống, trong chốc lát Lâm Dật Hiên liền ngủ.
Mà đúng lúc này, dưới lầu chung cư của Lâm Dật Hiên cách đó không xa, bên trong một con hẽm nhỏ, một thanh niên đeo kính râm cầm lấy điện thoại nhẹ nhàng nói:
- Ngũ Ca, ta đã tìm được chỗ ở của tiểu tử kia, may mắn có Lý Tắc Thành cung cấp tin tức, đúng rồi nghe nói cha mẹ của hắn xảy ra tai nạn xe cộ mà chết, nhất định sẽ có một số bồi thường không nhỏ, chúng ta có nên từ trong tay hắn ép đi ra...
Lâm Dật Hiên còn không biết đã bị người nhìn chằm chằm vào tiến nhập trong mộng đẹp, ngay thời điểm hắn ngủ mơ mơ màng màng, trong đầu đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ:
- Đinh, Hệ Thống Mộng Huyễn Đoái Hoán bắt đầu hóa hoàn tất, không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn mở ra...
Lâm Dật Hiên chỉ cảm thấy trong lúc ngủ mơ hỗn loạn, sau đó liền một hồi trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra liền phát hiện mình đứng ở trong một mảnh tinh không. Đây là nơi nào? Trong nội tâm Lâm Dật Hiên tràn đầy nghi vấn? Nhưng Lâm Dật Hiên biết rõ đây tuyệt đối không phải đang nằm mơ, bởi vì nằm mơ mà nói, ý nghĩ của mình sẽ không rõ ràng như vậy.
- Nơi này là không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, hoan nghênh ngươi đến, chủ nhân của ta.
Lúc này một thanh âm thanh thúy ngọt ngào từ trong hư không truyền đến.
- Lăng Thiên Mộng Huyễn? Đây là địa phương nào? Ngươi là ai?
Trong nội tâm Lâm Dật Hiên chậm rãi hiện lên một ý nghĩ, kiếp trước hắn coi như là một trạch nam rồi, các loại tiểu thuyết nhìn không ít, tự nhiên cũng hiểu rõ một ít gì đó, cái này không phải là phúc lợi sau khi xuyên việt chứ.
- Không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn là một tồn tại đặc thù trong linh hồn của ngươi, mà ta là người phụ trợ không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn, Hệ Thống Mộng Huyễn Đoái Hoán.
Thanh âm ngọt ngào truyền đến lần nữa.
Hối đoái? Hệ thống? Trong đầu Lâm Dật Hiên tự nhiên nghĩ ra một cái màn ảnh máy vi tính, thanh âm ngọt ngào này không phải là giọng nói điện tử chứ.
- Ta cũng không phải là tồn tại như ngươi tưởng tượng kia, nhưng ngươi có thể xem hệ thống trở thành Trí Năng tánh mạng.
Thanh âm ngọt ngào kia tựa hồ biết rõ ý tưởng của Lâm Dật Hiên.

- Trí Năng tánh mạng? Nếu là tánh mạng, cái kia tnên có một danh tự a?
Lâm Dật Hiên nghi ngờ hỏi.
- Bổn hệ thống theo không gian mở ra mà tạo thành, không tồn tại danh tự.
Thanh âm ngọt ngào truyền đến lần nữa.
- Ta đây đặt tên cho ngươi có được không?
Lâm Dật Hiên hỏi.
- Có thể, ngươi vốn là chủ nhân hệ thống, có được quyền đặt tên hệ thống.
Thanh âm ngọt ngào nhàn nhạt nói, phảng phất không có cảm tình gì.
Lâm Dật Hiên nghĩ một lát, cũng không có nghĩ đến tên rất hay gì, chỉ có thể nói:
- Gọi ngươi Tuyết Nhi có thể chứ?
Kỳ thật bản thân Lâm Dật Hiên đối với tuyết có một loại thiên vị, cho nên mới nảy sinh cái tên này cho hệ thống.
- Có thể.

Thanh âm ngọt ngào lập tức đồng ý.
- Như vậy Tuyết Nhi, cái không gian này có tác dụng gì?
Lâm Dật Hiên hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất, hắn thật sự là hiếu kỳ không gian này rốt cuộc là làm cái gì.
- Tác dụng của không gian Lăng Thiên Mộng Huyễn chính là phụ trợ chủ nhân phát triển, ở chỗ này chủ nhân có thể làm rất nhiều sự tình?
Tuyết Nhi nhàn nhạt nói.
- Phụ trợ ta phát triển? Phụ trợ như thế nào?
Lâm Dật Hiên tò mò hỏi.
- Trong không gian sẽ cung cấp các loại hạng mục cho chủ nhân, cung cấp chủ nhân lựa chọn.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi