LĂNG THIÊN MỘNG HUYỄN

Qua chốc lát, Lâm Dật Hiên liền lấy chân, sau đó chạy vội về phòng ngủ.
- Không có tác dụng đâu, thương thế của ta cho dù Y Thần cũng không cách nào chữa trị, không nên uổng phí sức lực.
Lãnh Vân Vũ nhìn Lâm Dật Hiên nhìn mình lo lắng, trong nội tâm không hiểu dâng lên một tia ấm áp, một chỗ mềm mại trong đáy lòng cũng bị chạm đến.
- Ngươi câm miệng, hảo hảo nằm là được.
Lâm Dật Hiên gầm nhẹ một tiếng, ngay cả chính hắn cũng không biết vì cái gì khẩn trương như vậy, hắn không thể nhìn Lãnh Vân Vũ ở trước mắt hắn chết như vậy đi.
Lãnh Vân Vũ không nói gì, cứ như vậy lặng yên nhìn Lâm Dật Hiên, trong mắt vậy mà toát ra một tia ôn nhu, đã nhiều năm rồi, lòng của nàng vững như sắt thép, không có người có thể nhìn thấy nàng ôn nhu, ngay cả người nhà của nàng cũng không có, đây là lần thứ nhất nàng toát ra thần sắc ôn nhu, nếu như Lãnh Thanh Vũ tỉnh dậy mà nói, chứng kiến thần sắc của Lãnh Vân Vũ nhất định sẽ chấn động.
- Vì cái gì quan tâm ta như vậy?

Lãnh Vân Vũ ôn nhu hỏi.
- Còn sức nói nhảm nhiều như vậy sao.
Hiện tại trong lòng Lâm Dật Hiên vô cùng bực bội, vì cái gì Lãnh Vân Vũ không gấp chút nào, chẳng lẽ nàng không biết hiện tại nàng sắp chết sao?
Lâm Dật Hiên nhanh chóng đặt Lãnh Vân Vũ lên trên giường, ngón tay chuyển động, liền cởi bỏ quần áo của Lãnh Vân Vũ, trong nháy mắt da thịt trắng nõn trơn mềm của Lãnh Vân Vũ liền hiện ra. Trong chốc lát, y phục trên người Lãnh Vân Vũ liền bị Lâm Dật Hiên cởi sạch, trên người chỉ còn lại có áo ngực màu tím, che chở đôi nhũ phong đầy đặn kinh người kia.
Sắc mặt Lãnh Vân Vũ trở nên hồng, trong mắt hiện lên vẻ thẹn thùng, nếu không phải chứng kiến trong mắt Lâm Dật Hiên lóe ra vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, thì Lãnh Vân Vũ đã vận một tia khí lực cuối cùng đánh bay Lâm Dật Hiên ra.
Sau khi Lâm Dật Hiên cởi bỏ quần áo của Lãnh Vân Vũ, cũng không rảnh đi thưởng thức thân thể xinh đẹp kia của nàng Lãnh Vân Vũ, trong tay trực tiếp lấy châm cứu ra, sau đó cực nhanh hạ châm trên người Lãnh Vân Vũ, trong nháy mắt Lãnh cảm giác Vân Vũ liền cảm giác toàn thân mềm nhũn, giống như toàn thân đều không nghe sai sử.
Sau đó liền chứng kiến tay của Lâm Dật Hiên như là tiên nữ tán hoa, tốc độ cực nhanh kéo lê từng đạo tàn ảnh, mà cùng lúc đó trên người Lãnh Vân Vũ cũng nhiều mấy chục cây châm mảnh như lông trâu, trong chớp nhoáng này trên trán Lâm Dật Hiên liền hiện ra một tầng mồ hôi, bộ châm pháp này là một bộ châm pháp cao cấp trong chức nghiệp thần y, mà loại châm pháp này yêu cầu chính là phải đồng thời hạ châm trên tất cả các huyệt đạo, sau đó kích phát tiềm năng tánh mạng của người bệnh, chỉ cần tiềm năng tánh mạng bị kích phát, cho dù lại tổn thương nữa cũng có thể chống đỡ một thời gian ngắn, sau đó hắn chỉ cần lợi dụng các y thuật khác trị thương Lãnh Vân Vũ là được, như vậy thời gian của hắn sẽ đầy đủ rất nhiều.
Sau khi thi triển hoàn thành châm pháp, sắc mặt Lãnh Vân Vũ chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, khí sắc cả người giống như người bình thường, nhưng Lâm Dật Hiên biết rõ đây chỉ là tiềm năng tánh mạng bị kích phát, nếu như tổn thương trên người Lãnh Vân Vũ không nhanh chóng trị tốt, như vậy tình huống bây giờ của nàng cũng có thể xưng là hồi quang phản chiếu.
- Đến, trước tiên uống hết thuốc này.
Lâm Dật Hiên chậm rãi nâng Lãnh Vân Vũ dậy, sau đó đưa bát thuốc tới, khá tốt thuốc còn chưa có nguội, độ ấm phù hợp.
Lãnh Vân Vũ chậm rãi mở môi anh đào ra, Lâm Dật Hiên đưa thuốc cho nàng chậm rãi uống vào.

Sau khi Lãnh Vân Vũ uống thuốc xong, Lâm Dật Hiên lần nữa để Lãnh Vân Vũ nằm xuống trên giường, sau đó lại cầm lấy châm trị liệu cho nàng, lần này Lâm Dật Hiên muốn làm chính là trợ dược tính phát huy, hắn đối với mình sắc thuốc vẫn rất có tin tưởng, chỉ cần dược hiệu thuốc này phát huy, tổn thương trên người nàng sẽ tốt hơn một nửa.
Lâm Dật Hiên ở trên người Lãnh Vân Vũ làm hơn mười châm, toàn thân đã bị một tầng mồ hôi mỏng thấm ướt, bất quá Lâm Dật Hiên đã thu hồi châm, sau đó cười nhẹ ngồi ở một bên giường, nhìn khuôn mặt Lãnh Vân Vũ đã ngủ say, trong nội tâm Lâm Dật Hiên không khỏi bay lên một cổ tự hào, nữ nhân xinh đẹp này là hắn từ Quỷ Môn Quan kéo lại, loại thành tựu này cũng không mấy người có thể làm được a.
Bất quá sau khi thi hết châm cho Lãnh Vân Vũ, Lâm Dật Hiên cũng cảm giác được hết sức mệt mỏi, xem ra thi châm này cũng không phải đơn giản, sau đó Lâm Dật Hiên liền trực tiếp tựa ở bên giường mơ mơ màng màng ngủ đi, hắn quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức ngay cả động cũng không muốn cử động một chút.
Không biết ngủ bao lâu, Lâm Dật Hiên đột nhiên bị một hồi tiềng ồn ào bừng tỉnh, đứng dậy vừa nhìn, phát hiện trời đã sáng, hiển nhiên đã là sáng sớm ngày thứ hai rồi, mà căn nguyên ồn ào cũng ở bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt Lãnh Thanh Vũ đang lạnh như băng mà đứng ở cửa, gắt gao ngăn cản, không cho Lãnh Vân Vũ đi ra ngoài.
- Nói cái gì ngươi cũng không có thể đi, ngươi tổn thương nặng như vậy, nếu bị những người kia phát hiện mà nói, nhất định sẽ không toàn mạng.
Lãnh Thanh Vũ ngăn ở cửa ra vào lạnh lùng nói, xem lúc nàng nói chuyện cũng khí thế mười phần, hiển nhiên tổn thương trên người đã không còn đáng ngại.
- Tổn thương trên người ta bây giờ đã tốt hơn nhiều, tự bảo vệ mình đã hoàn toàn không thành vấn đề, ngươi tránh ra a.
Lãnh Vân Vũ nhẹ nhàng nói, tuy thanh âm nhu hòa, lại mang theo một thái độ không để cho cự tuyệt.

- Không được! Thương thế của ngươi căn bản không đủ để cho ngươi tự bảo vệ mình.
Lãnh Thanh Vũ còn chưa nói xong, Lâm Dật Hiên ngược lại là mở miệng trước, hắn đối với tổn thương của Lãnh Vân Vũ là biết rõ, hiện tại tổn thương của Lãnh Vân Vũ đã không còn trí mạng, nhưng mà cũng chỉ là như vậy mà thôi, muốn ở trong tay những người kia tự bảo vệ mình lại hết sức khó khăn. Hắn cũng không hy vọng mình mới cứu người, ngày hôm sau liền đi ra ngoài toi mạng.
Hai người nghe được Lâm Dật Hiên nói, ngay ngắn nhìn về phía hắn, mà thời điểm ánh mắt đạm mạc kia của Lãnh Vân Vũ nhìn về Lâm Dật Hiên thì chậm rãi trở nên nhu hòa, nàng tự nhiên cười nói:
- Ta hiện tại đã không sao, ngươi không phải có y thuật sao? Có thể tự mình nhìn một chút.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi