LĂNG THIÊN MỘNG HUYỄN

Lông mày Lâm Dật Hiên lập tức nhíu lại, từ khi hắn tu luyện nội công, thính lực so với trước mạnh mẽ hơn rất nhiều, thanh âm mới vừa rồi tuyệt đối là thanh âm của Tiêu Mộng Tuyết, hơn nữa còn cách nơi đây không gần, chẳng lẽ Tiêu Mộng Tuyết gặp được phiền toái? Lâm Dật Hiên vội vàng bước nhanh hơn, hướng về phương hướng hắn nghe được thanh âm chạy tới.
Triệu Nhị chứng kiến Lâm Dật Hiên đột nhiên chạy nhanh, không khỏi giật mình nói:
- Ngươi làm sao vậy? Chạy trên sơn đạo rất dễ té.
- Phía trước hình như xảy ra tình huống rồi, ta đi qua xem.
Lâm Dật Hiên quay đầu lại nói một câu, nhưng vào lúc này Lâm Dật Hiên lần nữa đã nghe được thanh âm Tiêu Mộng Tuyết khẽ kêu, lần này so với lúc trước rõ ràng hơn nhiều, Lâm Dật Hiên lập tức tăng thêm tốc độ, người như mũi tên lao lên núi.
Triệu Nhị nhìn Lâm Dật Hiên trong nháy mắt liền chạy ra gần trăm thước, trong nội tâm một hồi kinh ngạc, đây là muốn bay a, tốc độ này nếu đến thế vận hội Olimpic, lấy giải gì mà chẳng được.
Nhưng Triệu Nhị lại không biết đây là tốc độ Lâm Dật Hiên đã áp chế, nếu Lâm Dật Hiên toàn lực chạy vội mà nói, ở trong cự ly ngắn hoàn toàn có thể vượt qua Mercedes-Benz.
Trong chốc lát, Lâm Dật Hiên đã đến địa phương Tiêu Mộng Tuyết phát ra thanh âm, nơi này là một nền tảng thật lớn, trên sân sinh trưởng tảng đá màu ngà sữa tự nhiên, nhìn qua như là ngọc thạch, bất quá loại tảng đá màu ngà sữa này lại có công năng tựa như tấm gương, tuy cũng không phải rất rõ ràng, nhưng lại có thể chiếu ra hình người.

Nơi này Lâm Dật Hiên biết rõ, đây là một thắng cảnh nổi tiếng trên Long Thủ Sơn, tên là Tiên Đài, nghe nói chỉ cần ban đêm có ánh trăng tràn đầy, đứng ở dưới nhìn qua Tiên Đài, cái bóng của mình sẽ bị nhìn qua Tiên Đài, hơn nữa ánh trăng phủ lên, nhìn qua như là tiên cảnh mờ ảo.
Lâm Dật Hiên đi đến Tiên Đài, liền thấy được Tiêu Mộng Tuyết, chỉ thấy lúc này Tiêu Mộng Tuyết đang bị bốn năm nam tử vây quanh, xem bộ dáng của bọn hắn cũng biết là không có hảo ý, mà trong năm người này có một gia hỏa thoáng cái đưa tới Lâm Dật Hiên chú ý, đây không phải là tên lưu manh bị mình thu thập qua sao? Nhớ vừa rồi lúc ăn cơm còn chứng kiến qua, xem ra ý đồ những người này đến cũng không đơn giản a, rõ ràng là vì hắn mà đến, mà Tiêu Mộng Tuyết chẳng qua là quỷ xui xẻo mà thôi.
- Tại sao ư? Ta không phải là nghĩ cùng ngươi kết giao bằng hữu sao, đừng hung như vậy a.
Lúc này một thanh niên bộ dạng cà lơ phất phơ ở trước mặt Tiêu Mộng Tuyết, nhìn Tiêu Mộng Tuyết âm hiểm cười, sau đó đã muốn thò tay đi bắt Tiêu Mộng Tuyết.
- BA~.
Thanh niên vừa vươn tay ra, Lâm Dật Hiên liền ném ra một cục đá, trực tiếp đánh vào trên cánh tay thanh niên kia, thanh niên kia bị đau, lập tức thu tay lại, quay đầu hét lớn:
- Người nào đánh lão tử?
Lâm Dật Hiên lau mồ hôi trán, vừa rồi hắn ném cục đá là muốn đánh cổ tay thanh niên kia, lại không nghĩ rằng vậy mà đánh tới cánh tay rồi, xem ra bắn súng cùng ám khí vẫn có khác nhau rất lớn.
Lâm Dật Hiên vừa định đi qua, lại chứng kiến Tôn Thành Hổ đột nhiên từ một bên nhảy đi ra, sau đó hét lớn:
- Đcmm, cũng dám đánh chủ ý Mộng Tuyết, muốn chết a.
Nói xong trực tiếp bay lên một cước, hướng ngực thanh niên kia đá vào.
Thanh niên kia chứng kiến Tôn Thành Hổ công kích, lạnh lùng cười cười, quay người một cước, trực tiếp đá trúng bụng dưới của Tôn Thành Hổ, Tôn Thành Hổ kêu thảm một tiếng, trực tiếp lăn ra ngoài.
Thanh niên bước nhanh tới, trực tiếp nắm lấy cổ áo của Tôn Thành Hổ, đem cả người Tôn Thành Hổ nhấc lên, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, chút thực lực như vậy, cũng dám học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân?
Lúc này Tôn Thành Hổ có chút hoảng sợ, phải biết rõ hắn là có thực lực Taekwondo đai đen, thế nhưng còn không kịp phản ứng đã bị đánh bay. Hơn nữa người này đá thực con mẹ nó đau nhức, hiện tại hắn cảm giác ruột gan mình đều nhanh thắt lại.
- Buông hắn ra, ngươi muốn làm gì?
Tiêu Mộng Tuyết nhìn thấy Tôn Thành Hổ bị đánh ngã, trên mặt không khỏi quýnh lên, vội vàng quát khẽ.
- Không làm cái gì, yên tâm đi, ta đối với hắn không có hứng thú, trái lại, ta đối với ngươi là rất có tính thú.
Thanh niên dâm đãng cười một tiếng, trực tiếp ném Tôn Thành Hổ tới trên mặt đất, sau đó trực tiếp nhào tới Tiêu Mộng Tuyết.
Tiêu Mộng Tuyết kinh sợ kêu một tiếng, vội vàng lui về phía sau, nhưng tốc độ của nàng so với thanh niên kia chậm không ít, chỉ thấy thanh niên kia huy vũ hai tay trực tiếp chộp tới ngực của Tiêu Mộng Tuyết.
Lập tức tay của thanh niên sắp đến trước ngực Tiêu Mộng Tuyết, hơn nữa sâu sắc mở ra, trực tiếp bắt xuống.
- BA~...
Đột nhiên một cánh tay xuất hiện, trực tiếp bắt được cổ tay của thanh niên kia, thân thể thanh niên thoáng cái dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía chủ nhân cánh tay, đúng là Lâm Dật Hiên.

- Lại tới một cái không biết sống chết nữa.
Thanh niên kia chứng kiến Lâm Dật Hiên ra tay ngăn trở, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia lãnh ý.
- Triệu Thiếu, tiểu tử này chính là người nọ ta nói với ngươi.
Lúc này tên tam ca ở một bên chứng kiến Lâm Dật Hiên, sắc mặt không khỏi lộ ra căm giận, hắn còn nhớ rõ ngày hôm qua bị Lâm Dật Hiên quạt mấy cái tát, hiện tại trên mặt phảng phất còn có thể cảm thấy một cổ nóng bỏng.
- Nguyên lai chính là ngươi, nghe nói ngươi có chút bản lĩnh, bất quá hôm nay ta muốn đánh ngươi tàn phế.
Thanh niên được xưng là Triệu Thiếu lạnh lùng cười cười, cổ tay bị Lâm Dật Hiên cầm chặt đột nhiên run lên, sau đó cổ tay nhẹ nhàng xoay chuyển, trực tiếp trở tay chộp tới cổ tay Lâm Dật Hiên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi