- Triệu Thiên Khiếu kia là thân phận gì?
Lâm Dật Hiên một cước hung hăng đạp trên ngực Triệu Cương, một cước kia mạnh đến mức làm Triệu Cương trào máu.
- Hừ.
Triệu Cương nhàn nhạt mà nhìn Lâm Dật Hiên một cái, trực tiếp dời ánh mắt đi, hiển nhiên là không định trả lời vấn đề Lâm Dật Hiên hỏi.
- Xem ra ngươi là không định trả lời vấn đề của ta rồi.
Khóe miệng Lâm Dật Hiên treo lên một dáng tươi cười tà dị, hiện tại Triệu Cương không trả lời là tốt nhất, điều này mới cho hắn có thể phát tiết lửa giận trong lòng.
Lâm Dật Hiên nhặt súng ngắn của Triệu Cương rơi trên mặt đất lên, sau đó nhẹ nhàng dùng súng chỉ vào trán Triệu Cương, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi sợ chết không?
- Không sợ.
Triệu Cương rất cứng trực tiếp hồi đáp, nhưng mà Lâm Dật Hiên tinh tường thấy được, Triệu Cương ở thời điểm Lâm Dật Hiên dùng họng súng nhắm hắn, trong mắt xuất hiện một tia sợ hãi, mặc dù chỉ là chợt lóe lên.
- Không sợ rất tốt.
Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười cười, một cước đá bay hắn lần nữa, thân thể Triệu Cương trực tiếp bay lên, sau đó trên không trung lăn lộn bay ra gần 10m, mới rơi xuống trên mặt đất.
Sau khi Triệu Cương hạ xuống, phát ra thanh âm ho sặc sụa, máu tươi từ khóe miệng của hắn tràn ra.
Lâm Dật Hiên đi đến trước người Triệu Cương, quay đầu nhìn nơi đây đã cách địa phương Tiêu Mộng Tuyết các nàng rất xa, nghĩ đến Tiêu Mộng Tuyết các nàng trong lúc nhất thời cũng sẽ không phát hiện nơi đây có chuyện gì a.
- Muốn chém giết muốn róc thịt thì làm đi, không nên giống đàn bà lề mề.
Triệu Cương bị hung ác đá một cước, trong ngực cảm giác được một hồi nóng rát đau nhức, hắn cũng biết hôm nay sợ rằng mình lành ít dữ nhiều, cho nên trực tiếp muốn cho Lâm Dật Hiên thống khoái giết.
- Muốn chết thống khoái sao? Tốt, nói ra thân phận Triệu Thiên Khiếu, ta cho ngươi chết thống khoái.
Lâm Dật Hiên lạnh lùng cười nói, hắn sở dĩ ép hỏi thân phận Triệu Thiên Khiếu, tự nhiên là muốn đối phó Triệu Thiên Khiếu, vốn Lâm Dật Hiên cho rằng Triệu Thiên Khiếu tối đa chỉ là thiếu gia ăn chơi, cho nên cũng không có đem hắn để ở trong mắt, nhưng mà hiện tại Triệu Thiên Khiếu vậy mà phái người tới giết hắn, lần này trực tiếp xúc động điểm mấu chốt của Lâm Dật Hiên.
Lâm Dật Hiên đối với đại bộ phận sự tình đều rất độ lượng, như là sự tình Tiêu Ngọc Nhã, mặc dù trong nội tâm của Lâm Dật Hiên có chút không thoải mái, nhưng cũng triệt để buông xuống, nhưng mà Lâm Dật Hiên đối với sự tình xúc động điểm mấu chốt của hắn lại hết sức hẹp hòi, thậm chí là đạt đến trình độ điên cuồng.
Nếu như bây giờ Triệu Thiên Khiếu đối với mình đã thành uy hiếp, như vậy Lâm Dật Hiên phải nhanh một chút diệt trừ uy hiếp này, hắn không muốn lưu lại một tai hoạ ngầm như vậy, sau đó làm cho mình cùng người bên cạnh bị uy hiếp tánh mạng.
- Mơ tưởng.
Thái độ Triệu Cương một bộ đánh chết cũng không nói.
Khóe miệng Lâm Dật Hiên lộ ra một tia cười lạnh, nhàn nhạt nói:
- Hy vọng lát nữa ngươi cũng sẽ kiên cường như hiện tại.
Triệu Cương chứng kiến Lâm Dật Hiên cười lạnh tà dị không khỏi rùng mình một cái, nói thật hắn đối với Lâm Dật Hiên có cảm giác rất sợ hãi, không riêng gì thân thủ cường đại, còn có thể ngăn cản viên đạn, đây hết thảy đều làm Triệu Cương cảm thấy lạnh người, cho nên thời điểm nhìn thấy Lâm Dật Hiên treo lên nụ cười, trong nội tâm liền có một tia dự cảm bất hảo.
Trong tay Lâm Dật Hiên trống rỗng xuất hiện một cây kim châm, sau đó trực tiếp cắm ở trên ngực Triệu Cương, lúc đầu Triệu Cương còn không biết là như thế nào, nhưng qua giây lát, hắn liền cảm giác trên người mình truyền đến một hồi tê dại, như là vô số con kiến bò qua thân thể, lại như có vô số con kiến cắn lên người hắn, trong chốc lát, trên trán hắn liền chảy ra mồ hôi lạnh.
Nhìn gương mặt của Triệu Cương có chút ít vặn vẹo, Lâm Dật Hiên lạnh lùng nở nụ cười, chức nghiệp thần y không chỉ có cứu người, đối với chế nhân cũng đồng dạng lành nghề, Lâm Dật Hiên hiểu rõ y lý, lý thuyết y học, có thể biết làm cho một người thống khổ nhất.
Như Lâm Dật Hiên dùng kim đâm huyệt đạo này, nếu như bình thường dùng kim đâm mà nói cũng chỉ làm cho người có chút cảm giác tê liệt, nhưng mà Lâm Dật Hiên dùng thủ pháp đặc thù đâm xuống, sẽ khiến người có một cảm giác ngứa ngáy đau nhức không chịu nổi, chỉ cần Lâm Dật Hiên chưa rút kim châm, như vậy loại cảm giác này sẽ không biến mất.
Bất quá Triệu Cương cũng hết sức kiên cường, lợi đều cắn chảy máu nhưng không có thốt một tiếng.
Một lát sau, Lâm Dật Hiên chứng kiến hiệu quả này tựa hồ không có lý tưởng như trong tưởng tượng, không khỏi nhẹ nhàng hít một tiếng, xem ra hắn còn đánh giá thấp năng lực nhẫn nại của Triệu Cương, ngẫm lại cũng thế, bản thân Triệu Cương này chính là người luyện võ, nghị lực cùng sự nhẫn nại đều vượt qua thường nhân rất nhiều, cho nên có thể chịu đựng loại thống khổ này ngược lại cũng bình thường.
Trong tay Lâm Dật Hiên xuất hiện một cây kim châm, trực tiếp đâm vào trên người Triệu Cương, lần này kim châm đâm xuống, Triệu Cương trực tiếp phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, toàn bộ gương mặt đã hoàn toàn bóp méo, mồ hôi to như hạt đậu trực tiếp từ trên mặt của hắn chảy xuống.
Lần này Lâm Dật Hiên ghim trúng là huyệt đạo tăng lên độ mẫn cảm của thân thể con người, nếu như có huyệt đạo có thể làm cho tri giác của người ta giảm xuống, thậm chí là mất đi tri giác, tự nhiên cũng có huyệt đạo tăng lên tri giác, Lâm Dật Hiên trực tiếp phóng đại tri giác của Triệu Cương, bởi như vậy, vốn là thống khổ vẫn còn có thể nhịn được, hiện tại với hắn mà nói đã phóng đại gấp mấy lần.
Xa xa thanh âm như rồng ngâm kia hình như cũng không có biến mất, trực tiếp che dấu đi tiếng kêu thảm thiết của Triệu Cương, cho nên Lâm Dật Hiên cũng không sợ bị người phát hiện.
Thân thể Triệu Cương chậm rãi vặn vẹo, muốn lăn lộn để giảm bớt thống khổ trên người, lại phát hiện mình di chuyển cũng không tốt, loại tra tấn không thuộc mình này làm cho Triệu Cương muốn chết đi còn hơn.
- Ta nói, ta cái gì cũng nói, cầu ngươi buông tha ta.
Thống khổ khó nhịn làm cho thanh âm của Triệu Cương cũng thay đổi.
Lâm Dật Hiên nhàn nhạt nhìn Triệu Cương một cái, cũng không trả lời ngay, vừa rồi thời điểm hỏi không nói, hiện tại không chịu nổi, muốn nói rồi hả? Hiện tại ngươi muốn nói, ta còn chưa muốn nghe.
- Triệu Thiên Khiếu là Long thành con trai trưởng của bang chủ Tiễn Bang.