LĂNG THIÊN TRUYỀN THUYẾT

Sơn cốc tịch tịch. Bốn phía hỗn loạn, khắp nơi tiêu điều.

"Cái này thực sự là do võ công làm ra hả " Lê Tuyết mở lớn cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, mãi cũng không khép lại được, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ! Nàng cuối cùng cũng rõ ràng thực lực của kẻ có thể truy sát Lăng Thiên. Thực lực của Thiên Lý này cao đến trình độ gì.

Tại kiếp trước, Lê Tuyết trên một khía cạnh nào đó còn thậm chí đáng kiêu hãnh hơn so với Lăng Thiên. Kiếp trước Lăng Thiên nhiều nhất bất quá chỉ có thể tiếp xúc với một số đệ tử trung tâm cơ mật hoặc ngoại vi đệ tử trong khi Lê Tuyết danh phó kỳ thật, chân chánh là trung tâm đệ tử. Nếu như Lăng Thiên còn phải hé mắt nhìn thiên hạ quần hùng thì Lê Tuyết chính là không thèm để người nào vào trong mắt nhưng thực lực của Thiên Lý lại làm cho nàng rõ ràng hai câu:

Giang sơn đại hữu tài nhân xuất.

Năng nhân bối hậu hữu năng nhân

Lấy tu vi của Thiên Lý, cho dù nàng cùng Lăng Thiên hoặc tối chung cực cường giả mạnh mẽ nhất của gia tộc ngày xưa cũng còn xa mới bằng. Cái này cơ hồ là kỳ tích khó lòng tưởng tượng được.

Mà Lăng Thiên lại có thể ba phen bốn bận từ trong tay nhân vật tuyệt thế này thoát thân lại càng là kỳ tích trong kỳ tích! Lê Tuyết tự hỏi nếu như đổi lại là chính mình thì khéo đã sớm chết trong tay Giang sơn lệnh chủ này mấy lần rồi.

Mục quang Lăng Thiên như ưng mẫn duệ quan sát chung quanh mình một vòng! Hắn biết một đòn giao kích thanh thế kinh nhân này rất có khả năng đã thể hiện thực lực chân chánh của Tống Quân Thiên Lý! Mặc dù đến lúc này hắn vẫn như cũ không rõ tại sao trong tình huống này Thiên Lý lại lựa chọn việc liều mạng cùng với mấy chục địch nhân một cách bất trí như vậy. Mà chính mình cũng không có thừa cơ hội này cùng Lê Tuyết liên thủ quay lại đánh chết hắn. Liệu có phải là sai lầm hay không nhưng lại biết một kích này nhất định đã bộc lộ thực lực mạnh mẽ của vị Giang sơn lệnh chủ. Những mảnh vỡ trên chiến trường chính là thứ khiến hắn hiểu rõ đây chính là cơ hội tối hảo để đối phó với Thiên Lý, vì vậy hắn hiển nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này nếu không thực sự có hối cũng không kịp.

Lăng Thiên phát hiện rất rõ ràng trên mặt đất có hơn mười dấu chân khác nhau phân xung quanh một phiến đá cứng rắn. Lăng Thiên cẩn thận xem xét tổng cộng có mười lăm dấu chân khác nhau, có sâu có nông, tất cả đều không giống nhau. Nguyên nhân hẳn là trước khi song phương súc thế chuẩn bị cho một kích kinh thiên này, mỗi người đều không hề giữ lại, đều phát huy ra thực lực mạnh mẽ nhất của mình, thậm chí là còn kích thích sinh mệnh tiềm năng tối đại của chính mình.

Nhưng những dấu chân này là do Thiên Lý cùng mười lăm người kia tạo thành được sao? Trong lòng Lăng Thiên đột nhiên nổi lên nghi vấn.

Ngay từ lúc trước khi diễn ra trận chiến, Lăng Thiên mặc dù trong lòng đã đại khái đánh giá được tràng diện của cuộc chiến nhưng đến lúc tự thân chứng kiến tràng diện trước mắt này thì vẫn không tránh được cả kinh!

Lăng Thiên nhắm mắt ngửa mặt lên trời lẳng lặng trầm tư.

Tất cả các chi tiết kể từ khi gặp Thiên Lý tại Mính Yên Lâu đến nay, từng chi tiết một như những thước phim quay chậm, chậm rãi hiện lên trong đầu Lăng Thiên! Võ công Thiên Lý là thiên hạ đệ nhất. Về một điểm này Lăng Thiên cũng không dám khẳng định nhưng kể từ khi nhân vật này xuất hiện đến nay hắn chưa thấy ai có thực lực bằng một nửa Thiên Lý! Tuy nhiên cái này hoàn toàn là theo ấn tượng của hắn đối với thực lực mà Thiên Lý đã từng phát ra còn đến lúc này khi bị Thiên Lý truy sát cũng như nhìn tràng diện trước mắt thì thực lực của Thiên Lý thực tế như thế nào lại vẫn là một câu hỏi lớn.

Tràng diện trước mắt này quả thực là làm cho người ta sợ hãi! Cho dù Thiên Lý cùng mười lăm người, thậm chí là hơn mười lăm người liên thủ mới tạo ra thanh thế như vậy nhưng cũng đủ để thấy được võ công Thiên Lý đã hơn xa tưởng tượng của mình! Nhưng chính mình cùng Thiên Lý nhất lộ dây dưa cho đến lúc này nếu Thiên Lý thực sự có có hội cùng mình chánh diện đối địch và toàn lực ra tay thì chính mình sợ rằng sớm đã mất mạng rồi.

Chẳng lẽ trong này còn có huyền cơ?

"Ngươi đang suy nghĩ gì đó?" Lê Tuyết trong thời gian này đã cẩn thận điều tra chung quanh một vòng rồi quay về đến bên cạnh Lăng Thiên.

"Thật là không thể giải thích được! Việc này thật khó giải thích." Lăng Thiên chậm rãi mở mắt, trong mắt tràn ngập vẻ nghi vấn.

". Ngươi có phát hiện được gì không?" Từ sau khi xác nhận thân phận Lê Tuyết, Lăng Thiên đã từ bỏ cách gọi " Tuyết Nhi " như kiếp trước. Cách gọi " Tuyết Nhi " này tựa hồ như đã trở thành sự cấm kỵ giữa hai người mà Lê Tuyết hiển nhiên trong lòng cũng thầm hiểu nên cách xưng hô đối với Lăng Thiên cũng tận lực thay đổi.

Tiền thế đau xót thật sự không nhất định phải tái diễn lại tại thế giới này. Cho dù là đã trải qua, ngay cả đã quên đi nhưng vẫn có những thứ cuối cùng chìm lắng xuống nơi tối thâm sâu trong ý thức của hai người! Về một điểm này hai người lại mười phần ăn ý.

"Xác thực là rất kỳ quái!" Lê Tuyết nhăn mặt giương đôi mi thanh tú lên nói " Nếu nhìn vào uy lực của một kích này thì tại sao bốn phía lại không có huyết nhục tán vỡ hoặc là thi thể không trọn vẹn. Cái này sao có thể? Xác thực là khiến cho kẻ khác khó hiểu mà".

Lê Tuyết vừa nói ra khỏi miệng Lăng Thiên hiển nhiên đã rõ ràng ý tứ bên ngoài. Nguyên nhân là vì hắn cũng thấy sự kiện này không thể giải thích được.

Lấy trận chiến bi thảm như thế mà luận thì một mình đối đầu với mười lăm cao thủ, cho dù là mạnh mẽ như Tống Quân Thiên Lý, vị Giang sơn lệnh chủ này cũng tuyệt đối không thể lưu thủ mà nhất định phải phát huy toàn lực. Theo đó, trong số mười lăm người này có người bị tử thương là chuyện khó tránh dưới sự va chạm của hai phe đều có thực lực mạnh mẽ như vậy, nhất là khi song phương đều có binh khí nơi tay. Ngoài ra một phương với mười lăm người công lực bình quân hơn xa Thiên Lý, tại sao lại không có huyết nhục bị tán vỡ hoặc bị đánh bay.

"Ngươi tra xét trong phương viên bao nhiêu trượng?" Lăng Thiên trầm ngâm hỏi. "Lấy kinh nghiệm của ta phương viên hai mươi trượng là đủ." Lê Tuyết nói.

"Có thể vẫn không đủ!" Lăng Thiên sắc mặt trầm trọng lắc lắc đầu nói " Chúng ta nên mở rộng thêm phạm vi lục soát một lần nữa. Như thế mới giảm bớt khả năng bỏ qua gì đó. Bất quá trước tiên chúng ta nên xem khu vực trung gian này đã. Ngươi có thấy rõ ràng các dấu chân này không?".

"Hiện trường có vô số dấu chân nhưng dấu chân sâu nhất thì có ba mươi dấu". Điểm này Lê Tuyết sớm đã tra xét rõ ràng nên khi nghe thấy Lăng Thiên hỏi thì lập tức đáp ngay. Không chút chần chờ.

"Ba mươi dấu, mười lăm người." Lăng Thiên đi thong thả hai bước rồi nói tiếp "Nhưng lúc đó Tiêu Gia có mười lăm người cộng thêm Thiên Lý nữa đáng ra phải có dấu chân của mười sáu người. Như vậy còn có dấu chân của một người nữa ở chỗ nào?".

"Cái này " Lê Tuyết bỗng nhiên nghẹn lời.

Lăng Thiên hai mắt chăm chú nhìn các dấu chân trên mặt đất chậm rãi nói: "Ngươi xem. Trong số mười lăm dấu chân này có dấu chân nào là của Thiên Lý không?"

Lê Tuyết chăm chú nhìn các dấu chân, dấu chân nào cũng rõ ràng giống như được công tượng khéo léo tỉ mỉ điêu khắc trên mặt đất, tổng cộng có ba mươi dấu chân liên tục giống như tạo thành hình bán nguyệt cùng hướng về một phương hướng. Sau khi suy nghĩ đến hơn nửa ngày cuối cùng nàng mới nói: "Trong mười lăm dấu chân này, sợ rằng không có dấu chân nào là của vị Giang sơn lệnh chủ".

Trong mắt Lăng Thiên lộ ra một tia tiếu ý nói: "Không sai! Dấu chân của mười lăm người này mức độ sâu cạn không hơn kém nhau là mấy, cho thấy nội lực tu vi đại khái cũng sàn sàn như nhau mà thôi. Nếu có kém cũng cực kỳ nhỏ mà tu vi Thiên Lý hiển nhiên là hơn xa bọn hắn nên tuyệt sẽ không lưu lại dấu chân giống như vậy. Nhưng nếu như thế thì dấu chân của Thiên Lý đang ở nơi nào? Chẳng lẽ hắn lại có thần thông như thế, khinh công lại cao thâm đến mức độ tuyệt tích này. Nhưng trong tình huống toàn lực ngăn cản mười lăm cao thủ toàn lực công kích mà cư nhiên lại có thể không lưu lại dấu chân?".

"Việc này tuyệt không có khả năng!" Lê Tuyết quả quyết nói: " Chừng nào hắn còn dùng đến võ công thì việc này hoàn toàn không thể! Trừ phi là hắn đột nhiên phá toái hư không biến thành thần tiên! Bất quá ngươi có từng nghĩ qua còn có khả năng nào khác có thể không lưu lại dấu chân không."

"Ngươi muốn nói là phi thân công kích sao, Thiên Lý trên khoảng không chủ động phát động liều mạng công kích?" Lăng Thiên vê vê cằm nói "Cách này mặc dù có thể không lưu lại dấu chân nhưng tại sao Thiên Lý lại làm như vậy. Làm như vậy không phải là rất bất trí sao. Nếu muốn liều mạng cũng không cần làm như vậy. Nếu Thiên Lý kiên nhẫn du đấu một hồi thì nhất định là sẽ thắng. Tiêu Gia ở đó mặc dù có mười lăm người nhưng đơn độc đả đấu tuyệt đối không có ai là đối thủ một chiêu của Thiên Lý. Mà nếu liều mạng như thế thì ngay cả thân thể hắn có cứng rắn như kim cương cũng khó tránh khỏi bị thương! Chẳng lẽ đầu óc hắn có vấn đề, hoặc là có vấn đề gì khác"

"Có lẽ là có sự tình gì đó phi thường cấp bách mà hắn phải lập tức đi làm, sợ chậm trễ thời gian. Nói như thế hắn phi thường sốt ruột muốn đánh chết ngươi mà đột nhiên bị mấy người này quấn lấy. Cho dù cuối cùng có thể tiêu diệt toàn bộ đối phương thì nhất định là sẽ mất nhiều thời gian nhưng hắn lại không nguyện ý lãng phí thời gian?" Lê Tuyết phán đoán nói. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

"Không đúng" Lăng Thiên lắc đầu nói: "Như ngươi vừa nói thì có vẻ như là hắn đang cấp bách vì Giang sơn lệnh mà truy giết ta nhưng nếu hắn vì cái này thì càng không dám liều mạng! Nguyên nhân là vì sau trận chiến nghiêm trọng này mà vẫn muốn đi truy giết ta thì hối không kịp a.". Lăng Thiên thần bí cười cười nói: "Ám khí ta mang theo không ít a. Hắn đã từng nếm không ít đau khổ a!"

Lê Tuyết cười cười nói: "đã biết ngươi nhất định đã chuẩn bị mấy thứ đồ vật ngạc nhiên cổ quái kia. Không sai. Nếu hắn đã bị thương thì trừ phi hắn nguyện ý cùng ngươi đồng quy vu tận nếu không thì tuyệt không dám đến trước mặt ngươi để tìm chết. Ngươi có được ám khí ác độc mà hắn đã được thưởng thức qua nên trong lòng nhất định là có kiêng kỵ. Nói như thế thì việc này không phải là vì truy giết ngươi thì là vì sự tình gì a".

Lăng Thiên trầm tư, nhíu mày chậm rãi đi lên phía trước quanh quẩn chung quanh đám dấu chân kia vòng vo một hồi. Sau khi nhìn mười lăm dấu chân người đối diện đột nhiên nhãn quang hắn phát sáng: " ngươi xem khoảng cách giữa vết lõm này và các dấu chân!"

"Cách hai trượng về hai bên trái phải cũng chính là sáu mét. Có vấn đề gì sao?" Lê Tuyết buồn bực nói.

"Có vấn đề chứ? Vấn đề lớn!" Lăng Thiên cười lên: " lấy công phu của ngươi thì phách không chưởng ra xa được bao nhiêu mét?".

"...Nhiều nhất cũng được khoảng cách này nhưng càng ra xa thì sợ rằng càng mất đi hiệu quả." Lê Tuyết nhướng mắt lên. Nàng đã rõ ràng ý tứ câu hỏi của Lăng Thiên.

"Không sai. Phách không chưởng uy lực mặc dù hạo đại nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng. Đó là không thể đánh quá xa." Lăng Thiên hắc hắc cười nói: " hoặc là Thiên Lý kia có thể đủ phần công lực đạt tới khoảng cách xa nhưng mười lăm người kia thực lực lại nhất định là không

"
Ý tứ của ngươi là... Thiên Lý cũng không có chủ động xuất kích, cũng không có phi thân xuất kích mà sau khi liều mạng thì vị trí của hắn chính là tại chỗ lõm sâu này?" Lê Tuyết không tin được nói: "như vậy có thể sao? Nếu nói như vậy thì hắn toàn bộ rơi vào thế thủ sao? Chúng ta cũng đã thấy qua võ công của đám người kia, làm sao có thể bức hắn thành bộ dáng này được? Nếu như thực sự là bộ dạng này thì há không phải là Thiên Lý toàn bộ rơi xuống hạ phong sao".

Quyển 5

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi