.
Địch ý của Thủy gia đối với Ngọc gia bọn họ đương nhiên rất nặng. Hơn nữa Hoàng Phủ thế gia cùng với Tống gia cũng đều biểu hiện ra bộ dạng khổ đại cừu thâm, làm cho Ngọc Mãn Lâu cực kỳ tức giận! Ở tận sâu trong Ngọc Mãn Lâu cảm giác thực lực mình mang đến Thiên Phong vị tất đã sợ ba nhà này, nhưng hiện tại đang là thời kỳ đặc biệt, đối thủ lớn nhất trong lòng Ngọc Mãn Lâu dù sao cũng là Lăng Thiên. Hai người đã sớm định ra thiên hạ hào đồ! Hắn đâu thể nguyện ý tiêu hao thực lực của mình một cách vô ích ở nơi này?
Tiêu diệt Hoàng Phủ thế gia và Tống gia, lấy thực lực của Ngọc gia đương nhiên hoàn toàn có thể làm được, nhưng như thế tất sẽ phải trả một cái giá tương đói thảm trọng, hơn nữa với ước chiến cùng Thủy gia, cho dù dựa theo kế hoạch, có thể nhường nhịn, cũng có chút thương vong. Nếu như vậy, sợ rằng toàn bộ cao thủ đỉnh cấp mà mình đưa đến lần này sẽ táng thân tại đại lục Thiên Phong, cho dù có lưu lại cũng chẳng còn bao nhiêu, mà ngay cả bản thân mình có thoát được, bên người may chăng cũng chỉ còn lại hai ba con mèo nhỏ, đến lúc đó, Ngọc Mãn Lâu lấy cái gì để chống lại Lăng Thiên? Đây không còn gọi là chiến tranh, mà hoàn toàn là đi tìm tai vạ rồi!
Cho nên mặc dù Ngọc Mãn Lâu bất đắc dĩ không tình nguyện, cũng chỉ có thể tạm thời đè nén căm giận ngút trời, trước cứ trợ giúp hai nhà kia chút chuyện để cho mọi việc rõ ràng rồi nói sau.
Làm sao để làm rõ ràng chuyện này? Biện pháp kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần tìm được Thuận Thiên Minh, tất cả sẽ được giải quyết dễ dàng. Vì vậy, mấy ngày trước, khi nhất giáp chi chiến giữa hai nhà Thủy Ngọc, bốn gia tộc chung tay triển khai hành động với Thuận Thiên Minh. Ngoại trừ hai nhà Thủy gia và Ngọc gia phải bảo lưu thực lực, xuất công không xuất lực, thì hai nhà Hoàng Phủ thế gia và Tống gia lấy được chỗ dựa là Ngọc gia, đều hạ quyết tâm lớn, không còn tâm lý sợ hãi, dốc toàn bộ lực lượng.
Sau vài này không có chút cố kỵ tìm kiếm, chỉ bắt được vài tên tiểu lâu, toàn bộ những nhân vật cỡ đường chủ trở lên của Thuận Thiên Minh không thấy tăm hơi, ngay cả một cao thủ có đủ phân lượng cũng không bắt được, lại càng đừng nói đến tam đại đầu lĩnh thàn bí của Thuận Thiên Min. Về phần những tin tức hữu dụng càng không đủ.
Lần hành động này tuy không đạt đến hiệu quả như mong muốn, nhưng lại thành công đạt được một hiệu quả khác, chính là thành công làm cho Thuận Thiên Minh bùng lửa giận. Thuận Thiên Minh mạnh mẽ phản công, mang theo vô tận máu tanh áp bức trở lại. Hoàng Phủ thế gia cùng Tống gia đều thu được lễ vật ngập máu: đầu người! Đương nhiên những người nguyên bản bị Thuận Thiên Minh giữ làm con tin, mỗi nhà được tặng một cái, nhưng đến tột cùng là làm sao để đưa đến thì vẫn như trước, vô tung vô ảnh. Trong lúc hai nhà bi thống, cũng đồng dạng tạo ra khủng hoảng cực đại
Nhưng đây đâu phải là kết thúc, mà mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Trong vòng một ngày, không biết bao nhiêu sinh ý, cửa hàng của Tống gia và Hoàng Phủ thế gia đều gặp phải cảnh tám chín phần mười bị hủy diệt, cũng không biết từ đâu toát ra vô số hắc y đại hán, hung bạo phá tan những đại phương vố dĩ không được các cao tầng coi trọng. Đầu tiên là phá phách cướp bóc một phen, xong việc lại thuận lợi phóng hỏa, sau đó liền biến mất vô tung. Khi cao thủ hai nhà đến nơi thì ngay cả một dấu chân ngựa cũng không tìm thấy.
Những cửa hàng, sinh ý này, nếu chỉ một cái mà nói tự nhiên là bé nhỏ không đáng kể, nhưng vấn đề là, lúc này trong phương viên hơn ngàn dặm của hai nhà có đến mấy ngàn cửa hàng, mấy trăm sinh ý nho nhỏ cùng lúc gặp chuyện không may. Tích tiểu thành đại, đả kích với hai nhà lớn đến mức không gì sánh được!
Thuân Thiên Minh chỉ bỏ qua thành bt là nơi có nhân khẩu đông đảo nhất của hai nhà, còn lại những nơi khác, không một nơi bỏ sót!
Đối mặt với kết quả tàn khốc như vậy, hai vị gia chủ quả thực đều khó không ra nước mắt. Cũng không dám quá mức kiêu ngạo bắt bớ người của Thuận Thiên Minh nữa, trên thực tế chẳng khác gì thỏa hiệp.
Hết thảy những việc này đều nằm trong dự liệu của Thủy Mạn Không, bởi vì lúc đầu, khi Thủy gia bắt đầu có ý định đối phó với Thuận Thiên Minh, cũng đã tao ngộ những thủ đoạn đánh trả cường ngạnh này, bất quá còn chưa kịch liệt đến mức như hiện tại. Cho dù lấy nội tình ngàn năm của Thủy gia cũng tự vấn không trêu chọc nổi. Vậy mà hai nhà Tống, Hoàng Phủ lại không biết tự lượng sức mình, lấy Ngọc gia Thủy gia làm chỗ dựa, tùy tiện gây phiền toái cho Thuận Thiên Minh, tự nhiên phải trả giá, hơn nữa, Thủy Mạn Không còn phán đoán, sự tình chưa kết thúc, còn rất lâu mới xong được…
Quả nhiên!
Sau một ngày một đêm yên tĩnh, trong lúc chúng nhân đang tính toán làm thế nào để đạt được liên hệ với Thuận Thiên Minh, đồng thời triển khai đàm phán, cao thủ của hai nàh tại thành Bích Thủy đều xảy ra chuyện. Ba vị trưởng lão của Hoàng Phủ thế gia bị ám sát vô thanh vô tức, Tống gia cũng chẳng may mắn thoát kiếp, đồng dạng cũng có ba vị trưởng lão không biết vì sao rơi đầu.
Hơn nữa chuyện như vậy lại xảy ra ngay trong thành Bích Thủy, vốn là nơi mọi người đều cho là vạn vô nhất thất! Bằng cách này, không chỉ triệt để đánh tan dáng vẻ bệ vệ của hai nhà Tống, Hoàng Phủ, thậm chí còn chẳng khác nào tặng cho Ngọc Mãn Lâu và Thủy Mạn Không hai cái bạt tai. Bởi vì hai người không hẹn mà cùng nhận định, tại thành Bích Thủy, đối phương sẽ không dám mạo phạm. Không ngờ hai người vừa mới nói ra những lời này không lâu, thì xuất hiện sáu bộ thi thể đầm đìa máu tươi.
Đây quả thực chính là…!
Hai vị gia chủ lớn nhất thế gian hiện nay cùng lúc giận tím mặt. Còn hai nhà nguyên bản kêu gào lợi hại nhất là Hoàng Phủ thế gia và Tống gia lại không hẹn mà cùng câm như hến. Thủ đoạn tàn khốc của Thuận Thiên Minh làm cho hai nhà sợ hãi không ngớt, hiện tại hai nhà lo lắng, không phải là chuyện nhi tử cùng với các lão bà có thể trở về an toàn hay không, mà thực sự lo lắng chính là gia tộc mình liệu có bị đối phương vô tình phá hủy hay không?!
Thủy Mạn Không còn tốt một chút, dù sao hắn rõ ràng tác phong cường thế của Thuận Thiên Minh. Nhưng Ngọc Mãn Lâu lại thực sự có chút tức giận phát điên. Tại đại lục Thiên Tinh Ngọc gia luôn quen với thói duy ngã đọc tôn, ai ngờ một ngày đi tới đại lục Thiên Phong lại bất thuận như thế, sao mà không giận cho được!
Đương nhiên, hiện tại hai nhà Phủ Tống đều không hoài nghi Ngọc Mãn Lâu. Sự tình phát triển đến mức này, chỉ cần không phải kẻ ngu si, liếc mắt có thể nhìn suy đoán lúc đầu của Hoàng Phủ Nghiêm Hàn hoang đường tới mức nào. Không nói chuyện đắc tội rõ ràng với Ngọc gia, lại đến chuyện tự mình tạo ra nguy cơ của Thuận Thiên Minh, trái lại càng thêm nghiêm trọng.
Hơn nữa, hiện tại hai người Hoàng Phủ Nghiêm Hàn cùng với Tống Thiên Kiều cũng không có tâm tình, càng không có thời gian lo lắng chuyện đắc tội Ngọc gia sẽ có kết quả thảm đạm ra sao. Dù sao đây cũng là chuyện tình tương đối xa xôi, bởi lẽ trước khi hoàn thành ước chiến hoặc thống nhất thiên hạ phỏng chừng không xuất thủ đối với bọn họ. Hiện tại cần phải lo lắng chính là Thuận Thiên Minh. Đây mới là nguy cơ lớn nhất đối với hai nhà này.
Mấy ngày qua đi, hai người đều nhìn ra được, vô luận là Thủy gia hay Ngọc gia, với chuyện hai nhà bọn họ đều không có nửa điểm hứng thú. Hai vị gia chủ tuy rằng bộ dạng tức giận kích động vô cùng, nhưng chỉ dừng lại ở vẻ tức giận kích động mà thôi. Chỉ cần Thuận Thiên Minh không chọc tới Thủy gia và Ngọc gia, Ngọc Mãn Lâu và Thủy Mạn Không sẽ không nghĩ đến chuyện động thủ với Thuận Thiên Minh. Dù sao ai cũng không dám cấp cho đối phương cơ hội bọ ngựa bắt ve. Cho nên, Hoàng Phủ gia cùng với Tống gia muốn lấy được trợ lực thực sự của hai nhà là chuyện không có khả năng.
Hiện tại hai người bức thiết hi vọng chính là có thể đàm phán chính diện với Thuận Thiên Minh. Đúng! Chính là đàm phán! Thậm chí hai người đều đã có sẵn dự định, chỉ cần điều kiện của đối phương không quá phận, thì sẽ nhắm mắt nhắm mũi đáp ứng là được.
Một ngày,khi trời sáng sủa, vạn lý không mây. Nhưng trong đầu Hoàng Phủ Nghiêm Hàn và Tống Thiên Kiều lại là một mảnh u ám. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnFULL.vnKhi cách ngày ước chiến của Thủy gia và Ngọc gia ba ngày, người của hai đại môn phái ẩn thế tại hai đại lục Thiên Phong và đại lục Thiên Tinh, Vô Thượng Thiên và Thiên Thượng Thiên đều lần lượt chạy đến thành Bích Thủy. Lập tức được người của Thủy gia nghênh đón, đưa vào trong tòa thành nằm tại Mạc Không Sơn.
Đệ nhất cao thủy của Thủy gia là Thủy Vô Ba đã kết thúc bảy ngày bế quan, đi ra ngoài.
Hầu như toàn bộ tuyệt đỉnh cao thủ của hai đại lục đều đã tụ tập ở nơi này! Vô luận là lúc nào, chỉ cần không vậy trong cảnh thực lực ngang đương, lập tức một trận hoa lửa giữa những cặp mắt lòe ra, chiến ý dâng cao. Người của hai nhà cho dù đối mặt với người của hai đại ẩn môn, cũng tỏ ra rất nóng lòng, rất có vị đạo sắc bén thử một lần cho biết.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên khẩn trương. Khí tức sát phạt tanh máu mơ hồ trỗi lên lặng lẽ, tựa như mây đen sương mù bao phủ bầu trời tòa thành trong Mạc Không Sơn của Thủy gia.
Sau ba ngày chờ đợi, nhất giáp chi chiến lại bắt đầu. Những người có mặt ở đây lúc này, ngoại trừ những trọng tài đại diện cho hai đại ẩn môn, sẽ có vô số người vĩnh viễn an nghỉ.
Ai cũng không muốn trở thành một trong những người ngã xuống đó!
Hoàng Phủ Hàn Nghiêm cùng Tống Thiên Kiều mang theo cao thủ dưới trướng, dày mặt tiến vào. Hai người đều lo lắng, nếu lúc này còn lắc lư ở bên ngoài, sợ rằng không biết lúc nào sẽ bị đối phương sờ đầu đem đi, thực sự là bị dọa đến nát gan nát mật!
Quyển 7