LĂNG THIÊN TRUYỀN THUYẾT

Ngọc Siêu Vĩ vừa thi triển thân pháp, thân người đang trong trạng thái tăng tốc toàn lực, hơn nữa khi vừa triển khai thân pháp, sự chú ý mang tính cảnh giác của hắn chỉ tập trung phía đằng sau, còn mặt đất đầy tuyết trước mặt hắn thì có gì mà cần chú ý?

Hai người này nấp ở trong tuyết, toàn thân màu trắng, hòa nhập thành một thể với màu tuyết, đến tóc và lông mày cũng là màu trắng, nếu như không nhìn kĩ, thì có khi ở ngay trước mặt cũng sẽ khó mà phát giác ra được.

Hai người này không những võ công cực kì cao cường, thời cơ mà họ lựa chọn để ra tay cũng là cực tốt! Ngọc Siêu Vĩ chỉ cảm thấy một mảng tuyết lớn đang lao về phía mình, trong lúc bàng hoàng kinh hãi, thân người dừng lại, tức tốc lùi về sau, nhưng chính trong khoảnh khắc hắn muốn đổi hướng tiến về trước thành lùi về sau, liền cảm thấy hai bên ngực đồng thời lạnh toát, hai thanh trường kiếm giống như hai con rắn độc, đã cùng đồng thời đâm xuyên qua ngực hắn! Hai luồng nội lực cực lớn được truyền vào người hắn, toàn bộ nội tạng vùng ngực lập tức vỡ nát. Ngọc Siêu Vĩ đến một tiếng hét phẫn nộ cũng không kịp phát ra, liền lập tức từ giã cõi trần.

Tướng lĩnh thống soái tiền quân của Ngọc Gia là Ngọc Siêu Vĩ, tử trận! Hai người áo trắng soạt một tiếng cùng nhau rút kiếm ra khỏi người hắn, ngay tại khoảnh khắc kiếm vừa được rút ra, hai lỗ kiếm hoàn toàn không có một giọt máu nào được phun ra.

Trong trận bão tuyết bay mù trời, thi thể của Ngọc Siêu Nhiên chớp mắt cái đã bị vùi lấp bên dưới đống tuyết, giống như là bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Rõ ràng là giết được đại soái thống lãnh quân đội Ngọc Gia, nhưng hai người này không hề lộ chút hưng phấn vui mừng nào cả, chỉ giống như giết chết một sĩ tốt bình thường nhất!

Hai người mặc áo trắng đó liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên trong miệng phát ra những tiếng chi chi cu cu, giống như một con chim đói khát đang kiếm mồi, cùng với tiếng kêu phát ra từ miệng họ, đột nhiên có vô số những bóng người màu trắng ùn ùn di chuyển đến, im hơi lặng tiếng từ trong các lều bạt từ hai hướng đông và nam chui ra, trật tự lao đến những lều bạt khác.

Hai người mặc áo trắng này, chính là Lăng Phong và Lăng Vân, Ngọc Siêu Vĩ võ công cố nhiên là không tồi, đã đạt đến mức thượng thừa, nhưng so sánh với bọn Lăng Phong mà nói, đều là còn kém xa! Lúc này hai đại sát thủ cùng đánh lén hắn, vô cùng bất ngờ, Ngọc Siêu Vĩ đương nhiên sẽ có một cái chết rất nhanh gọn, nếu như không chết mới là không hợp lí chút nào.

Đây mới chỉ là sự bắt đầu….

Bên trong những lều bạt ở hai bên, vẫn là tràn đầy những tiếng huyên náo, ầm ĩ. Bốn phía xung quanh, trong những quân doanh cạnh đó, các binh sĩ hoặc mặt mày cáu bực, hoặc ngứa ngáy trong lòng, hoặc là bộ mặt sầu não do thua sạch tiền, nằm trên giường của mình, hoặc trùm chăn kín đầu, hoặc dùng cái gì đó nhét vào lỗ tai, cố cưỡng chế bản thân ngủ một giấc, thậm chí còn có mấy người đang thầm chửi bới gì đó.

Những binh sĩ này cũng là một trong những nguyên nhân làm cho hành động lần này của bọn Lăng Phong có thể thuận lợi như vậy, trong tình trạng thời tiết như thế này, những binh sĩ cách xa khu vực này đều đã chìm vào giấc mộng từ lâu, còn những binh lính ở gần thì phần lớn đều bít tai của mình lại__ Đám người này đúng là rất biết cách quấy rối! Lại cộng thêm hai mặt Đông và Nam vốn dĩ đã là ít người nhất, tại sao? Bởi vì hai mặt đông, nam chính là hai phương hướng đối diện với đế quốc Thần Châu.

Bất kì ai cũng không thể ngờ rằng trong tình hình thời tiết như này lại có người đánh lén!

Đó mới là nguyên nhân lớn nhất giúp bọn Lăng Phong có thể thành công!

Tất nhiên, sự náo loạn được gây nên bởi cái đám ăn chơi thác loạn này cũng là một nhân tố quan trọng trong đó.

Thực ra 3 nghìn lính tinh nhuệ cũng nhau hành động, trong đó còn có 20 dũng sĩ của Thiết Huyết Vệ và 2 sát thần siêu cấp, đối phó với những binh lính bình thường không có chút phòng bị, mà ý chí chiến đấu đã thấp đến cực điểm này, nếu không thành công mới là chuyện kì lạ. Cũng chỉ có cận vệ của Ngọc Siêu Vĩ gọi là có chút bản lĩnh, mất chút sức lực mà thôi.

Lần đánh lén này của bọn Lăng Phong quả thực là rất khó tưởng tượng, thậm chí tiểu tử này còn hoài nghi thuận lợi như thế này liệu có phải là do bên mình để lộ thông tin, đây căn bản là cái bẫy mà đối phương bày ra hay không, bởi vì quả thực là quá thuận lợi, thuận lợi đến mức làm người ta không dám tin!

Chủ tướng Phùng Mặc vung tay một cái, những binh sĩ ở đằng sau lục tục bám theo, chia ra 20 người một nhóm, đồng thời chia ra các hướng trái phải trước sau tiến vào, bên trong loại lều bạt đóng quân này phân phối vị trí giường như thế nào, những người này đều biết rất rõ, sau khi tiến vào, giơ tay ra một cái là có thể bịt chặt được miệng của một tên địch, thanh đao trong tay bên kia bèn được cắt xuống một cách không lưu tình, những tiếng "hự, hự" vang lên liên tục, xong xuôi cả 20 người cùng trật tự rút ra ngoài, đôi bên giơ tay ra hiệu đã thành công, liền tiếp tục đến lều bạt tiếp theo.

Ba nghìn người này đều là lặng lẽ như vậy phân tán ra triển khai hành động, từng mạng người còn đang tươi nguyên cứ như vậy bị gặt hái một cách vô tình. Càng tiến sâu vào trong, lại lục tục chia ra mấy trăm người, tìm đến chiếm cứ chuồng ngựa vào nhà kho, xét cho cùng thì những chỗ này đều là quan trọng nhất, bất luận là đối với địch hay ta đều giống nhau.

Dưới sự chỉ huy của Phùng Mặc, cố tình tránh mấy chỗ lều bạt đang huyên náo ầm ĩ đó ra, bởi vì Phùng Mặc phát hiện, những tiếng kêu gào của đám này, chính là sự yểm hộ tốt nhất cho hành động lần này của họ! Không ngờ có thể làm loạn đến mức làm cho đồng đội bịt cả lỗ tai lại….Chỉ dựa vào điểm này thôi, đã là có công rất lớn rồi! Cho nên để cho chúng lập thêm một chút công lao, cho chúng sống đến cuối cùng, xem như là phần thưởng…..

Hơn nữa, cái đám ma cờ bạc này, có thể có được bao nhiêu sức chiến đấu? Nhưng nếu như trừng trị chúng thì sẽ là đánh rắn động cỏ, vậy thì rất không nên, được không bằng mất!

Phùng Mặc không hề quên, trong doanh trại này có đến 3 vạn binh lực! Nhiều gấp mười lần so với số người hiện tại trong tay Phùng Mặc, tròn chĩnh mười lần! Trước lúc đến, họ tuyệt đối không thể ngờ rằng sẽ là kết quả như thế này, càng không thể ngờ sẽ là thuận lợi như thế này. Thế nhưng, nếu như đánh rắn động cỏ, gây ra náo loạn, thì phía bên mình chắc chắn sẽ phải trả một cái giá cực lớn, động cái có thể là toàn quân bị tiêu diệt. Xét cho cùng thì quân lực hai bên cách nhau quá xa!

Tốt nhất là cứ giết từng tên một trong lúc chúng còn đang ngủ mơ, trong lòng Phùng Mặc nghĩ vậy.

Lăng Phong, Lăng Vân hai người nhẹ nhàng lướt cùng những bông tuyết bay trong không trung, tất cả những lính canh ven đường đều bị hai người nhận thầu giải quyết sạch, ba nghìn người ở đằng sau cứ thế lặng lẽ tiến theo bước chân của hai người; giống như là một đám sát thần, mặt không chút biểu lộ tình cảm. Địch nhiều ta ít, có thể giết thì cứ giết, tuyệt đối không lưu tình, không để lại kẻ nào sống sót! Động cái là sẽ có bất trắc! Lưu tình đối với kẻ địch chính là đang mưu sát huynh đệ thủ túc của mình! Đó chính là lời tổng động viên trước lúc ra quân của Phùng Mặc.

Phía đông, nam, một đội quân áo lông cừu, đội tuyết trên đầu nhìn như là những chiếc mũ bằng lông ngỗng, đang nhanh chóng tiến về hướng này, đó chính là 1 vạn 2 nghìn binh mã mà Phùng Mặc lưu lại phía sau!

Nhưng mong muốn của Phùng Mặc chắc chắn sẽ không thể thành sự thật, xét cho cùng thì giết 1 trăm, hai trăm người có lẽ có thể may mắn mà không có động tĩnh gì, nhưng nơi đây lại là doanh trại của 3 vạn quân….

"Á… quân địch đánh đến….". Cùng với tiếng gào thét thảm thiết này, cuộc tàn sát trong yên lặng cuối cùng cũng chấm dứt.

Quân doanh đang yên tĩnh trong cơn mưa tuyết cuối cùng cũng xuất hiện sự hỗn loạn.

"Tiếng gì vậy?". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

"Có quân địch đánh lén…".

"Ả…….".

Những binh sĩ của Phùng Mặc lập tức quyết đoán, không giấu tung tích nữa, lao đến từng lều một như cơn gió lốc, tranh thủ lúc những binh sĩ của địch vừa tỉnh dậy trong cơn mơ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra giết luôn. Nhưng cũng chính vì đó mà những tiếng kêu thảm thiết càng nhiều, cả doanh trại lập tức trở nên loạn xì ngậu!

Không ít người mặc áo bông để lộ cả ngực lao ra từ trong lều, thấy bốn bề đều là quân địch nhiều như kiến, hoàn toàn không thể biết được quân địch có bao nhiêu người, lập tức kinh ngạc hét lớn thành tiếng làm kinh động càng nhiều người hơn….

Đang trong lúc hỗn loạn, Phùng Mặc mặt không chút biểu lộ tình cảm chỉ tay về phía những lều bạt đang huyên náo, lập tức tầm mười lưỡi đại đao vết máu còn chưa khô lao đến, những tiếng kêu gào thảm thiết lập tức vang lên….

"Giết!". Phùng Mặc hét lớn."Doanh trại này đã bị quân ta chiếm lĩnh, giết sạch những người còn lại cho ta! Không lưu lại một ai!". Cả 3 ngìn binh sĩ cùng nhau đồng thanh hô lớn, khí thế hoành tráng vô cùng.

Quyển 7

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi