Bốn người ở lại rơi vào trầm tư, Lăng Đình nâng mắt lên nhìn Lăng Hạo rồi nhìn Nguyễn Nhã Hân.
Lăng Hạo là bản sau của ông, từ khí chất đến tính nết cũng y như nhau.
Ông biết chuyện mà Lăng Hạo đã quyết định thì khó lòng mà thay đổi “ Lăng Hạo, chuyện ly hôn ta thấy con nên suy nghĩ một chút, chẳng phải con luôn muốn Nhã Hân làm vợ con sao.
Nó đã trở về, nên để mọi thứ về ban đầu.
Tiểu Ngôn nó không có tội”.
Ông dùng lời lẽ như tâm tình mà nói với Lăng Hạo.
Lăng Đình nhìn sang Nguyễn Nhã Hân lời nói như nặng như nhẹ “ Nhã Hân, con cùng Tiểu Ngôn bước chân vào Lăng Viện cùng một ngày.
Ngày hai đứa về đây, ba luôn nói với mẹ là phải đối xử công bằng với hai đứa, nhưng sau đó ba thấy mẹ chăm sóc yêu thương Tiểu Ngôn nhiều hơn con, ba đã rất tức giận.
Rồi có một hôm ba cũng biết được lý do tại sao mẹ lại bảo vệ Tiểu Ngôn nhiều hơn con.
Con nhớ không, sinh nhật 10 tuổi của Tiểu Ngôn, một ngày trước đó ba vô tình thấy, vì cái váy công chúa mẹ mua cho Tiểu Ngôn là màu hồng, con là màu trắng.
Con liền lén cắt váy của Tiểu Ngôn, nó liền thấy được hai đứa xảy ra xô xát.
Ba không vào can ngăn là để xem hai đứa sẽ giải quyết thế nào.
Rất nhanh sau đó ba liền thất vọng, con nhớ khi đó con nói với mọi người thế nào không”.
Nói đến đây ông nâng mắt lên quan sát gương mặt của Nguyễn Nhã Hân.
Nhìn Lăng Hạo ông chỉ thấy anh lạnh lùng ngồi đó, nhìn sang vợ mình ông đã thấy được sự tức giận rõ ràng trong mắt bà ấy.
Ông thở dài “ con nói…, Tiểu Ngôn nó không thích cái váy màu hồng mẹ mua cho, liền cắt đi, con thấy được ngăn lại, Tiểu Ngôn liền xô xát đẩy ngã con.
Nhưng Tiểu Ngôn nó vẫn không vạch trần lời nói dối của con, thà tự mình chấp nhận sự tức giận của mẹ.
Bao nhiêu năm qua tính tình của con và Tiểu Ngôn như thế nào, trong lòng mọi người đều rõ hết.
Có những chuyện con làm không phải là mọi người không biết, nhưng mọi người cứ xem nó không quan trọng mà cho qua.
Sau này, con nên thận trọng một chút.
Đừng nghĩ mình có thể thao túng được mọi chuyện”.
Cả người Nguyễn Nhã Hân run rẩy, gương mặt thất thần, cô ta không ngờ chuyện đó ông lại nhìn thấy, đến bây giờ mới nói ra, ông ấy đã nghi ngờ điều gì.
Miệng cô ta run rẩy, lắp bắp muốn nói nhưng không biết phải nói gì.
“ Lăng Hạo, chuyện ly hôn con nên suy nghĩ.
Đừng chọc giận bà nội” nói rồi ông quay lưng nắm tay Trang Tử Khâm đi thẳng lên phòng.
Ánh mắt Nguyễn Nhã Hân nhìn chằm chằm vào Lăng Hạo trong lòng đang rất lo sợ miệng lắp bắp “ Lăng Hạo , anh nghe em giải thích được không”.
Lăng Hạo mệt mỏi khom người tới trước lấy tay day trán “ em lên phòng nghỉ ngơi đi, anh muốn yên tĩnh một mình”.
Sắc mặt Nguyễn Nhã Hân cứng đờ, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Hạo trong chớp mắt cô ta sững sốt.
Cô ta lúng túng ngập ngừng đứng dậy đi lên lầu.
Không biết Lăng Hạo ngồi đó suy nghĩ về chuyện gì, anh chăm chú suy nghĩ rất lâu anh lấy điện thoại trong túi quần ra gọi đi rất nhanh bên kia đã có người nghe máy
“ Trần Khiêm, cậu đã điều tra được Nhã Hân sang Mỹ làm gì chưa” Không biết đầu dây bên kia trả lời cái gì mà chân mày anh nhíu chặt lại, khàn giọng nói “ cậu nhanh chóng điều tra cho tôi” anh cúp máy, mệt mỏi ngã người ra sofa.
Rốt cuộc, Nguyễn Nhã Hân và Hạ An Ngôn ai là người mà anh yêu, cảm giác trong tim anh rất hỗn độn.
Anh luôn nói kết hôn với Hạ An Ngôn là để trả thù, nhưng khi nghe bà nội kêu anh ly hôn, anh liền bực bội trong lòng.
Lăng Hạo suy nghĩ tới lời ba anh nói có lẽ cả Lăng Viện ai cũng biết giữa Nguyễn Nhã Hân và Hạ An Ngôn ai là người tính tình rất tốt, ngoan ngoãn, chỉ có riêng anh là không biết..