LĂNG THIẾU XIN ANH NHẸ TAY MỘT CHÚT



Bước chân của Lăng Hạo vô thức đi đến trước cửa nhà Hạ An Ngôn, bàn tay vô thức đưa lên ngập ngừng muốn gõ cửa.
Bên trong truyền ra tiếng hát ấm áp: “Chúc con sinh nhật vui vẻ… chúc con sinh nhật vui vẻ…” Ngón tay của anh động đậy một chút, chân mài hơi nhíu lại.
Cả buổi chiều hôm nay, sau khi làm xong việc, Lăng Hạo liền ra xe ngồi chờ cô, nhưng đến khi trời tối vẫn không thấy cô đi ra khỏi phòng giao dịch, anh gọi hỏi mới biết hôm nay cô xin nghỉ phép.

Không biết vì nguyên nhân gì anh liền lái xe thẳng đến nhà cô.
Trong nhà lại truyền ra tiếng cười đùa “ Nấm, thổi nến đi”.
- “ mẹ, Nấm còn chưa có ước nguyện”

Bên trong lại truyền ra những tiếng cười.
Giọng nói của đứa nhỏ vang lên: “ Nấm mong mẹ và dì sẽ kiếm được nhiều tiền, mẹ và dì sẽ không phải làm nhiều việc nữa”.
Nấm nói được một nữa, đôi môi nhỏ cong lên:” mẹ, con có một ước nguyện không thể nói ra được không”.
Hạ An Ngôn liền sững sờ:” được, Nấm đã lớn rồi, cũng phải có bí mật nhỏ của riêng mình”.
Nấm nhắm chặt mắt, hai tay đặt ở trước ngực, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc khiến mọi người phải bật cười.

Một lát sau, đứa nhỏ lên tiếng:” mẹ, Nấm đã ước nguyện xong rồi, con thổi nến đây”.
Nghe bên trong mọi người gọi Nấm, Lăng Hạo trong tim có chút xao động, chẳng lẽ là đứa nhỏ anh gặp ở công ty, nó có quan hệ thế nào với Hạ An Ngôn.

Lăng Hạo nhíu mày, nhìn xa xăm.
“ chú nhỏ cái này là cho Nấm thật sao”.

Đứa nhỏ ngạc nhiên mở to đôi mắt phấn khích hét lên.
Tần Lãng gật đầu “ tiểu bảo bối con có thích không”.

Đứa nhỏ rất nhanh liền gật đầu, chạy ào tới cây đàn piano nhỏ miệng cười không khép lại được , bàn tay nhỏ chọc phá từng phím đàn, không quay đầu lại mà nói với Hạ An Ngôn “ mẹ, Nấm có đàn nhỏ rồi, sau này mẹ dạy cho Nấm đàn hay giống mẹ nha”.
Ánh mắt của Hạ An Ngôn nhìn qua cây đàn piano, cảm giác có được món quà mình yêu thích cô đã quá quen thuộc rồi.

Đầu ngón tay của cô khẽ run lên, nhìn về phía Tần Lãng đang hướng về phía mình cười cười: "Cảm ơn anh”.
Nhìn Tần Thiên ngồi đó chỉ cười góp vui, Tần Lãng liền chọc phá: “ Nấm à, chú nhỏ đã tặng quà rồi, vậy còn quà của chú đâu” ánh mắt đẩy về phía Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn Tần Lãng một cái liền ôm Nấm vào lòng “ chú đã quên mua quà cho Nấm rồi“ vừa nói vừa quan sát đứa nhỏ.

Vừa nghe không có quà cả gương mặt liền buồn hiu “ nhưng ngày mai khu vui chơi Thuỷ Hồ khai trương chú đã mua vé rồi, Nấm có muốn đi với chú không”.
Đôi mắt đứa nhỏ chợt sáng lên, lắp bắp nói “ dạ muốn a”.
Không biết Tần Thiên nói nhỏ vào tai đứa bé cái gì, đứa bé liền đi về phía Hạ An Ngôn, để cô ôm vào lòng chủ động hôn lên mặt cô một cái, tay nhỏ vuốt vuốt mặt cô “ mẹ, Nấm muốn thương lượng với mẹ một chuyện”.
Nghe đứa nhỏ muốn thương lượng với mẹ, cả nhà liền cười lớn.
Hạ An Ngôn tỏ ra nghiêm túc nói “ hôm nay lại muốn thương lượng với mẹ sao”.
Đứa nhỏ gật đầu “ mẹ ngày mai mẹ đi khu vui chơi với Nấm và chú được không”.
- “Nhưng mà ngày mai chú phải đi làm, mẹ với dì Vi đi với con có được không”.

“Chú nói ngày mai chú không có đi làm, dì Vi nói dì Vi không có thích đi khu vui chơi của trẻ con” đứa nhỏ bị kích động liền bổ sung như vậy.
Tần Thiên nhẹ nhàng uống một ngụm nước: “đúng vậy, ngày mai ai cũng bận hết, chỉ có một mình anh là rảnh thôi”.

Rồi lại cười nói thêm:” Tiểu Ngôn trừ khi là em không muốn đi cùng anh, nếu không thì anh sẵn lòng đi cùng mẹ con em”.

Tần Thiên hướng mắt về Nấm nháy mắt vài cái.
Nấm đáng thương nhìn chằm chằm vào Hạ An Ngôn.
Thẩm Vi và Tần Lãng biết Hạ An Ngôn bị lừa đều cố gắng nín cười tỏ ra nghiêm túc nhìn cô.
“ haizz lần sau không được ăn vạ với mẹ nữa” Hạ An Ngôn làm bộ nghiêm túc nói ra, cũng chỉ có cùng Nấm ở cùng một chỗ, một phần tính trẻ con ngày xưa của cô mới có thể mơ hồ thể hiện ra.
Cả nhà cười nói vui vẻ, đứa nhỏ này hôm nay chơi vui đến mức không chịu nghỉ đi ngủ.
Hạ An Ngôn tiễn hai người ra đầu ngõ, giọng nói sâu kín :” cám ơn hai người rất nhiều”..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi