LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Khi Trần Lâm còn đang suy nghĩ về kế hoạch sẳn đường lập ra của mình thì bên trong lòng ngực của cậu, Mục Thanh Thanh hơi thở càng ngày càng trở nên năng nọc, ánh mắt mê ly ướt át nhìn qua Trần Lâm đang tập trung suy nghĩ.
Thấy thế Thanh Thanh không giám động mạnh chỉ có thể tham lam hít thở hơi ấm từ người Trần Lâm tỏa ra...
Đã rất lâu rồi Thanh Thanh chưa gặp được cảm giác ấm áp này, mạt thế hàng lâm nàng mất đi gia đình mất đi người thân chỉ còn một mình lẽ lôi trên cổi đời này, đã có có lúc nàng muốn chết đi nhưng nàng không đủ dũng khí để làm chuyện đó.
Không ngờ hôm nay Thanh Thanh lại cảm nhận được hơi ấm tình thân quên thuộc đó, mặc dù biết rõ đó là do tác động của huyết mạch nhưng kẻ đã sống trong bóng tối quá lâu như nàng, nàng chấp nhận ánh sáng giả tạo đó...!ngoài ra hơi ấm từ hung vậy đang đâm vào khe mông của nàng cũng không đến nỗi tệ...
Bên kia Trần Lâm dù đang suy nghĩ nhưng vẫn cảm nhận được biểu hiện lạ lùng của thiếu nữ đang cuộn mình trong lòng ngực cậu.
Trông thấy ánh mắt ướt át của Thanh Thanh, Trần Lâm mỉm cười khẽ thì thầm vào tai nàng:
- Cũng không còn sớm nữa nên...!làm việc chính thôi...
Nghe thấy thế Thanh Thanh thấy khó hiểu không biết “việc chính là việc gì”, tuy nhiên khi nàng còn chưa nghĩ ra thì Trần Lâm đã cắn nhẹ vào vành tai của nàng làm nàng rùng mình từng đợt...!Cùng lúc đó một bàn tay ma quái không khách khí nhàu nặn bộ ngực sữa no tròn của nàng, hai ngón tay khẽ xoe xoe như trêu đùa đôi nhũ hoa bé nhỏ đỏ hồng của nàng...
Rốt cuộc Thanh Thanh cũng biết việc chính là việc gì...!trái tim nhỏ không nhịn được đập liên hồi như đánh trống lý nhí nói:
- Chủ...!chủ nhân xin...!xin hãi nhẹ...!nhẹ nhàng vời Thanh Nhi...
- Thanh Nhi còn nhỏ...
Nghe thấy thế Trần Lâm càng trở nên kích thích, huyết tộc đúng là cũng có hai nha đầu khá “nhỏ” nhưng một thì quá ngốc còn lại thì không đụng đến được, nên đệ nhất hôn quân huyết tộc quả thật chưa bao giờ ăn ai “nhỏ” cả...
Không một giây chần chờ Trần Lâm liền lật người Thanh Thanh lại đè mạnh nàng xuống đệm, cái miệng rộng tham lam tìm đặc lên đôi môi anh đào của nàng.
Thấy thế Thanh Thanh cũng nhiệt tình đáp trả cho nụ hôn đầu đời của mình, tuy có chút vụng về nhưng thập phần nhiệt tình.
Lần đầu tiếp xúc thân mật với nam nhân nên Thanh Thanh chả biết phải làm gì, nhưng theo sự hướng dẫn của Trần Lâm nàng dần dần bắt đầu đê mê, cánh tay ngọc ngà vô thức quấn lấy cổ của bạn tình rồi vuốt ve mái tóc bạc của y, hai chiếc lưỡi mềm mại quấn chặc lấy nhau trong đê mê...
Bên dưới bàn Trần Lâm cũng không nhàng rồi không ngừng khám phá cơ thể non nớt nhưng phát dục vô cùng tốt của nàng, tham lam mâm mê bầu ngực sữa to tròn cùng nhũ hoa đỏ hồng đã căn cứng vì sướng khoái của nàng, rồi dần dần mò xuống vuốt ve vòng eo nhỏ nhắm mềm mại...
Bất chợt, bàn tay ma quái kia chợt đưa xuống úp trọn lên gò mu màu mỡ láng mịn chưa có một sợi lông tơ của nàng, ngón tay khẽ vuốt ve dọc theo mép âm hộ non nớt còn khép chặt như một thiếu nữ thẹn thùng.

Thanh Thanh chưa từng trải qua sự kích tình như vậy, nàng không ngừng run lên nhè nhẹ vì sướng kháo, cái miệng nhỏ nhắn rên rỉ những câu vô nghĩ:
- Chủ nhân...!tiểu nô...!ưm...
Khi Thanh Thanh còn chưa nói hết câu Trần Lâm đã cho luôn ngón tay vào âm hộ nhỏ bé của nàng mà ra vào nhè nhẹ làm nàng sướng khoái không nói nên lời chỉ có thể rên rỉ trong cổ họng...
Phía trên cái miệng rộng tham lam của Trần Lâm đã buôn tha đôi môi chính mộng của Thanh Thanh mà say sưa bú liếm hai đào mộng nước nàng, thỉnh thoảng cậu lại cắn nhẹ vào hai quả đào tiên làm nó ửng hồng cương cứng lại vì sướng khoái.
Một thiếu nữ thanh thuần chưa từng trải như Thanh Thanh làm sao có thể chịu đựng được sự kích thích mà Trần Lâm mang đến, cái miệng nhỏ liên tục rên rỉ, thân hình cương cứng công lênh như con tôm, hạ thể liên tục run rẩy rồi bất chợt phun ra một chất mật dịch thanh thuần thánh khiết...
Quả là nữ nhân thuần khiết, thân thể vô cùng mẫn cảm mới khích thích mà đã sắp lên đĩnh đến hơi.
Mỉm cười tinh quái Trần Lâm buông tha cho cặp ngực sữa đã ửng đỏ lên của Thanh Thanh, lưỡi liếm nhẹ một đường dọc theo bầu ngực sữa rồi mò xuống liếm qua vùng eo thon gọn tinh xảo rồi thuật thế dọc xuống dưới gò mu mũm mĩm của nàng.
Bị tất công nơi tư mật Thanh Thanh bất giác giật mình hai tay giữ chặt âm hộ, e thẹn nhìn Trần Lâm nói:
- Đừng...!chủ nhân...!chổ đó bẩn...!bẩn lắm...
- Xin người đừng làm vậy...
Nghe thấy thế Trần Lâm bật cười rồi vô cùng bá đạo nói:
- Ta là chủ nhân của nàng, thân thể nàng đều là của ta...
- Ta muốn nếm thử chỗ đố không được sao...
Nghe những câu nói đầy tính chiếm hữu của Trần Lâm cơ thể Thanh Thanh run nhẹ lý nhí nói:
- Chỉ...!chỉ cần chủ nhân thích...
- Tiểu nô...!tiểu nô đều sẽ đáp ứng...
- Chỉ xin người đừng bỏ rơi tiểu nô...!tiểu nô không muốn một mình...

Nghe Thanh Thanh nói thế, Tử Long sâu kính nhìn nàng, ánh mắt không giấu nổi vẽ yêu thương rồi lạnh giọng nói:
- Huyết tộc không bỏ ơi tộc nhân, chúng ta làm một đại gia đình...
- Ta sẽ không bỏ rơi nàng, huyết tộc cũng sẽ không bỏ rơi nàng...
- Kẻ nào dám đụng đến một cá nhân của huyết tộc, cả huyết tộc sẽ tru sát kẻ đó...
- Đó chính là bản chất của huyết tộc...
Nghe thấy lời nói đầy tính hiếu sát và không hề liên quan lắm của Trần Lâm, Thanh Thanh bất chợt cảm động hóc mắt đỏ lên, bởi lẽ nàng cũng là một thành viên của huyết tộc, của đại gia đình huyết tộc, hai từ gia đình đã rất lâu rồi nàng chưa hề nghĩ đến...
Khẽ nhìn Trần Lâm người chủ của đại gia đình huyết tộc, ánh mắt Thanh Thanh hiện lên vẻ kính cẩn mà say mê.

Không một giây chần chờ nàng từ từ nằm thẳng xuống, hai cánh tay khẽ co lên đầu, đôi chân ngọc từ từ mở ra để lộ ra âm hộ đỏ hồng ướt át như muốn dân lên thứ quý giá nhất của nàng.
Thấy thế Trần Lâm không khách khí tiến sát âm hộ của nàng khẽ hít lấy hương thơm xử nữ kia rồi nhìn ngắm tác phẩm tuyệt mỹ của tạo hóa.
Say mê nhìn vào âm hộ mũm mĩm đỏ hồng đầy non nớt của Thanh Thanh, hai mép môi khép chặt thành một đường chỉ hồng còn động lại những giọt sương mai.

Trần Lâm say mê đưa lưỡi quẹt dọc một đường trên khóe môi kia, húp trọn tất cả chất mật dịch không bỏ sót một giọt.
Dưới sự khích thích của Trần Lâm âm hộ Thanh Thanh co thắc liên tục, chất mật dịch cứ thế rĩ ra rồi bị cậu liếm sạch.

Không chịu được kích thích đôi chân ngọc ngà của Thanh Thanh vô thức khép lại nhưng đã bị cánh tay lực lưỡng của Trần Lâm giữ chặc mà nàng chỉ có thể oằn mình chịu trận mặc cho chủ nhân của nàng mặc sức tung hoành...
Cứ thế cái miệng rộng tham lam như muốn phủ kín tòa bộ ân hộ của Thanh Thanh, chiếc lưỡi tinh quái hung hăng quét dọc quét ngang, điên cuồng bú mút mà nàng rên rỉ...

- Chủ...!chủ nhân...!tiểu nô không chịu nổi...!ta ưm...!ưm...
Lúc này Thanh Thanh hét lên đầy phấn kích cái miệng nhỏ không ngừng rên rỉ những âm thanh vô nghĩ, đôi chân ngọc kẹp chặt lấy đầu Trần Lâm làm cho mặt cậu áp sát vào hạ thể của nàng.
Thấy Thanh Thanh phấn khích như thế, Trần Lâm lại điên cuồng hơn, cái miệng rộng liên tục bú nuốt chùn chụt những giọt mật dịch đang bị tiết ra, chiếc lưỡi như linh xà liên tục tách ra hai mép môi đã sưng đỏ lên vì sướng khoái của nàng...
- Chủ nhân...!tiểu nô...!sướng...!ưu...!ưu...
- A.

a.

a.

a.

Thanh...!nhi...!sướng...!ự.

ự.

ự.
Không chịu được sự kích thích đầu đời, Thanh Thanh rốt cuộc cũng phóng xuất, nàng hét lên một tiếng rồi cả thân thể không ngừng co giựt, bên dưới hai mép âm hộ non nớt không ngừng co thắt, một dòng âm khí phun ra dọc theo mép môi chảy xuống, nhưng không được bao lâu đã bị Trần Lâm liếm sạch như quỷ chết khát...
Sau khi phóng xuất Thanh Thanh nằm xụi lơ trên nệm thở dốc, những giọt mồ hôi óng ánh động lại trên nước da trắng ngần cùng bộ ngực no tròn đang phập phồng theo nhịp thở, ánh mắt chan chứa sự ngọt ngào và niềm hạnh phúc khó tả hình Trần Lâm nói:
- Chủ nhân...!đa ta người...

Vẻ đẹp thánh khiết mỏng manh của Thanh Thanh khiến trong lòng Trần Lâm trào dâng một niềm yêu thương vô tận, cậu leo lên đặt trên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào mà ôn nhu nói:
- Nàng có mệt lắm không...
Dù sao chênh lệch thể chất giữa Thanh Thanh và Trần Lâm là vô cùng lớn, nếu không cần thân Trần Lâm hoàn toàn có thể chơi chết nàng, đó là đều mà cậu không muốn...
Bên kia Thanh Thanh cảm nhận chủ nhân không điên cuồng bá chiếm lại còn quan tâm tới nàng, khiến cho nàng vô cùng xúc động, hai tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của cậu e thẹn nói:
- Chủ nhân...!ta rất hạnh phúc...
- Tiểu nô muốn cả đời này, vĩnh viễn là nữ nhân của ngươi.
- Chủ nhân tiểu nô không vấn đề gì người...!người tới đi...
Nói xong Thanh Thanh rên nhẹ nhẹ một tiếng, hai chân ngọc khẽ tách ra như chờ mong Trần Lâm tiến vào.
Khẽ nhấc người dậy Trần Lâm cầm côn thịt đang cương cứng dữ tợn của mình đặt ngay trước mép môi đã ướt đẫm dâm thủy của nàng mà liên tục trà sát.
Bất chợt Trần Lâm dập một cú mạnh mẽ và dứt khoát vào âm hộ của Thanh Thanh, cả côn thịt to lớn của cậu đã đâm sâu vào tận tử cung của nàng, một dòng máu đỏ tươi thánh khiết khẽ rĩ ra...
Cùng lúc đó một tiếng rên la thảm thiết vang lên đánh động hai căn phòng kế bên, Thanh Thanh đau đớn gắc gào ôm chằm lấy Trần Lâm nước mắt không nhịn được ứ ra.
Thấy thế Trần Lâm cũng không vội tiến vào mà để yên côn thịt to lớn của mình trong âm hộ của nàng cho âm hộ nhỏ bé kia dần dần làm quen với nó.
Một hồi lâu sau khi cơn đau xé thịt đã qua đi, Thanh Thanh giương đôi mắt ngấn lệ nhìn Trần Lâm nói:
- Chủ nhân tiếp tục đi, ta muốn người thỏa mãn, đừng quan tâm đến ta....
- Chỉ cần người vĩnh viễn nhớ tới ta là được...
Nghe thấy thế Trần Lâm thoáng ngạc nhiên, có lẽ do đã chứng kiến quá nhiều sự tàn khốc của mạt thế cũng như sự ra đi của người thân mà tâm lý Thanh Thanh có phần trở nên ý lại vào cậu...
Thấu hiểu được nội tâm của Thanh Thanh, Trần Lâm yêu thương vuốt về khuông mặt ướt đẩm nước mắt của nàng rồi trao cho nàng một nụ hôn say đắm.

Bên dưới hạ thân cậu bắt đầu cử động, từng cú dập dứt khoát bắt đầu vang lên, côn thịt to lớn liên tục cắm sâu vào trong âm hộ bé nhỏ của nàng, tường tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng thở dốc vang vọng cả căn phòng, hai cơ thể trần trụi say sưa quấn lấy nhau trong màng đêm bất tận...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi