LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Bên ngoài thôn đám người Lê Quý nghe được mệnh lệnh của Lê Dũng đều khó vội vàng hiểu chạy vào trong thôn muốn xem rõ tình hình.
Tuy nhiên khi chứng kiến thảm cảnh của những nữ nhân bị lăng nhục cùng lò giết mổ đầy thịt tươi, Lê Quỷ cùng các thôn dân đều không nhịn được tức giận quay lại bắn chết đám phần tử vũ trang kia, mặc cho bọn chúng khóc lóc cầu xin.
Cứ thế dưới sự hổ trợ của những thôn dân Phúc Điền thôn, những người còn sống sót trong Tân Thành thôn được đưa ra ngoài, chậm chạp leo lên chiếc xe buýt của Phúc Điền thôn đã đậu sẵn trước cửa thôn.
May mắn là đám người này không hề nhiều chỉ khoảng 50 người nên chen chút nhau trên chiếc xe buýt là hoàn toàn cả thể, dù sao họ cũng đã khá quen với chuyện này.
Tuy nhiên như thế sẽ không đủ chỗ ngồi cho những thôn dân Phúc Điền thôn, thế nên họ chỉ có thể ngồi trên mui xe hay leo qua xe tải, dù sao đây là mạt thế chắc không có cảnh sát giao thôn nào rảnh rỗi đến bắt họ...
Đứng ở một bên Lê Dũng lặng nhìn đoàn người đang chậm chạp leo lên xe, có thể nói lần xuất phát này đám người Lê Dũng đã vô cùng thành công, vừa thu được đại lượng lương thực vừa thu được gần 50 người sống.
Chỉ là đám người này không đem đến ích lợi gì to lớn bằng phiền phức mà họ mạng đến, do trải qua cuộc sống không khác gì địa ngục nên tinh thần của hỏi vô cùng không ổn định, khi các thôn dân tiến đến muốn dẫn họ đi thì đám người này đều hoảng sợ trốn tránh thậm chỉ là bỏ trốn.

Có lẽ trong mắt những người ngày “con người”mới là sinh vật đáng sợ nhất.
Thế là Trần Lâm không nhịn được xuất thủ, dùng dây thừng cột quanh cổ đám người kia lại rồi lôi đi trông không khác gì động vật, ấy thế mà những người này lại ngoan ngoãn đi theo không phản kháng nữa.
Cứ thế đám thôn dân Phúc điền thôn dùng dây cột quanh cổ rồi lôi lên xe không khác gì lôi động vật nhưng đây là các làm hiệu quả nhất lúc này...
Đứng bên cạnh Lê Dũng, Trần Lâm chắp tay sau đít nhìn những người không khác mấy động vật đang được lôi lên xe chầm chậm nói:
- Tính ra ngươi cũng không quá ngốc...
- Thu đám người này về xem họ như gia súc cày ruộng cũng không tệ...
- Nếu Vương Báo biết được chắc chắn sẽ tức chết...
Nghe Trần Lâm nói thế Lê Dũng không nhịn được muốn mở miệng phản bát, nhưng khi vừa mở miệng hắn đã nghĩ ra gì đó rồi thoáng trầm ngắm.
Được một lúc Lê Dũng mới quay lại cúi đầu trước Trần Lâm nói:
- Đa tai đại nhân đã nhắc nhở...
- Tôi sẽ chú ý đến Vương Báo.
Nghe Lê Dũng nói thế Trần Lâm gật gật đầu ưng ý.

Trần Lâm là vậy luôn thích nói đùa nhưng trong câu nói đùa ấy lại có những việc không đùa một chút nào.
Trần Lâm đang nhắc nhở Lê Dũng vẫn đề của đám người thôn Tân Thành này, họ quả thật là những nông dân hoàng hảo trên ruộng Chuối Ngô, chỉ cần huấn luyện một chút và một người điều khiển, đám người này sẽ không khác gì gia súc làm việc bất chấp chất độc từ Chuối Ngô.

Những điều đó không phải thứ Vương Báo thích nhất sao...
Chỉ là Trần Lâm nhắc nhở Lê Dũng không chỉ thuần tuý là lòng hảo tâm mà còn có mưu đồ riêng, hiện tại cậu chưa muốn đối đầu với Vương Báo nên không muốn Lê Dũng phát sinh xung đột không cần thiết với hắn.


Dĩ nhiên nguyên nhân của chuyện này không phải là do Trần Lâm sợ Vương Báo mà là vì Phi Vũ thôn kia...
Mục tiêu của Trần Lâm chính là tạo ra một thể lực nhân loại phụ thuộc vào huyết tộc, cho nên không chỉ Bạch Gia thôn mà Trần Lâm còn muốn thu luôn cả Phi Vũ thôn, thậm chỉ là tất cả các thế lực lớn nhỏ trên vùng hoang nguyên này.
Tuy nhiên Trần Lâm tạm thời chưa biết địa điểm của Phi Vũ thôn, ngoài ra đám thôn dân của Lê Dũng cũng không đủ sức quản lý nhiều người như vậy nên dự định của Trần Lâm là để Vương Báo và Phi Vũ thôn đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi nhảy ra “làm gỏi” cả hai, một công đôi việc lại không mất quá nhiều sức...
Đúng là rất phù hợp với người lười biến như huyết tổ đại nhân...
Bên kia Lê Dũng không biết những dự định trong đầu của Trần Lâm khẽ cúi đầu nói:
- Đại nhân, mọi người đều đã lên xe chúng ta cũng nên trở về thôi...
Nghe thấy thế Trần Lâm mới giật mình nhìn lại, không ngờ trong lúc cậu đang suy nghĩ mọi người đều đã lên xe chỉ còn mình cậu và Lê Dũng.
Thấy thế Trần Lâm khẽ lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc nói:
- Các ngươi đi trước đi, ta vẫn còn có việc tại đây...
Nghe Trần Lâm nói thế Lê Dũng khẽ giật mình khó hiểu, thôn trang này ngoài những ngôi nhà đổ nát ra thì chỉ có nhà kho đang bóc cháy kia không biết Trần Lâm muốn ở lại làm gì.
Tuy nhiên Lê Dũng cũng không giám hỏi nhiều chỉ gật đầu nói:
- Được như vậy ta phái người ở lại giúp ngày...
Trần Lâm lắc đầu nghiêm túc nói:
- Không cần chuyện ta muốn làm khá...!nguy hiểm...
- Tốt nhất các ngươi tránh xa một chút...
Nghe Trần Lâm nói thế Lê Dũng thoáng giật mình lần nữa, không ngờ vị Đại Ca gần như vô địch trong mắt hắn lại có chuyện phải dùng đến hai từ nguy hiểm để hình dung.
Ý thức được chuyện này không ổn Lê Dũng gật đầu rồi dẫn theo thôn dân chạy đi tránh xa cái Tân Thành thôn này.
Nhìn vào đoàn người Lê Dũng đang đi xa Trần Lâm mỉm cười quỷ dị chầm chậm đi đến một cái giếng trong thôn, nhìn vào miệng giếng đen ngòm Trần Lâm không ngần ngại nhảy xuống biến mất trong bóng tối thâm thẩm...
Cứ thế Tân Thành thôn trở nên yên lặng đến đáng sợ, chỉ có nhà kho đang bóc cháy dần dần lang ra những ngôi nhà bên cạnh phát ra những tiếng tí tách cùng mùi thịt cháy thoang thoảng...
Đứng từ xa đoàn người Lê Dũng lo lắng nhìn lại Tân Thành thôn đang dần dần biến thành biến lửa, không biết Trần Lâm muốn làm gì ở đó.
Bất chợt mặt đất trở nên rung chuyển dữ dội, nhưng ngôi nhà đã đổ nát của Tân Thành thôn triệt để sụp đổ, dường như có thứ gì đó bên dưới Tân Thành thôn muốn phá đất chui lên...
Cứ thế mặt đất rung chuyển ngày một dữ dội rồi bùng một tiếng, trước ánh mắt kinh sợ của đám người Lê Dũng một cự thú khổng lồ từ dưới mặt đất trồi lên phá nát những ngôi nhà của Tân Thành thôn biến chốn địa ngục thành thành bình địa.
Từ xa đám người Lê Dũng có thể thấy rõ con cự thú kia, nó làm một con cóc không lồ, hình thể vô cùng to lớn bằng cả một sân bóng đá, lớp da sần sùi màu đen nhánh đầy mụn cóc chảy ra những chất dịch mũ tanh hôi gớm ghiếc...
Tuy nhiên đứng trước con hắc thiềm thừ to lớn kia lại làm một con người nhỏ bé, đó không ai khác chính là Trần Lâm.
Lúc này Trần Lâm đã cầm trên tay Tà Nguyệt đạo, cánh tay huyết giáp cũng đã phát động để lộ ra những mảnh lân giáp màu đỏ như máu bao thủ cả cánh tay phải, cái bịt mắt của đã được tháo bỏ để lộ ra đôi mắt song đồng tử cực kỳ quỷ dị nhìn chằm chằm vào con hắc thiềm thừ.
Hiển nhiên trước con hắc thiềm thừ to lớn kia Trần Lâm không có ý lưu thủ cũng không có khả năng lưu thủ.

Bản năng mách bảo cho Trần Lâm biết con cóc kia rất mạnh không thua kia gì gã thi hoàng mà cậu từng gặp trước đây...

Tuy nhiên Trần Lâm không hề sợ mà trở nên vô cùng phấn khích, lúc này máu huyết trong cơ thể như ăn phải thuốc kích thích trở nên sôi sục chỉ muốn xông lên giết chết con cóc kia.
Có thế nói đám phần tử vũ trang chiếm đống Tân Thành thôn quá xui, mục tiêu thôi thúc Trần Lâm đến đây chính là con hắc thiềm thừ kia không liên quan gì đến bọn họ, nói trắng ra là bị vạ lây.
Con hắc thiềm thừ này không hiểu bằng lý do gì lại trú ẩn dưới lòng đất của Tân Thành thôn, đám người Lưu Thạch sinh sống trong Tân Thành thôn vô tình bị nhiễm khí tức của con hắc thiềm thừ thông qua nguồn nước.
Đáng chết hơn là con hắc thiềm thừ kia lại là thiên địch của huyết tộc chỉ cần nghe mùi của nó thôi mà máu huyết của Trần Lâm đã gào lên như thú hoang, buộc cậu phải đích thân đến đây tìm ra nguyên nhân và rất nhanh cậu đã nhận ra nguyên nhân không hề liên qua gì đến đám người Lưu Thạch, mà đến từ con cóc đang trú ngụ dưới đất kia.
Cho nên từ một góc độ nào đó có thế xem như đây là quả báo của đám người Lưu Thạch.
Bên kia con hắc thiềm thừ của nhìn qua kẻ đang phá đám nó rồi bất chợt lên tiếng:
- Úp...!Ta cả nhận được một hơi thở quen thuộc từ ngươi...
- Úp...!úp...!Ngươi là gì của con đom đóm kia...
Nghe thấy những lời nói kia Trần Lâm không nhìn được nhíu mày suy nghĩ.
Nói theo một góc độ nào đó huyết tộc ra đời đều xuất phát từ con huyết tích đom đóm, Trần Lâm chính là hấp thụ máu huyết của nó mà đột biến thành huyết tộc.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không quá hiểu rõ về con huyết tích đom đóm kia, không biết nó đến từ đâu cũng không rõ năng lực của nó là gì...
Bên kia con thiềm thừ nhìn Trần Lâm một lúc rồi như nghĩ ra gì đó bật cười nói:
- Úp...!úp...
- Không ta nghĩ ra rồi ngươi không phải hậu nhân của hắn mà ngươi đã căn nuốt hắn...
- Úp...!úp...!úp...!tốt tốt lắm đáng đời tên khốn kiếp kia...
- Úp...!úp...
Nghe thấy thế Trần Lâm càng cảm thấy khó hiểu nhìn con thiềm thừ, với cấp độ của hiện tại Trần Lâm nhìn thấy nhiều điều hơn lúc xưa.

Khi đều cùng là hung thú nhưng con hắc thiềm thừ trước mặt và con huyết tích đom đóm đều có điểm gì đó khác những con hung thú mà Trần Lâm từng chạm trán.
Theo như Trần Lâm suy đoán huyết tích đom đóm và con hắc thiềm thừ kia rất có thể thuộc một nhóm sinh vậy đặc biệt gì đó khác hẳn những sinh vật còn lại.
Tuy nhiên Trần Lâm muốn thông qua con hắc thiềm thừ kia để đào thêm thông tin về huyết tích đom đóm nên chưa vội động thủ chỉ ngước mặt lên nhìn vào nó rồi nói:
- Phải ta vô tình cắn nuốt một con huyết tích đom đóm...
- Nhưng không hề biết gì về nó cả...
Nghe thấy thế con hắc thiềm thừ bật cười nói:
- Úp...!úp...
- Điều đó là đương nhiên, chúng ta đều là những tạo vật của thần đám sâu bọ các ngươi mà gì biết được chúng ta...

Nghe con hắc thiềm thừ nói thế Trần Lâm không khỏi trầm tư, lại là thần.

Tuy nhiên thần trong lời nói cả con hắc thiềm thừ kia chắc chắn không phải thần trong thần điện.
Từ khi biết về thần điện Trần Lâm đã nhận ra đám “thần” kia chả có quyền hành gì, nói trắng ra cũng là nhân viên cho hệ thống như Anna mà thôi.
Cho nên thần trong lời nói của con hắc thiềm thừ rất có thể làm một thực thể khác sánh ngang với hệ thống và đã cố tình cài những nhân tố lỗi tương tự như virus vào nhằm phá hoại hệ thống, đó cũng là lý do giải thích vì sao huyết tộc trở nên lỗi đến như vậy...
Bất chợt khi Trần Lâm còn đang suy nghĩ thì con hắc thiềm thừ đột nhiên há miệng táp về phía Trần Lâm muốn nuốt trọn cậu vào bụng.
Tuy nhân Trần Lâm không hề lơ là trước con hắn thiềm thừ, Trần Lâm có xúc động muốn giết chết nó thì chắc chắn nó cũng tương tự.
Trước khi con hắn thiềm thừ vừa đánh đến, Trần Lâm đã phát động quỷ ảnh độn thuật hóa thành một làn khói tráng thoát.
Biết mình vồ hụt con mồi con hắc thiềm thừ thoáng ngạc nhiên, nó đã cố tình làm cho tên kia lơ là nhưng hiển nhiên tên kia không dể chơi như nó nghĩ.
Nhìn Trần Lâm đang đứng phía xa con hắc thiềm thừ vui vẻ nói:
- Úp...!úp...!Ngươi cũng không tệ...
- Tuy nhiên ta hiểu rõ năng lực của con đom đóm kia...!ngươi không có cơ hội...
Nói xong con hắc thiềm thừ lao đến muốn vồ chết Trần Lâm.
Tuy nhiên Trần Lâm đã nhanh hơn, cậu một lần nữa hóa thành một làn khói bay ra xa lượn một vòng trên không trung rồi bay lên lưng con hắc thiềm thừ.
Đừng trên không trung Trần Lâm vung tay triệu hồi huyết hỏa rồi ném về phía con hắc thiềm thừ.

Bĩ Ngạn Huyết Hoả bá đạo tuyệt luân bay về phía con hắc thiềm thừ rồi như một quả bôm phát nổ trên lưng của nó.

Tuy nhiên khi khói lửa tan đi còn hắc thiềm thừ không hề bị thương tổ gì chầm chậm quay lại nhìn Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, huyết hỏa là một trang bị đỏ xưa nay chưa có gì mà nó không đốt được, nhưng không ngờ hôm nay nó lại không thể làm tổn thương đến lớp đã sần sùi đen đúa của con hắc thiềm thừ kia...
Tuy nhiên không để Trần Lâm nghỉ ngợi lâu con hắc thiềm thừ đã nhảy đến đưa lên chân trước khổng lồ như một chiếc xe tải đập về phía Trần Lâm.
Thấy thế Trần Lâm hoảng sợ vội vàng lách người né tránh còn dơ lên Tà Nguyệt đao chém vào chân con hắc thiềm thừ...
Tuy nhiên cũng giống như Bĩ Ngạn Huyết Hỏa, Tà Nguyệt đao khi chém lên lớp da của con hắc thiềm thừ chỉ ánh lên những tia lửa không hề làm tổn thương đến con hắc thiềm thừ...
Hóa thành một làn khói rồi bay ra xa tránh thoát con hắc thiềm thừ, Trần Lâm thật sự rất muốn chửi thề, tên kia quá mức trầu bò lại sở hữu sực mạnh khủng bố nếu không phải Trần Lâm vô cùng nhanh nhẹ lại có quỷ ảnh độn thuật thì game này khỏi chơi.
Tuy nhiên né tránh cùng không thể giúp Trần Lâm thay đổi tình hình, hai vũ khí công mạnh nhất của Trần Lâm đều không thể làm gì con hắc thiềm thừ, cứ thế này cậu chỉ có thể bỏ chạy.
Nghĩ đến đây Trần Lâm thật không hiểu nổi tại sao cùng là một nhóm sinh vật nhưng con huyết tích đom đóm lại gà vịt đến vậy bị Trần Lâm cắn chết, nếu lúc đó cậu đụng phải con cóc này thì chắc chắn đã không có huyết tộc như bậy giờ...
Bên kia con hắc thiềm thừ cũng tức giận không kém, mặc dù Trần Lâm không thể làm gì được nó nhưng nó cũng không thể là gì được tên quá mức nhanh nhẹ kia.
Một lần nữa vồ hụt Trần Lâm con hắc thiềm thừ không tiếp tục tấn công nữa chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Lâm nói:
- Úp...!Khốn kiếp...!úp...!ngươi có giỏi thì đừng chạy...
Nghe thấy thế Trần Lâm bật cười nói:
- Thế ngươi có giỏi thì bắt ta đi...
Bên kia con hắc thiềm thừ nghe thấy thế thì vô cùng tức giận nhưng nó không hề tấn công chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Lâm nói:

- Xem ra hệ thống kia đem đến cho người khá nhiều năng lực...
- Tuy nhiên kẻ như ngươi cũng sẽ không sống lâu...
Nghe con hắc thiềm thử nói thế Trần Lâm biết rõ nó đang cố đánh lạch hướng nhằm một mưu đồ nào đó.

Nhưng Trần Lâm cũng muốn đào thêm thông tin từ nó nên cũng mỉm cười nói:
- Cái gì mà hệ thống ban cho là do ta tự học được...
Quỷ ảnh độn thuật là do Trần Lâm tự học được không mấy liên quan đến hệ thống, tuy nhiên con hắc thiềm thừ lại hiểu lầm ý của Trần Lâm, nó bật cười khinh miệt nói:
- Đây rõ ràng là năng lực của hệ thống kia, con đom đóm kia không có năng lực như vậy...
Nghe thế thế ánh mắt Trần Lâm khẽ sáng lên cười nói:
- Tại sao lại không đây chính là năng lực mà huyết tích đom đóm ban cho ta...
Nghe thấy thế hắc thiềm thừ khinh miệt nói:
- Ụp...!ụp...!Bọn đom đóm phát sáng chỉ để tìm bạn tình...
- Năng lực của nó ngoài chuyện kia ra thì còn có gì khác...
Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi giật mình, quả thật xét theo một góc độ nào đó thì trích huyết của cậu quả thật cũng có liên quan đến việc sinh sản thật, mặc dù biến thể vô cùng xa nhưng trên cơ bản trích huyết vẫn tạo ra hậu đại đời sao...
Từ đó có thể thấy được mỗi sinh vật như huyết tích đom đóm hay con hắc thiềm thừ đều có một năng lực đặc biệt gì đó, của con huyết tích đom đóm là tạo ra hậu nhân còn của con hắc thiềm thừ rất có thể là phòng thủ.
Chỉ đán tiết là năng lực phân tích của quỷ nhãn không thể phân tích được con hắn thiềm thừ nếu không Trần Lâm sẽ nhân ra rằng mình đã sai, năng lực của con hắc thiềm thừ kia không phải phòng thủ.
Lúc này dường như đã vận công xong con hắc thiềm thừ khẽ cười nói:
- Ụp...!ụp...!Ngươi đã biết đủ nhiều cũng nên đi chết rồi...
Nói xong con hắc thiềm thừ há miệng, một hấp lực khổng lồ từ miệng nó phát ra hút hết mọi vật vào bên trong miệng của nó.
Thấy thế Trần Lâm vội vàng hóa thành một làn khói muốn bay đi, tuy nhiên hấp lực do con hắc thiềm thừ tạo ra quá lớn dù trong dạng khói nhưng Trần Lâm vẫn không thể bay ra khỏi phạm vì hấp lực kia...
Hóa lại thành hình người Trần Lâm cắn răng cấm Tà Nguyệt đao xuống đất nhằm chốn lại lực hút đang lôi mình vào cái miệng đen ngồm kia, tuy nhiên trước lực hút gấp trăm lần lực hút của Thiên Lâm tinh Trần Lâm chầm chậm bị kéo đến gần miệng con hắc thiềm thừ.
Bất chợt khi nhìn vào cái miệng đen ngòm kia Trần Lâm như nghĩ ra điều gì đó, con hắc thiềm thừ kia dùng có lớp da phòng ngự siêu cường nhưng chắc chắn nội tạng bên trong không thể cứng như da của nó được.
Nghĩ là làm Trần Lâm dậm mạnh chất xuống đất đứng bật dậy dơ lên Tà Nguyệt đạo, cùng lúc đó ngọn huyết hỏa cũng lực cháy bao bọc lấy thanh Tà Nguyệt đao bên trong biến nó thành một thanh hỏa đao.
Không một giây chần chờ Trần Lâm ném mạnh thanh hỏa đao vào miệng con hắc thiềm thừ.
Bên kia con hắc thiềm thừ cảm nhận được hỏa đao đang bay đến, nó vội vàng muốn kép miệng lại nhưng lực ném từ Trần Lâm kết hợp với lực hút của chính nó khiến hỏa đao bay nhanh kinh khủng chui lọt vào miệng nó.
- Ụp...!ụp...
Nuốt phải thứ không nên nuốt con hắc thiềm thừ đao đớn gào lên, nhưng một trang bị đỏ và một trang bị tím đam vào trong miệng không khiến nó chết đi chỉ làm nó đao đớn gầm lên phá nát những vật xung quanh.
Bên kia Trần Lâm kinh ngạc không kém, là chủ nhân của Tà Nguyệt đao và Bĩ Ngạn Huyết Hỏa cậu có thể cảm nhận được chúng đang bị ăn mòn, nếu Trần Lâm không làm gì đó hai đại trang bị của huyết tộc sẽ hoá thành một vũng nước.
Ý thức được việc này Trần Lâm vội vàng hóa thành một làn khói rồi bay lên đầu con hắc thiềm thừ, đứng trên thiên không trên tay Trần Lâm hiện ra một quả cầu sắc đen đúa, không một giây chần chờ Trần Lâm ném mạnh quả cầu sắc về phía con hắc thiềm thừ.
Quá cầu sắc bé nhỏ không đó gì đặc biệt trước lực nép của Trần Lâm phá không lao đến nện vào đầu con hắc thiềm thừ làm xương sọ nó vở nát chỉ kịp kiêu lên một tiếng đao đớn rồi đổ rục xuống.
Siêu Cấp Vô Định Phích Lịch Thủ lần thử hai được ra sân...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi