LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Đêm đã về khuy...
Cả ngoại thành Vũng Hải chìm vào trong không gian đen tối, chỉ có các tháp canh bên ngoài nhằm phòng ngừa thú hoang là vẫn còn ánh lửa.
Dù hầu hết các hung thú gần Vũng Hải đều đã bị quân đội giải quyết, nhưng lâu lâu vẫn có một số con đi lạc đến Vũng Hải gây không ít nguy hiểm cho các nạn dân, dĩ nhiên là nạn dân ngoại thành.
Bên trong căn nhà nhỏ của mẹ con Thu Thảo, không gian đen tối cũng bao trùng cả căn nhà và cũng chỉ có ánh lửa bập bùng đang cháy giữa nhà, nó vừa chiếu sáng cho một góc nhà, vừa là nguồn sưởi ấm duy nhất trong đêm dài lạnh giá của ngoại thành.
Bất chợt một con mắt ánh sắc bén tự như sao trời chợt mở ra, Trần Lâm chầm chậm đứng dậy rồi tiến đến ngọn lửa đang cháy.
Cho thêm một khúc củi vào tránh để nó tắt Trần Lâm cứ thế ngồi đó vừa sưởi ấm vừa liếc nhìn hai mẹ con Thu Thảo đang ngủ say không biết đang nghĩ gì, tuy nhiên khi thấy một thanh đao nhỏ dấu dưới gói vô tình lộ ra làm Trần Lâm bật cười lắc lắc đầu...
Mặc dù đã nói sẽ thu hai mẹ con vào thế lực của mình, bao lo ăn ở ngủ nghĩ, vui chơi các thứ nhưng với hai mẹ con Trần Lâm vẫn là người xa lạ, để cậu ở lại họ không tránh được lo lắng thậm chí là không muốn, may thay có thêm hai chị em Phương Tuyết xem như có chút quen biết với Yến Nhi nên hai mẹ con mới chấp nhận cho Trần Lâm tá túc.
Dĩ nhiên nhà của mẹ con Thu Thảo dù có khá hơn chị em Phương Tuyết một chút nhưng chỉ có hai cái giường con bốn nữ nhân, Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài ngủ dưới đất.
Bất chợt phía sau Trần Lâm truyền đến một tiếng động nhỏ, Phương Tuyết cũng mở mắt cần thận đứng dậy, khi đã xác địch được em gái vẫn ngủ say, nàng mới tiến đến ôm Trần Lâm từ phía sau thì thầm.
- Đại nhân có thể bắt đầu rồi...
Liếc nhìn hai mẹ con Thu Thảo và Phương Ngân đã ngủ say Trần Lâm khẽ gật đầu rồi chầm chậm đứng dậy.
Tiến đến trước giường ngủ của hai mẹ con Thu Thảo, Trần Lâm không khách khí bế Thu Thảo đi để lại Yến Nhi vẫn còn ngủ say trên giường, không hề hay biết mẫu thân mình đã bị bắt mất.
Nhẹ nhàng đặc Thu Thảo xuống đất, Trần Lâm chầm chậm đưa tay lên, một giọt máu đỏ tươi hiện ra bay lượn trong lòng bàn tay cậu, khẽ vung tay giọt tinh huyết bay ra lao đến người Thu Thảo, như giọt nước thấm vào miếng bọt biển giọt tinh huyết kia xuyên qua lớn đã thấm vào người nàng.
Dần dần xung quanh cơ thể Thu Thảo bắt đầu chảy ra những tia máu từ những lỗ chân lông, tuy nhiên chúng không chảy xuống đất mà như một thực thể sống dần dần đan vào nhau hình thành những sợi tơ máu rồi chầm chậm quấn quanh người Phương Thảo...
Cứ thế một cái huyết kén xuất hiện trước mắt Trần Lâm.
Cùng lúc đó một cảm giác suy yếu làm Trần Lâm không nhịn được ngồi bịch xuống đất, mồ hôi chảy ra như suối, đầu óc cũng có chút quay cuồng như người bị sốt.
Tuy nhiên công việc của Trần Lâm vẫn chưa hết, hôm nay cậu muốn thử một lần chơi hai phe xem nó thế nào.
Bên kia Phương Tuyết cũng đã bế em gái của mình xuống đất, thấy Trần Lâm ngồi bịch xuống đất nàng không khỏi lo lắng chạy đến dìu Trần Lâm dậy quan tâm hỏi.
- Đại nhân người có sao không?
- Hay là chúng ta để ngày may tiếp tục.

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ lắc đầu.
Yến Nhi vẫn chưa được trích huyết mà Trần Lâm lại còn một “lô hàng” của Tiền Đa Đa sắp gởi đến, không tranh thủ là không được, ngoài ra cậu cũng muốn thử giới hạn của cơ thể khi hai lần liên tục “trích huyết” sẽ thế nào.
Nhìn Phương Ngân đang nằm dưới đất, cơ thể nhỏ bé run lên nhè nhẹ vì lạnh làm Trần Lâm không khỏi bật cười lắc đầu.
Thấy thế Phương Tuyết cũng khẽ đâm chiêu rồi lo lắng hỏi Trần Lâm.
- Đại nhân cho phép ta mạo muội hỏi ngài một câu được không?
Đang định bắn thêm phát nữa thì bị Phương Tuyết hỏi Trần Lâm khẽ nhíu mày rồi bật cười nói.
- Ta nào có đáng sợ như vậy, nàng muốn hỏi gì thì cứ hỏi không cần phải câu nệ như vậy.
Nghe thấy thế Phương Tuyết gật gật đầu nhưng vẫn lo lắng nhìn Trần Lâm lý nhí hỏi.
- Đại nhân tại sao người lại chấp nhận thu hai chị em ta, chúng ta đâu phải xinh lắm, huống hồ ta còn...
Quả thật Trần Lâm thuộc dạng tương đối kén chọn, hai chị em Phương Tuyết chỉ có thể xem như ưa nhìn mà thôi không phải tới mức “chim sa cá lặn” gì, huống hồ Phương Tuyết còn là gái bán hoa từng phục vụ không ít nam nhân.
Tuy nhiên khi nghe thấy Phương Tuyết hỏi Trần Lâm chỉ bật cười rồi vô cung bá đạo nói.
- Nguyên nhân rất đơn giản bởi vì ta thích.
Nghe Trần Lâm nói thế Phương Tuyết không khỏi ngạc nhiên nhìn cậu, chỉ vì mình thấy thích đơn giản vậy thôi sao.
Thấy thế Trần Lâm chỉ mỉm cười rồi yêu thương vuốt ve khuôn mặt của nàng âu yếm nói.
- Ta thích tình cảm của hai chị em các nàng, một người chị chấp nhận hy sinh tất cả để bảo vệ cho em gái mình.
- Một người em gái chấp nhận đánh đổi bản thân để cứu chị của mình.
- Hai ánh sáng nhỏ nhoi mà xinh đẹp trong đêm đen mạt thế như vậy không thu họ thì thu cái gì nữa.
- Huống hồ...!từ tình cảm của các nàng, ta cảm nhận được hơi ấm gia đình mà ta đã từng mất.
Nghe thấy thế Phương Tuyết không khỏi ngạc nhiên nhìn Trần Lâm, dừng như nàng cũng đã từng có một gia đình.
Tuy nhiên khi nói xong Trần Lâm không nói gì thêm nữa mà chỉ nhẹ nhàng vung tay lên.
Bất chấp suy yếu từ lần trích huyết đầu tiên Trần Lâm triệu hồi lần trích huyết thứ hai trong ngày, giọt tinh huyết đỏ tươi như máu phá không lao đến bay vào người Phương Ngân, dần dần một cái kém tương tự như của Thu Thảo hiện ra.

Nhìn hai cái kén đỏ tươi như máu Trần Lâm khẽ mỉm cười còn khó coi hơn khóc nói...
- Chơi ngu rồi...
Nói xong lời trăng trối, Trần Lâm không nhịn được ngã quỵ xuống đất, may mắn là Phương Tuyết đã nhanh tay ôm lấy cậu, nếu không khuôn mặt kia đã có một nụ hôn thân thương của đất mẹ.
Nhìn Trần Lâm đã ngất xỉu không biết trời trăng mây nước gì nữa, Phương Tuyết không khỏi bật cười...
- Đúng là ngu không thể tả...
- Nhưng vẫn đa tạ ngài.
Nói xong Phương Tuyết cố gắng dìu Trần Lâm lên giường, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Trần Lâm thay cho lời cảm ơn.
Phương Tuyết như một người vợ hiền cẩn thận đáp chiếc chăn đã củ nát cho Trần Lâm tránh để huyết tổ của huyết tộc chết vị lạnh.
Xong việc Phương Tuyết liếc nhìn hai cái huyết kém rồi nhìn lại Đoá Nhi vẫn đang ngủ.
Khi đã xác định mọi ổn thỏa Phương Tuyết mới chầm chậm tiến về phía đống lửa rồi ngồi xuống.
Lúc này con ngươi bên phải vốn dĩ có màu đỏ nhạt được nàng âm thầm giấu đi bắt đầu đậm màu...
Dần dần một con ngươi màu đỏ tươi như máu sáng lên trong màu đem, đó là huyết giáp của nàng “huyết giáp dạng nhãn cầu”.
Cũng giống như đám người Huỳnh Dao nhân loại được Trần Lâm “trích huyết” đều sẽ có một huyết giáp đặc trưng trên cơ thể và của Phương Tuyết chính là mắt phải, chỉ là nó không giúp tăng nhiều sức mạnh như huyết giáp tay phải của Trần Lâm hay đuôi của Huỳnh Dao mà chỉ giúp Phương Tuyết tăng lên thị lực và nhìn trong đêm, tuy nhiên nhiêu đó cũng đã là quá đủ với nàng.
Hôm nay nàng quyết cùng tắc kè hoa bảo vệ vị đại lão này, cũng là mở đầu cho công cuộc làm vệ sĩ tùy thân của nàng.
.
Trưa hôm sau...
Khi ánh mặt trời thông qua lổ thông khỏi trên nóc nhà chiếu vào mặt thì Trần Lâm mới từ trong cơn mơ tỉnh dậy.
Tuy vẫn còn khá mệt mỏi nhưng cơ thể đã hồi phục đôi chút, đúng là hai lần “phọt máu” khiến cơ thể Trần Lâm không thể nào chịu nổi, một lần một ngày vẫn là giới hạn của cơ thể.


Nhưng cũng nhờ đó mà Trần Lâm ý thức được điều độ mới là chân ái, nên chia ra mỗi ngày một người cho an toàn.
Bất chợt bàn tay của Trần Lâm vô tình chạm nhẹ vào một của cầu tròn tròn đầy tính đàn hồi, ngủ ngay bên cạnh cậu không ngờ lại là Phương Tuyết, cơ thể của thiếu nữ đầy sức sống hiền ra trước ánh mắt Trần Lâm và bàn tay kia đang đặc trên bầu ngực nó tròn của nàng.
- Để tỷ tỷ ngủ một chút đi, nàng đã canh gác cả đêm cho ngài đó.
Bất chợt một thanh âm vang lên bên tai làm kẻ đang mà chuyện mờ ám như Trần Lâm phải giật mình.
Nhìn lại hóa ra là Phương Ngân, nhưng lúc này đã hoàn toàn trở thành một tộc nhân của huyết tộc nên không hề né tránh Trần Lâm nữa mà ngồi bên mép giường chống càm nhìn cậu.
Thấy thế Trần Lâm thoáng ngượng ngùng bỏ bàn tay heo đang tác quái kia ra mỉm cười đệ tiện nói.
- Tỷ tỷ của nàng không thể thì nàng đến thay không được rồi sao.
Nghe thấy thế Phương Ngân không những không sợ mà còn phấn khích nói.
- Tốt lắm ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Thấy Phương Ngân không hề sợ hãi ngược lại Trần Lâm lại sợ, hai lần trích huyết đã khiến Trần Lâm vô cũng suy yếu giờ mà “phọt” thêm một phát với nàng sợ là cái mạng nhỏ cũng không còn...
Thế nên huyết tổ đại nhân chí có thể gượng cười nghiêm túc nói.
- Mới sáng sớm mà chơi bời gì.
- Đi dẫn ta xuống giường.
Nghe thấy thế Phương Ngân cười hì hì dìu thương binh chơi đá quá liều Trần Lâm xuống giường.
Tiến đến bếp lửa, một mùi hương ngào ngạt bay vào mũi khiến báo tử của Trần Lâm cồn cào.
Có tiểu đệ đúng là tốt, xuống giường có người dìu, cơm nước cũng đã có Thu Thảo chuẩn bị.
Tuy nhiên Trần Lâm lại nhíu mày liếc nhìn Yến Nhi đang ngồi một góc nhà, ánh mắt lo lắng nhìn mọi người xung quanh, ý thức được Yến Nhi rất có thể đã biết gì đó Trần Lâm liếc nhìn quanh nhà, rất nhanh cậu đã tìm được nguyên nhân...
Lúc này Thu Thảo đang đứng một bên nấu ăn thấy Trần Lâm nhìn mình, nàng cũng hiểu ý thức được Trần Lâm nghĩ gì ngượng ngừng tiến đến nói.
- Đại nhân là lỗi của ta, Yến Nhi nàng ấy chỉ có chút sợ hãi ta sẽ nói chuyện với nàng sau...
Nhìn Thu Thảo đang đứng trước mặt nhất là đôi chân đang giấu sao tà vái dài, Trần Lâm không khỏi lắc đầu cười khổ đúng là xui xẻo, Thu Thảo bị thương cụt cả hai chân vậy mà giờ có thể chạy nhảy như thường rõ ràng là do trích huyết...
Nhìn thấy Trần Lâm đang nhìn mình Thu Thảo cũng không ngại ngùng kéo tà vái dài lên đến đùi để Trần Lâm quan sát...
Cứ thế cặp đùi trắng tinh như ngọc hiện ra trước mắt Trần Lâm, nhưng cậu không hề quan tầm mà chỉ để ý phần bên dưới.
Đôi chân của Thu Thảo không ngờ không chỉ mọc ra mà còn được trang bị thêm...!huyết giáp...
Từ đầu cúi trở xuống, cả đôi chân được bảo phủ bới một lớp huyết giáp màu đỏ tươi như máu, dưới gót chân còn nhô ra những ngạnh sắc bén có thể nhẹ nhàng cắt bay đầu đối thủ sau một cú đá.

Nhìn thôi cũng đủ thấy đôi chân như huyết hồng ngọc kia không chỉ để đi lại, mà còn là hung khí giết người, chỉ là nhìn kiểu gì vẫn thấy giống Camille thế nhĩ...!chắc lão tác lại chơi game quá 180 phút rồi...
Tuy nhiên chính đôi chân kia cũng là nguồn cơ của mọi vấn đền, khi chỉ qua một đêm Thu Thảo đột nhiên mọc ra một đôi chân còn mang hình thù kỳ dị, Yến Nhi không hoảng sợ mới là chuyện lại.
Quả thật mọc chân cũng không sao, nhưng huyết giáp lại bao thủ cả đôi chân kia đúng là xui xẻo.
Hiểu rõ được mọi vấn đền Trần Lâm chỉ cười nhạt không mấy quanh tâm nói.
- Không sao, tạm thời trông chừng nàng nấy, tôi nay ta sẽ giải quyết.
Hiện tại chỉ có Yến Nhi chưa được trích huyết nên còn chút vấn đề.

Thế nhưng khi đến tối Trần Lâm hồi phục lại rồi trích huyết với nàng ta thì sẽ không có vấn đề nữa, tuy Yến Nhi trong mắt Trần Lâm không phải quá ưu tú nhưng thu về hổ trợ cho mẫu thân nàng cũng không tệ.
Để chuyện Yến Nhi qua một bên, Trần Lâm không khác khí ngồi xuống, vừa ăn cháo thịt hầm do Thu Thảo chuẩn vừa nhíu mày suy nghĩ.
Mục tiêu hiện tại của Trần Lâm là vào nội thành tham quan, tuy nhiên ở ngoại thành cậu cũng có việc.
Đầu tiền chính là thu những nữ nhân đã trao đổi với Tiền Đa Đa, cái này đã giao cho trung niên Vạn Thông liên hệ nên khôn gấp, huống hồ chỉ là phút ngẫu hứng của Trần Lâm không thu cũng không sao.
Thứ hai quan trọng hơn là thu Lôi Uyển Nhi về huyết tộc, vừa trông thấy nàng ta Trần Lâm đã chấm nàng và muốn thu nàng về huyết tộc, dĩ nhiên chấm ở đây là năng lực không phải ngoại hình.
Chuyện này với Trần Lâm vô cùng dễ, chỉ cần bắt người trích huyết là xong, tuy nhiên tạm thời chưa có thời gian cũng không gấp gáp gì nên cứ để một bên, khi nào rời khỏi Vũng Hải rồi thực hiện cũng không muộn...
Cuối cùng là tìm hai thanh Hạ kiếm và Đông kiếm cho đủ bộ, đã qua một ngày mà chưa thấy tâm hơi gì của tên chủ gian hàng kia, chắc chắn đã xảy ra sự cố...
Bảo vật trước mắt không thể bỏ qua, Trần Lâm dự định sẽ tìm đến lão ta hỏi chuyện rồi ra ngoài tìm luôn thanh kiếm cuối cùng, một công đôi việc vừa tìm bảo kiếm vừa cày cấp cho đám đệ mới thu về.
Tuy nhiên trước đó phải trang bị một chút cái đã.
Nhẹ nhàng đặc chén cháo xuống, Trần Lâm đã cảm thấy khỏe hơn một tý đứng dậy vươn vai một cái.
Nhìn ba người Phương Tuyết cùng Yến Nhi phía xa, song đồng quỷ nhãn phát động soi rội năng lực của tường người, khi đã xác định được hướng phát triển của mỗi người Trần Lâm quyết định mua sắm một phen mỉm cười nói.
- Ta đi một lác rồi về ngay.
Nói xong bạch quang lóe lên Trần Lâm cứ thế biến mất trước mặt mọi người.
Nhìn Trần Lâm cứ thế biến mất Yến Nhi phía xa thoáng giật mình hoảng sợ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ sau một đêm mọi thử trước mắt nàng đều biến đổi một cách kỳ lạ.
Thấy thế Thu Thảo khẽ thở dài tiến đến quyết định làm công tác tư tưởng với con gái một chút, lở nàng ta làm hổng chuyện của Trần Lâm thì không xong.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi