LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC



Trên đường phố, vô số chiến sĩ huyết tộc đang hành quân, mục tiêu không gì khác chính là cây cầu Vân Hà.

Trần Lâm ngồi trên lưng tiểu Hắc dẫn đầu cả đạo quân nhưng ánh mắt cả cậu không nhịn được liếc nhìn nhóm người Hồng Ánh đang đi phía sau.

Từ sâu trong thâm tâm cậu hết sức bội phục tài trí cũng như lòng gan dạ của nàng, khi dám đi vào huyết tộc thỏa thuận với cậu, hiển nhiên nàng đã thành công.

Bởi lẽ đây là một miến mồi quá béo bở không dại gì mà từ chối, đúng như nàng nói huyết tộc muốn là chủ sông Vân Hà thì không sớm thị muộn củng sẽ đối đầu với bầy chim kia, tuy nhiên sẽ vô cùng khó khăn khi huyết tộc chưa có cách trị đàn chim này nhất là những con cấp cao, nhưng hiện tại có thêm 4 khẩu hỏa pháo cỡ nhỏ đang kéo phía sau làm cho mọi chuyện trở nên dễ đang hơn rất nhiều.

Mặt dù chỉ là pháo cỡ nhỏ và phục vụ cho dịp kỷ niệm lễ tết nhưng nếu dùng đúng cách có thể mang lại hiệu quả to lớn.

Đàng chim tuy biết bay nhưng không thể bay mãi, chúng làm tổ trên cây cầu Vân Hà, vì thế chỉ cần bảo vệ 4 khẩu pháo này rồi kéo chúng lên cây cầu Vân Hà từ từ bắng rụng những con chim kia sao đó để huyết thụ bao trùm lấy cây cầu này xem như khu vực này là của huyết tộc.



Dĩ nhiên cái giá phải trả là sau khi chiếm được cây cầu, huyết tộc phải cho người của khu ấn an toàn đi qua cây cầu, sau khi qua bờ bên kia sống chết tự lo muốn đi đâu thì đi huyết tộc không quản, nhưng nghe đâu là đi về phía tây đến thành phố Minh Nhật.



Xét cho cùng huyết tộc trả mất mát gì có ngu mới không chấp nhận, chỉ là Trần Lâm tham lam từng nghĩ đến ý định cướp 4 khẩu pháo kia nhưng rất nhanh cậu nhận ra một sự thật vô cùng đau lòng, cả huyết tộc trừ cậu ra chả ai biết bắng súng huống chi là bắng pháo.



Rất nhanh đại quân đã đứng trước đường lên cầu, đội quân bắt đầu chia ra, các chiến sĩ Bạch Giác bên ngoài, các lang vệ và tinh linh thiếu nữ đằng sau, còn đội pháo binh do Hồng Ánh chỉ huy ở trong cùng, chỉ có hơi bất ngờ là cha con Thiên Phúc củng đi theo lần hành động này.

Việc Trương Tuấn đi theo củng hợp lý, 4 khẩu pháo này không biết loot được từ đâu chính là bảo bối trong lòng lão, của đâu thì người đó, chỉ có tên trẻ trâu Thiên Phúc không hiểu sau Hồng Ánh vẫn để hắn theo.



Không nghĩ ra nguyên nhân Trần Lâm cũng mặc kệ, dẫn đội quân từ từ tiến lên cây cầu Vân Hà.

Rất nhân sự xuất hiện của đại quân đã dẫn đến sự chú ý của đàn đại bàng trú ngụ trên cây cầu, chúng xà xuống tấn công đại quân như đón chờ chúng lại là những mũi tên sắt bé ghim vào người.

Vô số con đại bàng bị các tinh linh thiếu nữ bắng rụng rơi xuống sông mà mồi cho đàn cá phía dưới những con mai nắm hơn thì rơi xuống cây cầu những chủng làm mồi cho các lang vệ.

Nhìn thấy những con đại bàn to lớn như con chó lớn, bộ lòng ống ánh như kim loại cùng với bộ móng vuốt sắc bén, Trần Lâm không ngần ngại bảo các lang vệ thu về, đây chính là huyết mạch quý giá có thể tạo ra những tộc nhân mới không thể lãng phí.


Rất nhanh đàn chim tấn công đại quân củng bị tiêu diệt sạt, như chúng chỉ là bọn tiểu quái, boss thật sự vẫn chưa ra.

Tuy nhiên quái cấp cao thì đã có mặt, khoảng 6-7 con đại bàng to lớn hơn những con khác cứ lượng lờ trên bầu trời chúng chính là những con đại bàng thống lĩnh chỉ huy những con khác, nhờ sự có mặt của chúng mà đàn đại bàng không tiến vào tầm bắn của các tinh linh thiếu nữa mà chỉ lượng lờ trên bầu trời như đang chờ đợi mệnh lệnh.



Thấy thế Trần Lâm mỉm cười rồi dẫn đội quân tiếp tục tiến lên, bọn chúng đã có thứ khác lo liệu.

Dần dần đại quân củng đến trụ chính của cây cầu thì boss củng xuất hiện.

Một con kim sắc đại bàng vô cùng to lớn chẳng tua kém gì con lợn rừng mà cậu đang cưỡi, không hiểu sau với kích thước như vậy nó có thể bay được, toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp long ánh lênh những tia sáng như kim loại vàng ống trước ánh mặt trời, ánh mắt hung ác đang nhìn những sinh vật bé nhỏ bên dưới.

Nhìn con đại bàn đang lượn lờ trên bầu trời, Trần Lâm khẽ nhíu mày lo lắng nhưng cậu có một việc khác quan trọng hơn để làm.

Trên tay cậu lúc này là một chồi non, cẩn thận đặt nó xuống mặt đường, không ngờ chồi non kia lại bén rễ trên nền bê tông của cây cầu rồi bằng tốc độ phi thường nó cắp rể rồi vươn mình lớn lên mọc ra vô số cành lá, chẳng mấy chốc một cây huyết thụ đã xuất hiện trước mắt mọi người, không chỉ thế từ góc cây những chồi non tiếp tục mọc lên hình thành một cây huyết thụ khác!

Trên bầu trời con kim sắc đại bàng như cảm nhận được lãnh địa bị xâm phạm nó tức giận kêu lên.

Đàn đại bàng như được chỉ thị điên cuồng lao xuống tấn công nhóm người.

- Hồng Ánh giải quyết những con đại bàng lớn, nhóm tinh linh thiếu nữ bắng những con đại bàng nhỏ.

Thấy đàn đại bàng bắt đầu tấn công Trần Lâm hét lên phân phó.

Vô sô những mũi tên bay ra bắng hạ những con đại bàng đang lao đến làm chúng đau đớn rơi xuống!
Tuy nhiên mũi tên lại không có hiệu quả mấy với những con đại bàng thống lĩnh, bằng tốc độ của mình chúng né tránh mưa tên đang bay đến, nếu chẳng may bị bắng trúng thì củng chỉ làm chúng bị thương nhẹ chưa thể bắng hạ chúng được.

- Bằng! bằng!
Bất chợt những tiếng phái đinh tai vang lên, một cột lửa từ nòng pháp phát ra bắng về phía những con đại bàng đang lao đến.

- Bùm!.

Một tiếng nổ lớn vang lên hai con đại bàng thống lĩnh trực tiếp bị bắng nổ tang sát, máu thịt nội tang rơi ra khấp nơi.


Thấy thế Trần Lâm không khỏi hít một ngụm lãnh khí, vũ khí nóng của nhân loại hiện tại vẫn có đất dụng võ, chỉ có đều không hiểu sau nhân loại vẫn không dùng đến thứ kia là cậu khá khó hiểu.

Thấy tộc nhân bị thảm sát con kim sắc đại bàng tức giận không nhịn được tham chiến, bằng trí thông minh của mình nó nhận ra thứ nguy hiển nhất với nó chính là những ống trụ đen tròn biết phung lửa kia.

Nó quạt cánh tạo ra một cơn cuồng phong thổi bay những mũi tên rồi dần theo đàn chim bay xà xuống.

Thấy đàn chim khổng lồ che khuất cả bầu trời đang nhầm vào phía mình, những pháo thủ không nhịn được run sợ, dù sao tố chất của họ không thể bì kịp chủng tộc không biết sợ như huyết tộc.

- Tất cả tập trung, không muốn chết thì bắng hạ đàn chim kia.

Thấy tình hình nguy cấp Hống Ánh hét lớn giật dậy tinh thần của mọi người rồi tự mình điều kiểm một khẩu pháo bắng về phái con kim sắc đại bàng đang lao đến.

Lúc này Trần Lâm củng không thể không ra tay, xem ra đàn chim không dễ xơi như cậu nhĩ.

Câu tung người lên không vung đao chém chết một con đại bàn thống lĩnh đang tiếp cạn.

- Bạch giác chiến sĩ thủ hộ tinh linh xạ thủ và pháo thủ.

- Các lang vệ du đấu những con thống lĩnh.

Chém chết một con đại bàng không biết sống chết đang lao đến, Trần Lâm hét lên chỉ huy.

Các Lang vệ gầm lên một tiếng xung quanh nổi lên một đạo huyết quang, lợi dụng tốc độ của mình các lang vệ lao đến những con đại bàng thống lĩnh.

Các Bạch giác chiến sĩ củng không chịu yếu thế đưa lên những chiếc khiên to lớn che chắn cho các xạ thủ cùng pháo thủ sau lưng, những ngọn giáo sắt bến không ngừng đâm ra giết chết không ít con đại bàng đang lao đến máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ cả chiếc khiên.

Đằng sau các tinh linh thiếu nữ không ngừng xạ kích, những loạt mưa lên bay ra cướp đi sinh mạng của đàn đại bàng.

Nhưng quan trong nhất vẫn là những pháo thủ chủ lực chính trong trận chiến này, dưới sự chỉ huy của Hồng Ánh vô số những viên hỏa pháo lao đến con kim sắc đại bàng làm nó bị thương không ít, nàng biết chỉ cần bắng hạ nó trận chiến sẽ kết thúc.

Ngược lại con kim sắc đại bàng củng nhận ra chỉ cần nó hạ được những khẩu pháo này trận chiến củng sẽ kết phúc.




Nó hét lên một tiếng, nó vung đôi cánh to lớn của mình tạo ra một cơn cuồng phong thổi ngã nhóm người, rồi bằng tốc độ cực cao lao người đến, thấy thế không ổn Hống Ánh vội điều khiển hóa pháo bắng vào nó.

Từng tiếng nổ đùng đùng không ngừng vang nên nhưng không một quả nào bắn trúng nó, tốc độ của nó thật sự quá nhanh.



Mai thay khi khoảng cách càn gần thì không dể né tránh nửa từng quả đạn pháo rơi vào người nhưng chỉ mà nó bị thương, đây chính là sức mạnh nghiền ép tuyệt đối của hung thú.



Khẽ vung cánh, một ngọn cuồng phong lại hiện ra không ngờ nó hất văng những quả pháo đang bắng đến rồi vung bộ móng vuốt sắc bén nhằm vào Hồng Ánh người mà nó cho rằng là chỉ huy.

Tưởng chừng như nàng sẽ bị xé sát thì dị biến lại phát sinh.

Một tiếng hét vang vọng, xung quanh tiểu Hắc hiện lên một đạo hoàng quanh rồi nó đạp mạnh xuống đất lao người như một quả đạn pháo thực thu bay về phái con kim sắt đại bàng.

- Đùng!
Một tiếng kiêu vang lên, hai con hung thú to lớn tông sầm vào nhau.

- Hét!
Con kim sắc đại bàng hét lên một tiếng đau đớn rồi văng ra xa, hiển nhiên tiểu Hắc xuất thủ đánh lén đã chiếm thế thượng phong.



Thấy con kim sắc đại bàng bị đánh bay đi xa Trần Lâm không chần chờ lao đến vung lên thanh hắc đao chém về phía nó, nhưng hiển nhiên để trở thành thủ lĩnh của cả đàn và gần như là bá chủ của khúc sông này nó bất chấp thương thế vung cánh bay lên né tránh một dao khủng bố của cậu.

Tuy nhiên Trần Lâm đã có chuẩn bị, các lang vệ lấy ra những sợi dây móc sắc đã chuẩn bị từ trước quăn về phía con kim sắc đại bàng, do bị thương nên nó chưa bay được cao những sợi móc sắt bay lên dễ dàng ghim vào người nó.

Thấy thế những lang vệ không ngừng ra sức kéo nó xuống không cho nó bay lên.



- Các ngươi lo đám đại bàng thống lĩnh, tên này để ta lo.

Trần Lâm quay lại phân phó cho Hồng Ánh rồi cùng với tiểu Hắc lao đến phụ giúp các lang vệ.

Có sự trợ giúp của hai người nhất là tiểu Hắc con đại bàng to lớn dần dần bị kéo xuống, mặt cho nó ra sức giãy giụa, những cái móc sắt ghim vào da thịt chảy ra những dòng máu đỏ tươi.

Thấy con kim sắc đại bàng không ngừng bị kéo xuống thấp Trần Lâm mỉm cười nhảy lên không trung tung một quyền vào người nó, làm cho nó đau đớn hét lớn, như một điêu đức dây rơi xuống.


Không chỉ thế tiểu Hắc còn phó hợp lao đến hút vào người nó, làm nó trượt dài trên mặt đất.

Hao cánh của nó đã hoàn toàn bị gãy sao pha phối hợp của Trần Lâm cùng tiểu Hắc chỉ có thế nằm dưới đất rên rỉ mặt cho những lang vệ dần dần trói lại.

Dĩ nhiên Trần Lâm không hề muốn giết nó mà muốn thu phục nó, có thế trở thành thủ lĩnh của đàn đại bàng và thậm chí là bá chủ của khúc sông này thì phẩm chất của nó ắt hẳn phải hết sức ưu việt, một sinh vật ưu tú như vậy phải “trích huyết” mới là tốt nhất.



Bên kia trận chiến củng đã đến hồi kết, khi thấy con kim sắc đại bàng bị bắt cùng với con đại bàng thống lỉnh cuối cùng bị bắng hạ, đàn đại bằng không ai chỉ huy như ong vỡ tổ bỏ chạy tán loạn.

- Hét!
Nhìn đàn đại bàng đang bay đi con kim sắc đại bàng không cảm lòng hét lên một tiếng, nó là chủ của khoảng không này không ngờ có ngày như hôm nay, bị trói như đòn bán tết rồi bị con lợn rừng đen đúa kia lôi đi, không biết tương lại sẽ thế nào.



Nhìn thấy con kim sắc đại bàng còn sống khỏe chỉ là bị gãi cánh mất đi khả năng chiến đấu Trần Lâm không khỏi vui mừng, cậu còn sợ nó chết thì nguy, trích huyết có hai khuyết điểm là bản thân câu sẽ bị suy yếu sau khi sử dụng và sinh vật bị trích huyết phải còn sống, ngáp ngáp cũng được nhưng phải còn sống.

Cho nên nếu nó thực sự sắp chết cậu thật không biết phải làm sau, bỏ thì tiết nhưng củng không thể rơi vào suy yếu trước nhóm người Hồng Ánh được.

Rất mai là hung thú có sức sống mạnh mẽ hơn cậu nghĩ.



Lúc mọi người đang vui mừng sau chiến thắng thì bất chợt một tiếng nổ vang lên, một cảm giác nguy hiểm bao trùng lấy Trần Lâm.

Xa xa Thiên Phúc không hiểu lúc nào đã điều khiển một hỏa pháo bắng về phía cậu.

Một cột lửa bay ra viên đan pháo phá không lao đến.

Nhìn viên đạn pháo đang bay đến, Trần Lâm cắn răng cố né tránh nhưng đã quá trễ, nó quá nhanh.

- Bùng!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khói bụi bay mù mịt.



Xa xa tiểu Hắc thấy Trần Lâm gặp nguy hiểm, nó gào lên một tiếng giận dữ rồi bỏ mặc con kim sắc đại bàng cho nhóm lang vệ rồi điên cuồng lao đến.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi