LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC


Đang ngâm cứu cái khe núi thì bất ngờ cảm nhận được có người tiến đến gần...
Trần Lâm không nhịn được khẽ nhíu mày nhìn sang.
Tuy nhiên, khi thấy được người đến lại là năm nam trung niên nhân lưng hùm vai gấu hình thể có phần cao to đen hôi, mặt mũi lại khá bặm trơn nhìn phát biết ngay nhân vật phản diện quèn ra sân để bị giết, Trần Lâm không nhịn được thoáng cười cười nhìn qua Lâm Mỹ Anh.
Rốt cuộc cũng đã có những kẻ không nhịn được để con ku làm mù con mắt tìm đến Lâm Mỹ Anh.
Tuy nhiên khiến Trần Lâm khá ngạc nhiên là qua cách ăn mặc đám trung niên hán tử này lại không giống quân nhân cho lắm.
Hiển nhiên không phải tất cả những người kẹt bên trong đây đều là quân nhân của Viễn Đông, thật tế những người bị kẹt đầu tiên bên trong không gian thí luyện này lại là các thợ săn, sau này đám người Phương Tuấn đi tìm hiển nguyên do mới phát hiện ra cái không gian này nhưng cũng bị kẹt lại bên trong.
Dần dần đôi bên cũng xem như hỗ trợ nhau mà sống trong cái không gian này dĩ nhiên vẫn dưới quyền của Phương Tuấn, nhưng có thể thọ được đến ngày nay những tên thợ săn này vẫn có thực lực nhất định...
Chính vì thế năm tên này mới dám đến tìm hai người Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.
Dĩ nhiên có ai đó xúi giục hay không thì Trần Lâm không biết nhưng cậu có thể chắc chắn trận chiến tối nay sẽ thiếu đi vài người.
Ngược lại năm tên trung niên hán tứ kia không hề biết rằng bản thân đã bước một chân vào quỷ môn quan vẫn cười lạnh tiến tới bất chấp việc đã bị đối phương phát hiện.
Nhìn cơ thể trắng nõn mượt mà cùng body bốc lửa ẩn sau lớp quần áo của Lâm Mỹ Anh, chú chim sơn ca trong quần của năm hảo hán này không nhịn được cất tiếng hót líu lo.
Một tên cao to nhất còn cao hơn Trần Lâm một cái đầu bước ra cười lạnh nói:
- Hai vị muốn vào hẻm núi kia tìm hiểu sao?
- Thật trùng hợp nha năm huynh đệ chúng ta cũng muốn vào trong tìm hiểu...
- Vậy thì...!chúng ta cùng đi thôi...
Nói xong tên trung niên hán tử có thể là đại ca của cả nhóm kia không đợi Trần Lâm nói gì đã làm động tác mời...
Rõ ràng đây không phải hỏi ý kiến gì cả mà đang nguy hiếp, hai người Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh không muốn đi cũng không được.
Đáng tiếc đám người này lại đụng trúng Trần Lâm cũng như đã quá tự tin vào sức mạnh của mình mà đánh giá thấp một nam một nữ nhìn khá trẻ tuổi này.
Dù sao đám người này cũng có đến năm người, thực lực bản thân cũng khoong đơn giản, trừ khi hai người kia là những tồn tại khủng bố tưng tựa như các đại boss của Viễn Đông nếu không tính kiểu gì đám người này vẫn hơn...
Đáng tiếc Trần Lâm lại không chỉ ý đến hắn chỉ nhìn một góc phía xa sau vách đá...
Đến khi tên này nói xong, Trần Lâm mới đột nhiên nở nụ cười bí hiểm rồi liếc nhìn trung niên hán tử kia lắc đầu nói:
- Nếu chúng ta không muốn đi thì sao?

Thấy tên nhóc này còn không biết bản thân đang ở trong tình huống gì.
Trung niên hán tử không chút khách sáo tiến đến vỗ mạnh vào vai Trần Lâm rồi cười bật cười đê tiện nói.
- Cái này cũng không sao cả, chỉ cần ngươi cho huynh đệ chúng ta mượn nữ nhân kia dùng một chút là được rồi...
- Yên tâm dùng xong chúng ta sẽ trả...!ha...!ha...
Bốn tên còn lại cũng cười lên khoái chí rồi chầm chậm tiến lên phong tỏa đường chạy của hai người Trần Lâm hay chính xác hơn là bao vây Lâm Mỹ Anh lại.
Dù sao mục tiêu của “năm anh em siêu nhân” này cũng là Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm có theo hay không cũng không cần thiết.
Dĩ nhiên nếu có mặt biết đâu sẽ tăng thêm phần khoái cảm.
Liếc nhìn trung niên hắn tử mặt mày đầy râu đang vô vai mình kia rồi nhìn lại bốn tên khác đang bao vây Lâm Mỹ Anh sẵn sàng lôi vào hẻm núi hành sự...
Trần Lâm một lần nữa nhìn vào vách núi phía xa rồi gật gật đầu cười lạnh nói:
- Được...!ta cũng muốn vào bên trong xem có gì...!thú vị trong đó hay không...
Nói xong Trần Lâm nhẹ nhàng cất bước một lần nữa tiến vào trong hẻm núi sương mù...
Lâm Mỹ Anh thấy thế cũng thoáng giật mình liếc nhìn năm tên ôn thần đầu trâu mặt ngựa kia rồi nhanh chân chạy theo Trần Lâm...
Ngược lại năm tên hán tử kia lại thoáng ngạc nhiên không biết tên thiếu niên này muốn gì.
Sự việc diễn ra quá dễ dàng đối thương còn chủ đồng vào trong hẻm tìm chết khiến đám người này cảm thấy nghi ngờ.
Tuy nhiên con ku một lần nữa lại làm mù con mắt, đôi phương đi vào trong chỗ kín “không người” kia không phải vừa đúng y bọn họ sao.
Rất nhanh khi trông thấy Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh đi ngày một xa, năm trung niên hán tử không biết sống chết này không nghĩ nhiều được nữa lập tức chạy theo.
Tuy nhiên họ không hề biết rằng trên sườn núi kia lại có bốn năm quân nhân đang nhìn theo, ánh mắt không khác gì những nhà khoa học lỗi lạc nhìn vào những con chuột bạch thí nghiệm.
Ngược lại bên trong hẻm núi...
Nhanh chân chạy theo Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh không nhịn được liếc nhìn năm con gấu lớn đang theo đuôi kia khẽ nhíu mày rồi nhỏ giọng nói:
- Đại nhân...!năm tên ngu kia ngài muốn xử lý thế nào...
Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ mỉm cười kỳ dị liếc nhìn Lâm Mỹ Anh nói:
- Chỉ là năm con gà mà thôi, hai tên vừa mới đến cấp 20, ba tên còn lại thì chưa...

- Gà như thế bổ huyết tổ chả thèm nhìn đến nói gì ra tay thế nào...
- Uk...
Tưởng thế nào hóa ra chỉ là năm con gà chả bằng một góc Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh cũng khẽ bĩu môi khinh bỉ rồi nở một nụ cười lạnh đầy man rợ.
Dám có ý đồ với âm hộ của chuỵ phen này chết cha năm đưa bây kia rồi.
Tuy nhiên rất nhanh Lâm Mỹ Anh đã nhận lấy vấy đề, năm con gà kia quá gà có thể nói là gà đến độ Huyết tổ đại nhân không thèm nhìn đến cũng chả thèm ra tay.
Như thế Huyết tổ đại nhân không đánh, ở đây cũng không có đại boss Huyết tộc nào khác để đánh, vậy thì ai đánh??? Chị Phương đánh...!á lộn nhằm ta nhằm...!là Lâm Mỹ Anh nàng đánh chứ còn ai nữa...
Nhìn vào nụ cười ấm ấm của Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh không nhịn được chảy xuống hai hàng lệ nóng run giọng nói:
- Đại...!đại nhân...!ta không chơi được đâu...
- Tên kia có đến năm người lận...!cấp độ còn cao hơn ta...!ngài đùa như thế chết người thật đó...
Nghe thấy những tiếng khóc than ai oán của Lâm Mỹ Anh.
Trần Lâm vô cùng khốn nạn không tim không phổi cười lạnh nói:
- Yên tâm đi ta đã tính toán hết cho tiểu dâm nữ nàng rồi...
- Năm tên ngu kia thực ra vẫn luôn nhắm vào ta, nhưng lại xem nhẹ nàng...
- Chút nữa ta sẽ thu hút sự chú ý của chúng, lúc đó nàng sẽ có cơ hội xuất thủ bất ngờ giết chết tên cấp 20 đi đầu kia rồi rảnh tay đánh bị thương tên ngay bên cạnh...
- Như thế là một đánh ba rưỡi...!um...!kèo cũng dễ mà...
Nghe thấy cái kèo “thơm phức” mà Trần Lâm bày ra, Lâm Mỹ Anh thật sự muốn khóc lớn.
Năm tên đầu trâu mặt ngựa kia có thể là năm con gà trong mắt Trần Lâm nhưng lại rất chỉ là vip-pro với nàng, kèo này tính không khéo Lâm Mỹ Anh tuy kiểu gì cũng sẽ không chết nhưng chắc chắn sẽ bị đánh rất đau, nàng không muốn bị đánh...
Rất tiếc trong vấn đề “hành đệ” này Trần Lâm sẽ không bao giờ thay đổi ý định, Lâm Mỹ Anh chỉ có thể tự cứu mình.

Rất may cái đầu của Lâm Mỹ Anh còn nhảy số rất tốt.

Khẽ mỉm cười yêu kiều nhìn Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh lập tức đi bài nhỏ giọng nói.
- Không biết ta có thể sử dụng quyền trợ giúp của chủ nhân thân yêu, nhờ người kiềm chân tên cấp 20 còn lại được không...
- Bù lại lát nữa ta sẽ cũng chủ nhân thân yêu đi tắm tiên...!ngài thấy thế nào...
Nghe thấy dâm nữ này tưởng thế nào hóa ra muốn sử dụng sắc dụ để dụ dỗ nhờ Huyết tô đại nhân ra tay hỗ trợ, người đứng đắn đường hoàng như Trần Lâm hiển nhiên là lập tức gật đầu đồng ý.

(0_o)
Đi phía sau, năm trung niên hảo hán trông thấy đôi nam nữ kia đang thì thầm to nhỏ với nhau thì lập tức cười lạnh, họ biết ngay tên này sẽ không dễ gì bó tay chịu trối như thế mà sẽ bày trò tìm cơ hội chạy thoát, tuy nhiên với kinh nghiệp lục lâm thảo khấu của mình năm hảo hán này có lòng tin chơi chết đôi nam nữ kia...
Cảm thấy đã đủ sâu để không bị ai làm phiền, cũng như tránh đêm dài lắm mọng một trong hai tên trung niên nhân đã đạt cấp 20 không nhịn được nữa lập tức tiến đến muốn trở mặt hiếp trước tính sao.
Tuy nhiên Trần Lâm và cả Lâm Mỹ Anh đều dừng bước.
Không nói một lời nào, Trần Lâm đột nhiên quay người lại rút kiếm chém tới.
Tuy nhiên thấy tên nhóc kia rốt cuộc cũng xuất thủ, năm tên trung niên hán tử này không chút sợ hãi chỉ cười lạnh lập tức rút đao lao đến.
Có thể nói ngay từ đầu đám người đã biết Trần Lâm kiểu gì cũng sẽ chống trả rồi nên không chút ngạc nhiên cũng như sợ hãi...
Họ có đến năm người còn đối phương chỉ có hai huống chi trong đó còn có một nữ nhân, tuy từng thấy nàng ta chiến đấu nhưng trong mắt đám hán tử này nữ nhân cũng chỉ là công cụ để phát tiết mà thôi, cầm được vũ khí chiến đấu thì cũng như thể mà thôi không việc gì phải sợ...
Đáng tiếc năm người này đã đánh giá thấp sức mạnh của Trần Lâm và sai lầm hơn là đánh giá thấp hay đúng hơn là chả xem Lâm Mỹ Anh ra gì...
Ngay khi vừa lao người đến muốn lượn tên nhóc kia trước thì sức ép khủng bố từ một chém kia lập tức khiến cả năm hán tử này biến sắc.
Biết đụng phải thiết bản cả năm hán tử đồng loạt né tránh sang hai bên rồi chia ra một trái một phải vung lên chiến đao chém.
Ngay lực tức lưỡi katana sắc bén chém xuống chẻ một đường dài trên mặt đất cắt đôi đội hình của năm hán tử kia, tuy đôi thủ đã chia ra đồng loạt rất công nhưng chia ra như thế ngược lại có lợi cho kẻ đánh lén.
Liếc nhìn năm tên hán tử kia một trái một phải lao đến muốn hai mặt hợp công mình...
Trần Lâm chỉ thoáng cười lạnh quyết giúp đỡ Lâm Mỹ Anh thêm đôi chút, nói gì thì nói Trần Lâm vẫn không muốn tộc nhân của mình bị thương...
Cánh tay huyết giáp đã an tỉnh rất lâu đột nhiên ánh lên như đạo huyết quang đe thẩm rồi lập tức bung ra những mảnh lân phiếu bảy giáp huyết sắc bao lấy cả cánh tay.
Thanh katana siêu to khổng lồ trong tay Trần Lâm lại nhẹ như không chẳng chút trở ngại gì lập tức từ dưới đất quét lên một đường dài bất chấp lực hút của trái đất chém ra một vòng cung quỷ dị như trăng khuyết...
Keng...!keng...!một tiếng...
Liên tiếp những tiếng kim loại va vào nhau vang lên...
Cả năm trung niên hán tử lập tức cảm nhận được một lực đạo khủng bố bằng tốc độ không tưởng chém vào thanh đao của mình khiến cổ tay gần như bị trận khớp, thanh đao trong tay suýt chút nữa bị đánh tụt ra.
Cả năm hán tử không chịu nỗi trước lực chém khủng bố kia lập tức bị đánh bay không ngừng lui lại.


Tuy nhiên thứ trước mắt lại khiến cả năm kinh sợ đến ngây người.
Tên thiếu niên có phần thư sinh yếu đuối trước mặt họ đã biết mất, thay vào đó là một quái nhân tóc bạc có phần cao lớn lực lưỡng và nhất là cánh tay tràn ngập lân giáp màu đỏ quỷ dị như một mình chứng hùng hồn khẳng định hắn không phải nhân loại.
- Hắn không phải nhân loại...!chạy mau...!mau báo cho mọi người...
Nhìn quái nhân tràn nhập huyết khí khủng bố trước mặt, trung niên đã bắt chuyện với Trần Lâm ngay từ đầu rốt cuộc cũng nhận thấy sai lầm to lớn của bản thân khi vào đây lập tức hét lớn.
Đáng tiếc một tiếng hét vô cùng thảm thiết đột nhiên vang lên đã lấn áp đi lời nói của hắn.
Gần như bị bỏ qua không ai chú ý đến...
Lâm Mỹ Anh ngược lại vô cùng nhẫn nại chờ đợi thời cơ, ngay khi vừa thấy cơ hội đến nàng lập tức xuất thủ như một cơ cuồng phong đánh tới...
Huyết quang theo đó đại thịnh điên cuồng tỏa ra từ người Lâm Mỹ Anh rồi lang sang thanh ngân thương như muốn nhuộm đỏ nó.
Vừa bị một chém của Trần Lâm đánh bay chưa kịp hoàn hồn thì một thanh ngân thương ánh lên tia huyết sắc kỳ dị đã lao đến...
Một trong hai tên trung niên hán tử đã đạt đến cấp 20 không kịp đề phòng bị một thương kia đám trúng lồng ngực.
Ngay lập tức độ sắc bén dọa người của ngân thương kết hớp với sức mạnh khủng bố vừa được tăng phúc của Lâm Mỹ Anh khiến mũi thương bạc trực tiếp đâm xuyên qua lồng ngực của tên hắn tứ kia.
Trái tim cùng một bên phổi bị đâm xuyên khiến một người chơi cấp 20 có thể nói nhục thân khá trâu bò trực tiếp bỏ mạng tại chỗ không hiệp nói câu nào trong oan ức, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt đầy kinh sợ nhìn Lâm Mỹ Anh.
Ngược lại, thành công vượt cấp đánh lén giết chết tên trung niên hán tử cấp 20 kia nhờ thế nhận được một lượng lớn điểm kinh nghiệm, nhưng Lâm Mỹ Anh lại không chút vui mừng lập tức rút ra ngân thường khỏi xác đối thủ rồi cấp tốc đám tới tên bên cạnh.
Đối thủ có đến 5 người, Lâm Mỹ Anh đích thân giết một tên, Trần Lâm theo giao kèo kiềm chân tên trung niên nhân đạt đến cấp 20 còn lại.
Thế nên Lâm Mỹ Anh phải giết thêm được một tên nữa hoặc tệ gì cũng phải khiến đối thủ bị thương thì mới có cơ hội chơi tiếp được, nếu không ba đánh một nàng thua chắc.
Đánh tiếc cho Lâm Mỹ Anh double kill không dễ có được như thế...
Ngay khi vừa trông thấy Lâm Mỹ Anh kích sát nhị ca của mình, trung niên hán tử kia biết ngay rồi cũng sẽ đến mình lập tức vung đao xuất thủ trước.
Rất may Lâm Mỹ Anh đã quyết đoán không chút chần chờ nhanh chóng rút ra ngân thường khói cái xác kia, nhờ thế ngân thường vừa vung lên đã thành công đỡ lấy một đao kia.
Keng...!một tiếng...
Đao thương va vào nhau phát ra một tiếng kim loại đinh tai nhức óc.
Ahhh
Bất ngờ thay tên trung niên hán tử kia lập tức rên lên một tiếng đau đớn, thanh đao trong tay hắn không ngờ bị một cái quét thương của Lâm Mỹ Anh đánh bay.
Không một giây chần chờ Lâm Mỹ Anh lập tức bộc phát ra muôn vàn huyết khí một thương đâm tới một lần nữa xuyên qua lồng ngực của đối thủ khiến hắn chết không nhắm mắt ngăn bịch xuống đấy.
Ánh mắt một lần nữa trừng lớn nhưng lần này là nhìn Trần Lâm đang đứng phía xa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi