LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC


Nhìn theo bóng lưng Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh rời đi...
Lôi Triết lòng như lửa đốt khó chịu vô cùng, đáng tiếc hắn lại không thể làm gì chỉ có thể đứng đó nhìn theo.
Mãi một lúc lâu Lôi Triết mới thở ra một hơi rồi quay người chạy về cổng khu lô cốt leo lên xe chuẩn bị rời đi nơi này.
Rất nhanh đoàn xe quân dụng đã lao ra khỏi khu lô cốt nhắm theo hướng tây chạy về đại pháo đài Viễn Đông, ngay sau đoàn xe không gì khác chính là đàn cua khổng lồ đông đúc thoáng chốc đã bò đến khu lô cốt của nhân loại rồi không chút khó khăn cày nát khu lô cốt khi thành bình địa...
Rất may trong khu lo cốt lúc này đã chả còn ai nên không có thương vong về người, chỉ có phòng ốc cùng vật tư bị bỏ lại là không may mắn như thế bị đàn cua khổng lồ phá hủy gần như không còn gì.
Ngồi bên trong xe, Lôi Triết vẫn nhìn về đàn cua khổng lồ phía sau ánh mắt không vui một chút nào.
- Lôi Triết thiết tá dường như có ý với nữ nhân kia thì phải?
Bất chợt một tiếng nói trong trẻo vang lên phá tan bầu không khí có phần ngột ngạc.
Ngồi ngay cạnh cửa số xe, Bích Ngọc cũng lặng nhìn đàn cua khổng lồ phía sau rồi đột nhiên lên tiếng hỏi.
Bất chợt ánh mặt trời ẩn sau các áng mây đột nhiên ló dạng chiếu xuyên qua khe cửa sổ, máu tóc nhuộm hồng theo đó phản chiếu sáng mặt trời khiến Bích Ngọc trông thật là lung linh huyền ảo đúng y như cái tên của nàng tựa như một viên ngọc bích sáng chói.
Đáng tiếc tất cả mọi người trong xe lúc này đều bị câu nói trước đó của Bích Ngọc khiến cho ngay người nên không có một ai may mắn thấy được dung nhan kiều diễm kia.
Ở đây chỉ có hai nữ nhân, Bích Ngọc hiển nhiên là không nói chính mình nên nữ nhân trong câu nói kia không ai khác chính là nữ nhân tiểu Mỹ luôn đi theo tên Trần Đại Kê kia.
Điều này không quan trọng, điều quan trọng là không ngờ Bích Ngọc lại nói Lôi Triết có ý với nữ nhân kia, điều này làm sao có thể Lôi Triết được sao có thể thích một nữ nhân thấp hèn như thế.
Mọi người vẫn còn nhớ như in cái đêm định mệnh chó chết kia, nàng ta đã cùng tên nhóc họ Trần kia rên rỉ cả đêm khiến cả khu lô cốt mất ngủ, với thân phận đại thiếu gia Viễn Đông của Lôi Triết hắn muốn nữ nhân nào mà không được sao lại thèm nữ nhân đã qua tay kẻ khác kia.
Huống chi nữ nhân kia thân hình đúng là rất tốt nhưng mặt lại không tính là đẹp.
Lôi Phúc từng muốn nàng ta thật ra cũng là do tác động ngoại cảnh một đêm khó chịu tinh trùng chạy lung tung chạy bậy lên não cần chỗ giải quyết mà thôi.

Tuy nhiên, trước ánh mắt kinh nghị của mọi người, Lôi Triết lại không chút giấu giếm gật đầu nói:
- Phải ta đúng là có ý với cô ta nhưng đa phần là thưởng thức sức mạnh của cô ta.
- Giờ thấy cô ta theo tên kia đi chết, ta đúng là có chút không vui...
- Haizzz...!đáng lẽ ra nên mời chào cô ta sớm hơn...
Nghe Lôi Triết nói thế, những người ngồi trong xe bọc thép này đều khẽ trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Nữ nhân kia đúng là có bản lĩnh, từng cùng với Lôi Triết đánh một trận với thi triều tập kích đoàn xe, sau đó lại vào không gian thí luyện chiến một trận với đàn huyết đom đóm, chiến tích kia đúng là không thua bất kỳ ai đang ngồi đây.
Huống chi sau khi ra ngoài nàng ta lại phục dụng luôn một viên ngọc đỏ nghe nói có khả năng cường hoá năng lực sức mạnh theo đó đại tăng.
Hiện tại nhân tài có chiến lực cao là tài nguyên quý giá nhất, Lôi Triết để ý đến nữ thợ săn kia muốn thu phục nàng ta về dưới trướng cũng là điều dễ hiểu, thậm chí nghĩ xa hơi cho nàng ta vừa là chiến hữu vừa là bạn tình cũng không phải chuyện xấu.
Chỉ là nữ nhân tốt như vậy, mãnh tướng ngon như vậy lại đi theo tên nhóc Trần Đại Kê kia, hiện tại còn theo hắn lao đầu vào chỗ chết, Lôi Triết tiết hận như thế cũng phải.
Ngồi ngay bên cạnh Bích Ngọc, Lôi Phúc cũng ý thức được điều này ánh mắt ánh lên sự ghen tị không hề nhẹ.
Bản thân Lôi Phúc cũng từng có ý định với Lâm Mỹ Anh nhưng đó chỉ đơn thuần là giải quyết vấn đề của thằng em.
Tuy nhiên, sau khi phục dụng viên ngọc đỏ thực lực Lâm Mỹ Anh thể hiện sau đó đã chấn hiếp toàn trường và cũng khiến Lôi Phúc có suy nghĩ khác, ý nghĩ thu phục nàng về dưới trướng cũng bắt đầu nhen nhóm.
Viễn Đông đúng là cũng có không ít nữ thợ săn hành nghề nhưng vừa ngon vừa mạnh như Lâm Mỹ Anh lại không nhiều hay đúng hơn là rất hiếm.
Ngược lại an tỉnh ngồi một bên...
Người khơi màu cho tất cả Bích Ngọc chứng kiến những khẽ đang ngồi bên trong xe đều bị vấn để của Lâm Mỹ Anh làm cho nhíu mày ghen ghét không khỏi nhếch mép cười nhẹ, ánh mắt sắc bén liếc nhìn ra khung cửa số nhìn về phía đàn cua khổng lồ phía sau như muốn tìm kiếm thân ảnh của Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.
Hơn ai hết Bích Ngọc mới là người muốn Lâm Mỹ Anh về dưới trướng của mình nhất...

Bích Ngọc dù phong quang vô hạn được đích thân đại lão Viễn Đông Lôi Minh xem trọng, nhưng nàng vẫn chỉ là một thuần support, một công cụ hỗ trợ không hơn không kém, muốn tồn tại được nàng bắt buộc phải dựa vào kẻ khác.
Bằng trí tuệ của mình Bích Ngọc biết cuộc sống của những công cụ hỗ trợ như thế sẽ không thọ, ad mà ngu thì support chỉ có nước ăn shit chính là nói tình hình của Bích Ngọc, thậm chí tình hình còn tồi tệ hơn khi ad không chỉ ngu mà còn muốn chơi support như nàng.
Hai huynh đệ Trương Long và Triệu Hổ đối tượng hỗ trợ chính của Bích Ngọc thì khá tốt, đáng tiếc họ không phải thần vẫn bị thương không thể chiến đấu, Bích Ngọc buộc lòng phải đi hỗ trợ cho kẻ khác chỉ là những tên kia không chỉ muốn nàng hỗ trợ trên chiến trường mà còn muốn nàng hỗ trợ trên giường...
Tuy không đến mức quá đáng như thế, đến chính Lôi Phúc còn không dám làm bậy với Bích Ngọc nhưng sự cay đắng của thằng support gặp đồng đội ngu khiến Bích Ngọc phát điên.
Nhận ra thế giới này muốn tồn tại phải có sức mạnh chân chính thuộc về bản thân.
Bích Ngọc bắt đầu có ý định tìm kiếm những thuộc hạ tâm phúc vừa trung thành với mình vừa có thể thay thế hai huynh đệ Trương Long và Triệu Hổ khi cần.
Đáng tiếc những kẻ như thế người thì không đáng tin kẻ thì không đủ mạnh, Bích Ngọc nhất thời không tìm được đối tương thích hợp, mãi đến khi Lâm Mỹ Anh xuất hiện Bích Ngọc mới thấy được hy vọng.
Lâm Mỹ Anh không quyền không thế địa vị hiển nhiên là dưới Bích Ngọc một bật dễ bề sai bảo, Lâm Mỹ Anh lại là nữ nhân chắc chắn sẽ không ngày ngày nhắm đến cái âm hộ của Bích Ngọc và quan trọng nhất Lâm Mỹ Anh đủ mạnh.
Thời mạt thế hai nữ nhân người chiến đấu người support hỗ trợ nhau sinh tồn, sau này nếu may mắn kiếm thêm một con tanker nữ đúng là tuyệt phối.
Đáng tiếc nữ nhân kia lại là người của thằng khác, Bích Ngọc lập tức nãy sinh ý định giết người cướp gái.
Dĩ nhiên không phải Bích Ngọc giết mà là mượn tay thằng khác giết.
Chỉ cần Trần Đại Kê bay màu với thân phận cùng là nữ nhân Bích Ngọc có lòng tin thu phục được nữ nhân của hắn về.
...
Bên kia nơi đàn cua khổng lồ đang tung hoàng...
Trần Lâm hồn nhiên không hề biết rằng vì cái độ bá của Lâm Mỹ Anh mà bản thân đã rơi và tầm nhắm của rất nhiều người.


Tuy nhiên nếu có biết thì chắc cũng sẽ không quá quan tâm, bởi lẽ lúc này Trần Lâm đang giết đến đỏ cả mắt nào có thời gian để quan tâm đến chuyện khác.
Sau khi bị huyết giáp ma nhân Asura hành cho lên bờ xuống ruộng, tuy biết rằng tên kia vốn là boss được hệ thống tạo ra nhưng ăn hành nhiều quá cái lòng quyết tâm cày cấp đã sớm nguội lạnh của Trần Lâm một lần nữa bùng cháy mạnh mẽ.
Hiện tại có đàn cua khổng lồ số lượng lớn thế này bò đến nạp mạng, Trần Lâm sao có thể bỏ qua quyết tâm cày cấp, phen này nhất quyết phải cày đến cấp 30 xem nó thế nào.
Trước ưu thế tuyệt đối về mặc vũ khí, lớp giáp xác dày của những con cua khổng lồ không là gì trước một trang bị cam bị Tà Nguyệt đao chém làm đôi.
Không còn bất kỳ nhân loại nào quanh đây, phiền bản Trần Lâm mạnh nhất mới thực sự chân chính ra sân, Tà Nguyệt đạo kết hợp với huyết giáp cánh tay phát huy tối đa sức mạnh của mình không khác gì một máy chém sống không ngừng chém giết những con cua khổng lồ đàn bò đến.
Ánh đao đen xanh quỷ dị mang thương hiệu của Huyết tổ đại nhân (chỉ sau trang phục)...!xé gió lao đi chém vào lớp mai cua to lớn, ngay lập tức chiếc mai kia không khác gì một tờ giấy trước Tà Nguyệt đao bị ánh đao xanh đen chém một đường dài.
Con cua đáng thương lập tức đổ gục xuống đất không ngừng co giật được một lúc rồi ngoan ngoãn trở thành điểm kinh nghiệm của Trần Lâm.
Tuy nhiên ngay khi Trần Lâm vừa chém giết đối thủ, một cái càng cua to lớn đã lao đến muốn kẹp chết Trần Lâm.
Đáng tiếc thứ mà nó kẹp được chỉ là một làn khói xanh, Trần Lâm đã sớm phát động quỷ bộ hoá thành một làn khói bay lên đầu con cua khổng lồ dám đánh lén mình rồi rút đao đâm xuống.
Một lần nữa sự bá đạo của trang bị cam được phát huy, lớp giáp xác trên đỉnh cầu con cua khổng lồ dễ dàng bị Tà Nguyệt đao xuyên thủng khiến nó chết ngay tại chỗ ngã ầm xuống mặt đất.
Ngay sau Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh dù rất yêu hòa bình ghét chuyện đánh nhau, nhưng trước đàn cua khổng lồ không ngừng lao đến muốn kẹp chết mình, Lâm Mỹ Anh không muốn chiến cũng phải chiến và đáng chết là càng chiến nàng lại càng hăng.
Nguyên nhân rất chi là đơn giản...
Theo gót Trần Lâm lợi dụng sự ưu việt của vũ khí, Lâm Mỹ Anh vô cùng khốn nạn lợi dụng góc chết của những con cua khổng lồ trốn dưới người chúng rồi đâm thương lên.
Mũi thương sắc bén không chút khó khăn nhẹ nhàng xuyên thủng đầu con cua khổng lồ khiến nó uất hận bỏ mạng, Lâm Mỹ Anh nhanh chân nhảy ra xa trước khi bị con cua lớn này đè rồi lập tức tìm kiếm con cua ngu khác.
Việc nhà lương cao bao ăn ở như thế tử hỏi ai mà không thích...
Tính ra đàn cua khổng lồ này đúng là phước lành trời ban mà không ai biết.
Khác biệt hoàn toàn với thây ma khi chỉ cần động một cái là cả đàn sẽ lao đến, còn đàn cua khổng lồ này lại không như thế.
Chỉ có những con cua khổng lồ ở gần Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh mới chủ động tấn công, còn lại dù hai người Trần Lâm có làm gì, tập kích bao nhiều con cua khổng lồ, giết chết bao nhiêu con thì cả đàn vẫn cứ thế an nhiên bò đi không chút quan tâm.
Đúng là ngu như cua là có thật...

Nhờ thế dù số lượng cực kỳ khủng bố ảnh hưởng rất lớn đến bầy kỳ sinh vật này trên đường bò ngang của chúng.
Nhưng chỉ cần biết cách vẫn có thể trị được đàn cua khổng lồ này và cách đó chính là “tiền”.
Đàn cua khổng lồ hiển nhiên không ngu, đây chính là tập tính của chúng xuất phát điểm từ việc chúng ỉ vào lớp giáp xác cứng rắn của mình.
Trong tự nhiên rất ít loài có thể phá được lớp giáo xác của họ nhà cua biển này, tuy nhiên nếu xui xẻo đụng phải kẻ săn mồi phá được thật thì...!cả đàn chạy lẹ chứ còn đánh đấm gì nữa...
Dần dần hình thành nên tập tính giống loài khá là lạ này...
Đến khi mạt thế hàng lâm cái tập tính kia lại được nhân lên n lần khi lớp giáp xác kia cũng được nhân độ cứng lên n lần.
Đáng tiếc bọn chúng lại đụng phải mặt hàng quá nóng...
Đừng thấy Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh giết chết những con cua khổng lồ kia dễ dàng như thế mà lầm, tất cả đều là nhờ vũ khí siêu việt mà ra.
Nếu đổi lại là nhóm quân nhân Vương Triều, trừ những đạo lão sở hữu trang bị tím ra còn lại khó lòng giết được những con cua khổng lồ quá trâu bò này.
Bất chợt khi Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh đang giết đến thống khoái...
Một tiếng kêu đột nhiên vang lên giữa thiên không khiến Trần Lâm thoáng giật mình.
- Uk...!đám tiểu thị nữ kia cũng đến đây góp vui sao?
Né tránh chiếc càng to lớn đang kẹp đến rồi lui ra xa, Trần Lâm thoáng mỉm cười thì thầm liếc nhìn con chim ưng nhỏ đang lượn vòng trên bầu trời.
Rất nhanh sau đó bốn đạo nhân ảnh đã theo sau chú chim ưng nhỏ kia chạy đến...
Họ không ai khác chính là Phương Tuyết, Phương Ngân, mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga và nha đầu Huyết Thiên.
Tính luôn cả Lâm Mỹ Anh đội thị nữ của Huyết tổ đại nhân đều đã có mặt đông đủ, chắc chỉ thiếu mỗi Bích Ngọc và Chu Lệ Đình.
Tuy nhiên rất nhanh thôi đều sẽ đông đủ, Bích Ngọc cũng sẽ không phải lo lắng chuyện tìm người bảo vệ mình nữa, đúng là nhất cử lưỡng tiện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi