LÃNH ĐỊA HUYẾT TỘC


Đi tìm Huyết tộc lại chạm mặt một hung thú, mà còn là đại hung thú thực lực không tầm thường khi trừ kích thước cơ thể to lớn kh ủng bố và khuôn mặt có đôi chút kỳ lạ không giống nhân loại ra, thì nữ nhân da đen kia gần như không khác gì một nhân loại...
Có thể nói không chính xác 100% mà vẫn có một số rất ít ngoại lệ nhưng gần như 99,99% có thể đánh giá sức mạnh của một hung thú thông qua hình dáng khi hóa thành nhân hình của chúng.
Sự thật nói ra hơi kỳ nhưng đúng là như vậy, hung thú nào có huyết mạnh càng tốt thì khi hóa thành nhân hình sẽ càng giống nhân loại "dĩ nhiên là trừ kích thước cơ thể to lớn ra" và huyết mạnh càng tốt đồng nghĩa với thực lực cũng càng mạnh.
Những đại tộc nhóm thú hùng mạnh như Sư tộc, Long tộc, Điểu tộc hay Hải Sa tộc...!đều hóa hình rất tốt dù không thật sự giống nhân loại mà vẫn giữ đôi chút đặc điểm giống loài, nhưng ít nhất là không phải thể loại đầu chim, đầu cá hay đầu sư tử...
Thế nên nữ nhân da đen cao lớn phi phàm trước mặt là một đại hung thú cao cấp huyết mạch tinh thuần và thực lực lại càng không thể xem thường được, nhất là với một nhóm nhân loại không may gặp phải đúng là xui xẻo.
.
Ngược lại cảm nhận được có người nhìn đến nữ nhân da đen như cục than di động kia thoáng nhíu mày không thích ánh mắt hiện rõ nên sự ghét bỏ không chút giấu giếm...
Nhưng không hiểu sao nàng ta lại không làm gì chỉ nhìn đám người Lê Dũng một cái nhất là nữ nhân duy nhất trong team Trương Tiểu Vũ rồi quay người bỏ đi để mặc đám người Lê Dũng và cả đại lão Thăng Long cứ điểm phía sau.
Chứng kiến tất cả Trương Tiểu Vũ không nhịn được hừ lạnh một tiếng khinh bỉ nói:
- Hừ...!cũng chỉ là chó của tên kia nuôi ở đó mà ra vẻ với chúng ta...
- Còn dám kiêu ngạo...!hư...hôm nào lão nương nổi điên lên thì đừng có trách...
...
Nói xong dường như còn chưa phe Trương Tiểu Vũ giậm chân một cái rõ to như phát ti3t oán hận của mình, bị con chó của thằng đệ mặt L kinh thương dường như là một sỉ nhục khá lớn với Trương Tiểu Vũ nàng...
Dĩ nhiên dù giận cách mấy Trương Tiểu Vũ vẫn phải đợi nữ nhân da đen và cũng là con chó của Trần Lâm không ai khác ngoài Hắc Dạ lang vương bỏ đi khuất mặt khuất mày rồi mới hùng hổ lên tiếng...!tính ra chơi vậy hơi dơ...
Ngược lại chứng kiến tất cả, lão quân nhân và cả thanh niên Võ Nguyên Hạo đều không nhịn được ngu người ra không hiểu chuyện gì, càng không hiểu sao Trương Tiểu Vũ một trong các đại lão Đại Ca thành lại...!nóng đến vậy...
Thấy thế Lê Dũng khẽ gãi đầu cười khổ chầm chậm giải thích:
- Thật ra cũng giống như Đại Ca thành của chúng ta, nữ nhân da đen kia hay đúng hơn tộc đàn của nàng ta đều là thế lực phụ thuộc Huyết tộc...
- Chỉ là các vị biết rồi đấy...!nàng ta cũng là hung thú nên có đôi chút bài xích với chúng ta...
- Các ngài cũng không cần quan tâm đến nàng ta lắm...
...
Nghe Lê Dũng cẩn thận giải thích lão quân nhân và Võ Nguyên Hạo cũng hiểu ra được vấn đề khẽ gật gật đầu…
Thật không ngờ "vòi bạch tuộc" của Huyết tộc lại vương xa đến vậy, không chỉ nhân loại mà đến cả một tộc đàn loại thú cũng trở thành quân dưới cờ của Huyết tộc, từ đó cũng có thể thấy được việc Đại Ca thành đầu quân cho Huyết tộc cũng không thể trách nhóm người Lê Dũng được, tất cả đều chỉ để sinh tồn.
Tuy nhiên cũng nhờ có thế mà gút mắt trong lòng lão quân nhân phần nào được giải tỏa, đến cả một thú tộc còn đi cầu cạnh Huyết tộc thì việc gì họ phải ngần ngại nữa.
Nghĩ thông suốt, lão quân nhân thoáng cười cười nhìn lại Lê Dũng nói:

- Tốt, nếu đã như vậy chúng ta cũng tranh thủ đi gặp Huyết tộc đi…
- Chỉ mong lần này thật sự là nàng ta...

Nghe thấy được lời nói của lão quân nhân đã có phần nhẹ đi đôi chút sau khi gặp được Hắc Dạ lang vương...
Lê Dũng cũng đoán được phần nào nhưng lại không nói gì chỉ thoáng cười cười rồi nhanh chân dẫn họ đi đến phòng vip của Huyết tộc, rất nhanh dưới sự dẫn đường của Lê Dũng mọi người cũng đến được nơi cần đến chuẩn bị diện kiến cao tầng Huyết tộc.
Tuy nhiên sau khi theo chân người gác cửa Phó Mỵ Nương bước vào phòng, chào đón đám người Lê Dũng lại là sự bất ngờ đến từ những mái đầu vàng óng…

- Huyết tổ đại nhân… Nguyệt Dạ nữ vương đã lâu không gặp…
- Còn các ngươi cũng ở đây sao???
- Thật là trùng hợp nha…
Khẽ cúi đầu chào gia chủ trước rồi nhìn qua lão gấu Valiber cùng đồng bọn sớm đã ngồi chơi xơi nước bên trong, Lê Dũng thoáng li3m li3m môi cười nói.
.
Hiển nhiên sau một trận chiến với Sư tộc trước đó, đám người Lê Dũng không chỉ làm quen với Võ Nguyên Hạo của Thăng Long cứ điểm mà lão gấu chiến Valiber cùng nữ nhân băng sương Selina cũng ít nhiều nhận thức.
Dù sao thêm một người bạn là ít đi một kẻ thù, hiện tại tình hình nhân loại đang khó khăn càng phải nên hỗ trợ lẫn nhau, Đại Ca thành thật ra cũng đứng ra hỗ trợ không ít lương thực củi lửa cho bên Liên Minh Tây Âu lúc này sắp chết rét kia.
Chỉ là Lê Dũng không ngờ đám người này lại nhanh đến vậy sớm đã tìm Huyết tộc thương thảo, còn mục đích thương thảo kia khả năng cao cũng giống với họ muốn nhờ Huyết tộc đứng ra hỗ trợ đấu giá giúp một số trang bị tím độc nhất phòng thân.
Ngược lại trông thấy Lê Dũng xuất hiện, nhóm người Valiber đều thoáng ngạc nhiên song rất nhanh cũng đang nhận ra được mục đích của đối phương thoáng cười cười không nói gì…

- Sao giờ này các ngươi mới đến…
- Thành ý này xem ra cũng không lớn lắm nha…
Về phần Trần Lâm thấy đám người Lê Dũng rốt cuộc cũng đã đến, vị Huyết tổ chỉ sợ thiên hạ không loạn này cười lên một tiếng trêu tức nói, ánh mắt không quên liếc nhìn một già một trẻ đang theo sau nhóm Lê Dũng.
Hai người kia hiển nhiên là người của Thăng Long cứ điểm trong đó Trần Lâm nhận ra được thanh niên kia còn lão già mặc quân phục thì không biết.

Nhưng già hay trẻ thì đã sao, đám Thăng Long cứ điểm này rõ ràng là không thiện chí dám để Huyết tổ đại nhân phải chờ ít nhất là so với đám Liên Minh Tây Âu kia thì thua xa, nếu không nể mặt đám người Lê Dũng với tính khí bố đời của Trần Lâm chỉ sợ đã đuổi khách từ lâu rồi.
.

Nhận ra ngữ khí không mấy vui vẻ gì của Trần Lâm…
Lê Dũng thoáng cười khổ muốn lên tiếng giải thích, tuy nhiên vị lão quân nhân đi phía sau nhanh chân bước ra lên tiếng nói trước:
- Chuyện này là do bên phía Thăng Long cứ điểm chúng ta gặp chút vấn đề hoàn toàn không liên quan gì đến Lê Dũng tiểu hữu…
- Mong Huyết tổ đại nhân minh giáp có gì cứ tính lên đầu lão phu…

Nói xong lão quân nhân kia không cậy mình già cũng không màng đến thân phận của mình khẽ cúi đầu tạ lỗi với Trần Lâm…
Đã sai thì phải dám nhận, trong chuyện này Huyệt tộc vốn là kẻ trên cao cho Thăng Long cứ điểm cơ hội gặp mặt đã là vô cùng quý giá sao có thể trách đối phương không rộng lượng, còn Lê Dũng chỉ là thuyết khách nào có làm gì sai, nguyên nhân cuối cùng vẫn là do nội bộ Thăng Long cứ điểm sợ đầu sợ đuôi lại sợ mất mặt nên chậm trễ thời gian, thân là đại lão hiển nhiên lão quân nhân này phải đứng ra tạ lỗi với Trần Lâm.
Huống chi nhìn Liên Minh Tây Âu người ta, lão quân nhân đã nhận ra mình sai rồi Thăng Long cư điểm sai hết rồi, giờ chỉ còn cơ hội này tuyệt đối không được mất…
.
Ngược lại nhìn lão nhân tóc hoa râm tính ra cũng trạc tuổi ông nội mình nghiêng mình xin lỗi, Trần Lâm không khỏi thoáng ngạc nhiên cẩn thận nhìn lão nhân gầy gò không chút đặc biệt kia mà đánh giá…
Không khí yên lặng đến đáng sợ bao trùm cả căn phòng trống, kể cả Sa Hoàng cũng thôi không uống rượu nữa liếc nhìn qua Trần Lâm rồi nhìn lại nhóm nhân loại mới đến kia.
Mãi một lúc lâu Trần Lâm mới thoáng cười cười lắc đầu phất tay nói:
- Ta vốn chỉ tới đây ngồi chơi xơi nước mà thôi…
- Việc này vốn không liên quan đến bổn Huyết tổ không việc gì phải nói với ta cả… ha… ha…
- Nguyệt Dạ nữ vương việc này giao lại cho nàng…

Nói xong Trần Lâm thoáng cười cười như không có chuyện gì diễn ra tiếp tục ngồi xuống ăn nhậu cùng Sa Hoàng, Bạch Sa, Thanh Vân, Hồng Ánh và Hắc Dạ Lang vương vừa mới đến trước đó, nhưng việc của Liên Minh Tây Âu và cả của Thăng Long cứ điểm kia hoàn toàn không quản đến giao đến cho Lý Minh Nguyệt cùng bà dì Liễu Mộng Điệp tự mình giải quyết.
.
Về phần lão quân nhân kia dù có từng trải cách mấy nhưng trước quyết định bố đời của Trần Lâm vẫn khiến lão ngây người…
Lần này đến đây cốt yếu là để gặp và trao đổi với Huyết tổ ấy vậy mà vị đại boss Huyết tộc kia lại đá cho người khác hoàn toàn không quản đến, việc này thật sự nằm ngoài dự tính của lão quân nhân làm cho lão trở tay không kịp không biết phải làm gì cho đúng.
Tuy nhiên lão quân nhân không biết nhưng thanh niên Võ Nguyên Hạo khí huyết phương cương lại biết...
Trước hành động của Trần Lâm, Võ Nguyên Hạo một thân chính khí nhìn phát biết ngay máu liều nhiều hơn máu não không nhịn được nhíu mày tức giận nhỏ giọng nói:
- Gọi chúng ta đến đây lại bỏ mặc không quản đến…

- Tên Huyết tổ kia rõ ràng là muốn trêu đùa chúng ta mà…

.
- Câm miệng lại cho ta…
Đáng tiếc không đợi Võ Nguyên Hạo nói hết câu, lão quân nhân kia đã thoáng giật mình rồi hừ lạnh một tiếng tức giận nói.
Thằng trẩu này đúng là điên cmnr đây là địa bàn của Huyết tộc lại đi nói xấu Huyết tổ của họ đúng là không biết chữ chết viết thế nào, huống chi ngồi cùng bàn với vị Huyết tổ kia còn là Sa Hoàng đỉnh đỉnh đại danh, nếu đổi ngược lại là ai cũng sẽ chọn ngồi với Sa Hoàng thay vị tiếp một đám nhân loại quèn.
Lúc đầu Trần Lâm để Lý Minh Nguyệt chịu trách nhiệm thương thảo khiến lão quân nhân có chút bất ngờ, nhưng ngẩn nghĩ lại cảm thấy đây cũng là điều đương nhiên.
.
Ngược lại trước dâm uy của lão quân nhân cũng như bản thân đã lỡ lời, Võ Nguyên Hạo nào dám nói gì nữa ngoan ngoãn đứng một bên không dám lên tiếng...
Thấy thế lão quân nhân mới thoáng hài lòng nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng rồi đưa ánh mắt nhìn qua người sẽ trực tiếp thương thảo với mình vị Nguyệt Dạ nữ vương trong truyền thuyết kia.
Tuy nhiên kia cần thận nhìn đối phương sâu trong ánh mắt già của lão quân nhân ánh lên những đạo tinh quang khác thường, có hồi ức cũng có kích động…
Bởi lẽ lão quân nhân này dường như biết Lý Minh Nguyệt thậm chí biết cả cha của nàng.
.
Về phần Lý Minh Nguyệt từ đầu đến giờ vẫn yên lặng không nói một lời nào, chỉ nhắm mắt dưỡng thần ngồi an tĩnh trên ghế…
Khi có người ngoài Trần Lâm đã đứng ra nói chuyện Lý Minh Nguyệt sẽ không nói gì chỉ yên lặng đứng một bên như một sự tôn trọng trước uy quyền tuyệt đối của Huyết tổ đại nhân, dĩ nhiên không có người ngoài thì chết với bà…
Thế nên mãi khi Trần Lâm nói xong đúng hơn là giao nhiệm vụ cho nàng, Lý Minh Nguyệt mới khẽ mở mắt nhìn lão quân nhân kia cười nói:
- Đã lâu không gặp… Võ lão…
- Ngồi đi… chúng ta từ từ nói chuyện…

Ngay lập tức dưới lời nói của Lý Minh Nguyệt toàn trường đều thoáng ngạc nhiên nhìn qua vị Nguyệt Dạ nữ vương của Huyết tộc rồi nhìn lại vị lão nhân gầy gò kia, không ngờ quanh đi quẩn lại lại đụng trúng người quen.
Trần Lam xuýt chút nữa phun ra luôn ngụm rượu đang uống, ánh mắt như cá chết nhìn qua Lý Minh Nguyệt thầm nghĩ.
- Cmn… Nguyệt đại tỷ quan hệ móa nó rộng, đâu cũng gặp người quen của nàng…
- Riết rồi không biết nàng là Huyết tổ hay ta là Huyết tổ nữa…

Bên kia đến chính đương sự Võ lão quân nhân tên đầy đủ là Võ Nguyên Thiên kia cũng bất ngờ trước câu nói của Lý Minh Nguyệt, nhưng sự bất ngờ của lão lại khác mọi người…
Đó là sự bất ngờ khi đối phương khẳng định sự ngờ vực trong lòng…
Võ Nguyên Thiên lão quân nhân đã sớm đoán được nhưng thật sự lão vẫn không dám khẳng định đúng là nàng thật Lý Minh Nguyệt của Lý thị gia tộc.
Cơ thể gầy gò chầm chậm ngồi xuống ghế nhưng ánh mắt vẫn không giấu được sự kinh nghị, mãi một lúc lâu Võ Nguyên Thiên mới gật gật đầu nói:

- Phải đúng là đã lập không gặp… nhớ năm xưa ngươi còn là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa bám lấy chân ta…
- Thật không ngờ lần gặp lại này ta lại phải đi cầu cạnh ngươi…
- Thế sự đúng là vô thường…

Ngược lại nghe được những lời nói kia của Võ Nguyên Thiên lão quân nhân, Lý Minh Nguyệt có chút lại không vui chỉ thoáng lắc đầu như người quen lâu ngày gặp lại thật cười nói:
- Võ lão quá lời rồi…
- Người có ơn với ta, ta cả đời không quên chỉ cần là việc của ngài ta nhất định giúp, sao phải nói là cầu cạnh…

Nhận thấy Lý Minh Nguyệt địa vị đã khác thậm chí còn không phải nhân loại nữa mà vẫn nhớ tình xưa chấp nhận giúp mình…
Võ lão quân nhân vừa vui mừng vừa cảm động gật gật đầu chấp tay cảm tạ nói:
- Như vậy thì thay mặt nạn dân Thăng Long cứ điểm xin đa tạ ngươi trước…
- Minh… à không… Nguyệt Dạ nữ vương…

Lần này đúng là may mắn cho Thăng Long cứ điểm kia thật sự đụng trúng Lý Minh Nguyệt, có nàng trợ giúp Thăng Long cứ điểm xem như có hy vọng rồi.
Dù muốn dù không đám người Liên Minh Tây Âu vẫn không nhịn được ghen ghét đến đỏ cả mắt, đúng là nhất quan hệ nhì tiền tệ, các bật tiền nhân nói chả sai.
Tuy nhiên đời nào dễ ăn như thế…
Nhìn Võ Nguyên Thiên lão quân nhân mặt già vui mừng, Lý Minh Nguyệt như vô tình như hữu ý cười hỏi:
- Võ lão không cần khách khí…
- À mà...!lần chỉ có hai người các vị đi gặp Huyết tộc ta thôi sao???
- Cha ta đâu… không phải lão thích ngoại giao lắm sao???
- Hay là… chết rồi???

Húp…
Bên kia đang ngồi nhậu với Sa Hoàng nhưng tâm vẫn đặt tại cuộc trò chuyện giữa Lý Minh Nguyệt và vị Võ Nguyên Thiên lão quân nhân kia…
Thế nên khi nghe được nhưng lời nói kia của Lý Minh Nguyệt, Trần Lâm không nhịn được phun ra ngụm rượu trong miệng xuýt chút nữa sặc chết thầm nghĩ:
- Ngữ khí kiểu này… đm có drama…


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi