Cô có chút ngây người, khẽ lẩm bẩm trong miệng: “Là cô gái trong ảnh!”
Dư Hồng Thu nghe cô lẩm bẩm, không khỏi khó hiểu mà hỏi: "Gì mà cô gái trong ảnh chụp? Minh Nguyệt, cậu biết cô ta sao?”
Đỗ Minh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, cô lắc đầu: “Không! Tớ chưa nói gì cả, nhất định là cậu nghe lầm rồi!”
Dư Hồng Thu cảm thấy rằng trong lòng Minh Nguyệt như có chuyện gì đó rất vội, chẳng qua là do bản thân cô ấy không muốn nói, cô cũng không thể ép buộc cô ấy được.
Chỉ là, trong lòng cô có chút khó chịu, rốt cuộc cái gì cô cũng không biết, cảm giác này khiến cô có chút không được thoải mái.
Đúng lúc này, Cảnh Duệ chợt đi tới.
“Gì vậy? Không làm việc sao?” Cảnh Duệ không hài lòng lên tiếng.
Những nhân viên tại đó sau khi nghe được giọng nói của Cảnh Duệ, họ lập tức giải tán đi như thú điểu, ngay đến cả một bóng người cũng đã chẳng còn.
Đỗ Minh Nguyệt cùng Dư Hồng Thu không dám đứng ngốc ở đó, thừa dịp thời điểm mọi người đang hỗn loạn, cả hai đã lén lút quay trở về văn phòng.
Ngay sau khi Đỗ Minh Nguyệt bắt tay vào làm việc, cô vẫn luôn trong trạng thái thất thần, lơ đãng.
Trong bức ảnh kia, Lâm Hoàng Phong và cô ta trông vô cùng thân mật, vừa thấy đã biết là mối quan hệ không bình thường.
Lâm Hiên Hữu dẫn Trần Như Ngọc lên sân thượng trên tầng cao nhất, Lâm Hiên Hữu khẽ nhìn thoáng qua Trần Như Ngọc, anh ta cười trêu ghẹo nói: “Gặp lại người yêu cũ, có phải cô rất vui không?”
Trần Như Ngọc khẽ cong khóe môi, cô ta thẳng thừng đáp lại: “Thì cũng có chút vui, người đàn ông ấy, tôi đã rất lâu chưa từng thấy rồi!”
Lâm Hoàng Phong cũng vừa mới biết chuyện này, xem ra chú ruột rất hao tâm tổn sức đây!
Tiêu Hồng Quang thật sự vô cùng sốt ruột: “Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ ngài thật sự muốn thêm vào một phó tổng giám đốc sao?”
Lâm Hoàng Phong còn chưa mở miệng đáp lại, một giọng nói đã văng vẳng từ bên ngoài.
“Sao vậy? Chẳng lẽ tôi không xứng làm phó tổng giám đốc ư?”
Người vừa nói đúng là Lâm Hiên Hữu, anh ta vận trên người một thân tây trang màu xám, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt đắc ý nhìn người trước mặt.
Tiêu Hồng Quang siết chặt nắm tay, không lên tiếng.
Lâm Hoàng Phong đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Hiên Hữu, vỗ nhẹ bờ vai của anh ta, anh nói:
“Đã mấy năm không gặp, em cao lên không ít đấy!”
Lâm Hiên Hữu gạt nhẹ cánh tay anh ra, anh ta nở nụ cười đáp lại:
“Anh, đừng coi em là trẻ con nữa, em của hiện tại, không phải là đứa trẻ cái gì cũng không biết của mấy năm trước đâu!”
Lâm Hoàng Phong khẽ cười một tiếng:
“Thật sao? Vậy thì tốt rồi, thật ra anh muốn thấy, em có thể bay cao tới đâu sau khi đã mọc đủ lông đủ cánh!”
Gân xanh trên trán Lâm Hiên Hữu chợt nổi lên, sau đó anh ta lùi xuống một bước, khuôn mặt của Trần Như Ngọc, lập tức hiện ra ngay trước mắt Lâm Hoàng Phong.
Lâm Hoàng Phong có chút sửng sốt, nhưng anh rất nhanh chóng đã khôi phục trở lại trạng thái ban đầu.
“Đúng rồi, em giới thiệu với anh một chút, đây là thư ký của em, Trần Như Ngọc, anh, hai người hẳn là có quen biết nhau nhỉ?”
Lâm Hoàng Phong cúi đầu chỉnh lại chiếc đồng hồ trên tay, sau đó anh xoay người đi chỗ khác, lạnh nhạt mà trả lời: “Không quen, anh chưa từng thấy qua vị này!”
Trần Như Ngọc vốn dĩ còn tơ tưởng cho rằng trong ánh mắt anh sẽ vương chút hoài niệm.
Nhưng cô ta thật sự không nghĩ tới anh lại bạc tình đến vậy.
Cô ta khẽ cắn môi, sau đó đột nhiên lại hiền dịu mà hỏi một câu:
“Hoàng Phong, em biết em đột nhiên rời đi là em không đúng, nhưng em đối với anh…”
“Không ngờ thư ký lại không hiểu chuyện đến vậy? Từ khi nào mà nơi này sẽ đến phiên cô nói chuyện?” Lâm Hoàng Phong lạnh lẽo nói.
Trần Như Ngọc có chút sửng sốt, sau đó, cô ta khẽ đưa mắt nhìn về phía Lâm Hiên Hữu, Lâm Hiên Hữu lập tức nhận lỗi.
“Anh nói đúng, là thư ký của em không hiểu chuyện, sau khi trở về em nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt.
Chỉ là chuyện này cũng xen lẫn với chút tình cảm, dẫu sao thì cũng là người yêu cũ đã lâu không gặp mà!”
Lâm Hoàng Phong không muốn phải vật lộn với loại vấn đề rối rắm này, anh ngay lập tức ra lệnh cho Tiêu Hồng Quang.
“Tiêu Hồng Quang, dẫn họ trở lại văn phòng đi!”
Tiêu Hồng Quang gật đầu một cái, sau đó thể hiện cử chỉ lễ phép, nhưng trong lòng anh ta lại thập phần khinh thường người này: “Bên này!”
Lâm Hiên Hữu không thể biết tại sao anh lại đuổi anh ta đi, tuy rằng bất mãn, nhưng vẫn phải nhịn xuống.
Đỗ Minh Nguyệt cứ thế ngẩn ngơ đã trôi qua một ngày, trong đầu chẳng biết đang suy nghĩ gì, khi trở về biệt thự, má Ngô đã bưng một bát canh tới.
“Mợ chủ, đây là món canh tôi đun cả buổi trưa, cô mau nếm thử!”
Vừa vặn bụng của Đỗ Minh Nguyệt cũng có chút đói, cô khẽ cười rồi nói lời cảm ơn, sau đó bưng bát canh lên uống cạn.
Sau khi uống xong, cô còn liếm liếm môi, cười nói: “Má Ngô, canh dì làm uống ngon thật ấy!”
Má Ngô thấy cô đã uống xong, trên mặt cũng sớm lộ ra ý tươi cười hài lòng.
“Đây chính là đồ bồi bổ mà cậu chủ đã đặc biệt tìm cho cô, nghe nói là rất quý.”
Ngay khi nói xong, má Ngô mới biết là mình đã nói sai.
Cậu chủ đã dặn dò qua, chính là ngàn vạn lần cũng không được nói ra.
“Mợ chủ, cô cứ coi như tôi chưa nói lời này được rồi, đừng để ở trong lòng!”
Đỗ Minh Nguyệt đương nhiên cũng rõ dụng ý của Lâm Hoàng Phong, cô đưa tay sờ bụng, cô cũng hy vọng có được đứa con của chính mình, cô thật sự có thể, nỗ lực một lần sao?
Tuy nhiên, đêm hôm ấy, Lâm Hoàng Phong không trở về.
Đỗ Minh Nguyệt biết bản thân không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng hình ảnh của Lâm Hoàng Phong và người phụ nữ đó ở bên cạnh nhau luôn hiện lên trong tâm trí cô.
Lặp đi lặp lại mãi, cô rốt cuộc cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau, Dư Hồng Thu nhìn quầng thâm trên mắt Đỗ Minh Nguyệt, cô ấy không khỏi hoảng sợ.
“Không phải chứ chị hai, tối hôm qua cậu mới đi ăn cắp về à? Quầng thâm mắt sao lại sâu như vậy?”
Đỗ Minh Nguyệt phất phất tay: “Không có, chỉ là không ngủ được thôi!”
Dư Hồng Thu vừa nghe cô nói không ngủ được, sắc mặt lập tức trở nên khó hiểu: “Không ngủ được, là bởi vì còn nguyên nhân khác phải không?”
Nhìn dáng vẻ tò mò của Dư Hồng Thu, Đỗ Minh Nguyệt nhẹ đẩy cô ấy ra: “Chị hai, cậu suy nghĩ vớ vẩn gì vậy!”
Dư Hồng Thu chỉ chậc lưỡi một tiếng, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy.
Trình Tuấn Dương từ trong văn phòng đi ra, cầm theo một phần văn kiện đặt lên trên bàn Đỗ Minh Nguyệt.
“Cô cầm văn kiện này đến văn phòng đưa cho chủ tịch đi!”
Đỗ Minh Nguyệt có chút sửng sốt, cô tự chỉ vào mình: “Tôi đi đưa sao?”
Trình Tuấn Dương khẽ nhíu mày, anh ta không hài lòng, nói: “Làm sao? Cô không muốn ư?”
“Không có!” Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu, sau đó lập tức cầm theo văn kiện đi về phía tầng trên cùng.
Dư Hồng Thu nhìn theo bóng lưng của Đỗ Minh Nguyệt rời đi lúc sau, trên mặt thấp thoáng đau lòng.
Đỗ Minh Nguyệt cầm văn kiện lên trên tầng cao nhất, khẽ hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Vừa bước vào, đã ngay lập tức thấy Trần Như Ngọc đang ôm một cái khăn lông trên người Lâm Hoàng Phong.
Mặt khác, Lâm Hoàng Phong vẫn say ngủ trên sô pha, vẫn chưa tỉnh dậy, có thể thấy được là quá mức mệt nhọc.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Đỗ Minh Nguyệt gắt gao siết chặt lấy văn kiện trong tay.
Trần Như Ngọc ngẩng đầu lên, khi thấy Đỗ Minh Nguyệt, cô ta bất mãn hỏi: “Cô là ai? Cô tới đây làm gì?”
Lúc này, Đỗ Minh Nguyệt mới nhớ đến mục đích mà cô đến đây: “Giám đốc của chúng tôi yêu cầu tôi đưa phần văn kiện này đến cho chủ tịch!”
Sau khi nghe xong, Trần Như Ngọc tiến lên phía trước, cô ta đáp: “Đưa cho tôi đi, hiện tại anh ấy vẫn chưa tỉnh!”
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe xong, cô lập tức lui về phía sau một bước, hiển nhiên là không muốn giao văn kiện lại cho cô ta.
Trần Như Ngọc nhìn hành động của cô, cô ta có chút tức giận hỏi: “Cô vậy là có ý gì?”
Đỗ Minh Nguyệt đặt văn kiện ra sau lưng, cô đáp: “Giám đốc Trình bảo tôi đưa văn kiện cho chủ tịch Lâm, cũng không nói là đưa cho cô!”.