Đỗ Minh Nguyệt đang dọn đồ sang phòng khác, Lâm Hoàng Phong nhìn bộ dáng bận rộn của cô, anh không khỏi đứng tựa vào cửa.
"Nghe má Ngô nói, em muốn ngủ phòng riêng?"
Âm thanh đột ngột khiến cô giật mình, khi quay đầu lại, chợt thấy Lâm Hoàng Phong đang đứng dựa vào cửa, bộ dáng vui vẻ hệt như thưởng thức một vở kịch hay.
Đỗ Minh Nguyệt có chút chột dạ, nhưng vẫn giả vờ cứng rắn, cô nói: "Đúng vậy, tôi muốn ngủ phòng riêng.
Tôi không hỏi ý kiến của anh, tôi rất nghiêm túc!"
Lâm Hoàng Phong gật gật đầu: “Ừ, hiện tại thì đã qua một khoảng thời gian phân phòng rồi, có thể về được chưa?”
“Hả?” Đỗ Minh Nguyệt sững sờ một lúc, cô có chút không hiểu được suy nghĩ của anh: “Ý anh là, anh muốn cùng tôi ngủ riêng một phòng cho tới khi chúng ta ly hôn?"
Lâm Hoàng Phong khẽ cau mày: "Ai nói chúng ta sẽ ly hôn?"
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe anh nói vậy, cô còn tưởng rằng anh muốn giữ cô lại để làm tấm bia đỡ đạn, điều này khiến cô không khỏi có chút tức giận.
Cô ném đồ đạc của mình sang một bên, hiên ngang bước tới lý thuyết với anh: "Lâm Hoàng Phong, anh suy nghĩ thế nào về tôi? Tôi biết anh thích Thư ký Trần, vậy tôi sẽ rời đi, nhưng tại sao anh lại dám lấy tôi ra để làm tấm bia đỡ đạn?
Nhìn dáng vẻ bực tức của cô, Lâm Hoàng Phong không khỏi cảm thấy thú vị, anh nhìn cô với đôi mắt nặng trĩu, nhưng lại không lên tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt cố tình không an phận trên vai Lâm Hoàng Phong, hết đá rồi lại cào, khiến Lâm Hoàng Phong có chút bực bội.
Cuối cùng anh vả một cái vào mông cô: “Trật tự, đừng náo loạn nữa!”
Trong nháy mắt, khắp mặt Đỗ Minh Nguyệt đỏ ửng cả lên, lời nói cũng chẳng cònlưu loát: “Anh… anh...đồ lưu manh!”
Lâm Hoàng Phong khẽ cong khóe môi, anh ghé mắt nhìn cô một cái: “Thế thì sao? Cũng đâu phải ngày đầu tiên em hiểu rõ anh?”
Đỗ Minh Nguyệt lo lắng, cô vậy mà lại quên, người đàn ông này vốn dĩ chính là một tên lưu manh.
Lâm Hoàng Phong vác Đỗ Minh Nguyệt vào trong phòng, sau đó lập tức khóa chốt cửa lại.
Trên mặt Đỗ Minh Nguyệt hiện rõ sợ hãi: “Lâm Hoàng Phong, anh đang làm gì vậy? Anh khóa cửa làm gì?”
“Giờ em mới biết sợ sao? Trễ rồi!” Lâm Hoàng Phong khẽ nở một nụ cười, bộ dáng như đang nắm chắc phần thắng.
Hiểu Thu nghe thấy tiếng động trên lầu, cô ấy có chút lo lắng mà hỏi: “Má ngô, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là chúng ta lên xem thử sao?”
Trên mặt má Ngô tràn đầy ý cười, bà ấy căn bản không để bụng gì đến việc đang xảy ra trên lầu, hiện tại khi nghe Hiểu Thu nói muốn hỗ trợ, lập tức trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái.
“Hỗ trợ cái gì, có phải cháu ngốc rồi hay không, không thấy cậu chủ và mở chủ đang tăng thêm tình cảm sao?”
Hiểu thu gãi gãi đầu: “Tăng thêm tình cảm?”
Nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của cô ấy, má Ngô hận thật không thể bẻ tan sắt thép: “Cháu đó, tuổi còn nhỏ, mau đi làm việc đi, nói tóm lại, đây là chuyện tốt!”
Hiểu Thu nghe má Ngô nói vậy, sau đó cô ấy cũng không hỏi nhiều.
Lâm Hoàng Phong đặt Đỗ Minh Nguyệt trên giường, thân hình cao lớn đè nặng cô, chế trụ lấy hai tay cô ở đỉnh đầu.
Sợi tóc trên đầu Đỗ Minh Nguyệt có chút rối bù, nhưng lại trông có vẻ rất đa tình, đôi mắt cô chỉ tràn đầy sợ hãi, hệt như một chú thỏ con lạc đường.
“Em sai rồi, Lâm Hoàng Phong em sai rồi, anh buông em ra được không?” Đỗ Minh Nguyệt thức thời nhanh chóng đầu hàng.
Lâm Hoàng Phong khẽ nhướng mày, anh dí sát vào người cô hơn: “Em sai rồi? Vậy em sai chỗ nào?”
Chất giọng anh êm dịu lại trầm thấp, khiến người khác căn bản không thể kìm chế được.
Đỗ Minh nguyệt cũng không ngoại lệ, lỗ tai cô sớm đã đỏ ửng cả lên.
“Em sai ở chỗ đó là không nên nói ra lời trong lòng, em hẳn phải chừa cho anh một chút mặt mũi!” Đỗ Minh Nguyệt không nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cô cứ thế mà nhắm chặt hai mắt lại.
Lâm Hoàng Phong nghe cô nói vậy, lập tức biết rõ cô gái này căn bản không biết mình sai ở đâu!
Anh nhìn bộ dáng anh dũng chiến đấu hy sinh của cô, trong đầu không khỏi nổi lên ý xấu.
Bàn tay anh len lỏi vào quần áo cô, sau đó thù lét nhẹ hai bên nách, Đỗ Minh Nguyệt ngay lập tức mở mắt ra cười,
“Ha ha ha, Lâm Hoàng Phong, anh… Anh làm gì vậy!”
"Đã biết sai chưa?" Lâm Hoàng Phong hỏ
Đỗ Minh Nguyệt cười đến vặn vẹo cả người, cô căn bản không có ý nghĩ sẽ trả lời câu hỏi.
Đâu ai ngờ khi thấy Đỗ Minh Nguyệt vặn vẹo cơ thể, Lâm Hoàng Phong lại cảm giác được một trận khác thường, anh ngẩn người, sau đó không có chút động tĩnh gì mà khẽ ghé sát vào người cô.
“Đừng nhúc nhích!” Lâm Hoàng Phong nghẹn ngào lên tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe, ngay lập tức cảm nhận được cái gì đó cứng rắn trên bụng nhỏ, vì thế mà cô không dám cử động dù chỉ một chút.
Nếu cô cứ tiếp tục sợ hãi như vậy, người đàn ông này sẽ lập tức nổi lên thú tính, nghĩ ngợi một chút, cô vẫn là nói: “Lâm Hoàng Phong, anh buông em ra được không?”
Vốn dĩ cho rằng Lâm Hoàng Phong sẽ đáp ứng, đâu ai ngờ rằng người đàn ông kia lại đột nhiên hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh rất dịu dàng, không bao lâu, Đỗ Minh Nguyệt cũng đã bị hôn đến mặt đỏ tim loạn.
Sau khi kết thúc một nụ hôn thật dài, Lâm Hoàng Phong căn bản không muốn buông tha cho cô, anh lại tiếp tục thì thầm dụ hoặc bên tai cô.
“Minh Nguyệt, sinh cho anh một đứa con đi, anh nhất định sẽ chăm sóc con của chúng ta thật tốt, được không?”
Bên trong giọng nói kia chứa vô số hèn mọn, khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng đau lòng.
Không thấy cô trả lời, Lâm Hoàng Phong tiếp tục hỏi một lần nữa: “Được không Minh Nguyệt?”
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt nghe xong cũng sinh ra chút mềm lòng, cô chẳng thể hiểu rằng vì sao cô lại luôn dành rất nhiều tình cảm cho anh.
Điều này khiến Đỗ Minh nguyệt có chút sợ hãi, có lẽ sâu trong tiềm thức cô đã sớm đã yêu anh.
Đỗ Minh Nguyệt thẹn thùng gật đầu nhưng không lên tiếng, Lâm Hoàng Phong khẽ cười, anh lại lần nữa trao cô nụ hôn.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hoàng Phong không rời đi, ngược lại, anh vẫn luôn đợi cô tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, Đỗ Minh Nguyệt ngay lập tức thấy được khuôn mặt tuấn tú của anh, cô dựa vào rất gần, thậm chí còn có thể thấy được vài sợi lông tơ nho nhỏ trên mặt.
Cô khẽ chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa xảy ra đêm qua, lập tức chui rúc mình vào ổ chăn.
Lâm Hoàng Phong nhìn hành động của cô, anh không khỏi nở nụ cười, cái dáng vẻ này, thật sự hệt như một chú thỏ nhỏ đang trốn tránh khỏi hiểm nguy.
“Đừng trốn nữa, hôm qua những gì nên thấy cũng đã thấy, chuyện nên làm cũng đã làm, em còn trốn làm gì?”
Đỗ Minh Nguyệt nghe anh nói vậy, cô lập tức vén chăn lộ đôi mắt ra ngoài.
“Anh...!Sao anh vẫn còn ở đây?”
Nếu đúng như trước kia, hẳn là anh đã sớm đi làm, tại sao mà hôm nay vẫn còn ở đây?
Lâm Hoàng Phong cười cười, sau đó xòe tay hướng về phía cô: “Thuốc của em, đưa hết đây cho anh!”
Đừng tưởng rằng anh không biết, cô gái nhỏ này tâm tư quỷ kế nhiều vô kể, ai biết sau lưng anh cô sẽ lén uống thuốc.
Đỗ Minh Nguyệt lúc này mới hiểu rõ, căn bản anh là vì chuyện này, nên mới cố ý chờ cô tỉnh dậy.
Lâm Hoàng Phong thấy dáng vẻ chậm chạp lưỡng lự của cô, anh không khỏi lộ ra một nụ cười cực kỳ ái muội: “Nếu em đã không đưa, vậy hôm nay, em có muốn xuống giường cũng không được.”.