LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Trần Như Ngọc không từ chối thêm nữa, lên xe của Lâm Hiên Hữu, báo địa chỉ nhà mình.

Lâm Hiên Hữu gật đầu khởi động xe.

Không biết là trong xe quá nóng hay có nguyên nhân gì khác, Trần Như Ngọc cảm thấy toàn thân như nóng lên.

Lâm Hiên Hữu vẫn luôn quan sát cô ta, thấy má cô ta đỏ ửng thì hỏi: "Có cần tôi mở cửa sổ không?"
Trần Như Ngọc đáp: "Vâng."
Lâm Hiên Hữu điều khiển cửa sổ hạ xuống, gió lạnh ban đêm thổi phớt qua má Trần Như Ngọc, giúp cô ta xoa dịu một chút nhiệt độ nóng bỏng kia.

Nhưng tình huống cũng không có vẻ khá hơn, thậm chí ngày càng nghiêm trọng.

Đưa mắt nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, Trần Như Ngọc chợt phát hiện đây không phải con đường về nhà mình.

"Anh định đưa tôi đi đâu? Tôi phải về nhà! Lâm Hiên Hữu, anh mau dừng xe!" Trần Như Ngọc muốn kéo cửa xe ra.

Lâm Hiên Hữu không trả lời, chỉ thoáng tăng tốc độ.

Trần Như Ngọc lúc này mới biết mình bị lừa, người này không hề định bỏ qua cho cô ta!
"Cô cảm thấy cô còn cơ hội về nhà sao?" Lâm Hiên Hữu cười nhạt.

"Trần Như Ngọc, tôi đã cho cô cơ hội rồi.

Nếu cô đã không thích rượu mời mà thích uống rượu phạt thì cũng không nên trách tôi!"
Tới nơi, Lâm Hiên Hữu đã đặt phòng từ trước rồi.

Trần Như Ngọc không muốn xuống xe, anh ta liền mạnh bạo lôi cô ta xuống.


Trần Như Ngọc đã bị chuốc thuốc, toàn thân đều không có sức, chỉ có thể bị người này lôi theo!
"Lâm Hiên Hữu, đồ khốn nạn, mau thả tôi ra!"
Lâm Hiên Hữu cũng giận, kéo mạnh cô ta đến trước mặt mình, nở một nụ cười phóng túng, ánh mắt hoàn toàn không kiêng nể: "Trần Như Ngọc, cô thông minh thì thức thời một chút cho tôi, như vậy còn có thể bớt chịu khổ!"
Nhân viên tiếp tân khách sạn nhìn bọn họ thì cảm thấy hơi kì lạ nhưng cũng không dám đến hỏi.

Người đàn ông này chính là khách VIP của khách sạn.

Hai người vào tới thang máy, Trần Như Ngọc kêu to cầu cứu, lại bị Lâm Hiên Hữu dùng một nụ hôn bịt kín miệng.

Hôn xong, anh ta ghé sát bên tai cô thì thầm: "Bé cưng, đừng nôn nóng.

Lát nữa chồng sẽ chiều em tất!"
Nói xong lại khẽ hôn lên má cô ta một cái.

Dược tính càng ngày càng mạnh, dần dần, âm thanh mà Trần Như Ngọc phát chỉ còn là từng tiếng rên rỉ vụn vặt mê người.

Người trong thang máy nghe thấy thế liền cảm thấy hai người là vợ chồng, không ai đứng ra can thiệp.

Đôi mắt Trần Như Ngọc tràn ngập tuyệt vọng.

Cô ta không ngờ lại có ngày bản thân lưu lạc đến một bước này.

Lâm Hiên Hữu vừa mở cửa phòng liền mạnh bạo đẩy cô ta lên giường.

Anh ta cởi quần áo, tháo thắt lưng, trong mắt tràn ngập tình dục.

Trần Như Ngọc xoay người muốn trốn, lại bị anh ta nắm mắt cá chân lôi ngược về.

"Không phải cô thích Lâm Hoàng Phong sao? Hôm nay tôi cho cô trải nghiệm xem, công phu trên giường của tôi tốt hay Lâm Hoàng Phong tốt!"
Dứt lời, anh ta đè nặng lên người Trần Như Ngọc.

"Xoạt" một tiếng, quần áo của Trần Như Ngọc bị Lâm Hiên Hữu xé rách, lộ ra một mảng da trắng mịn, càng thêm kích thích Lâm Hiên Hữu.

Trần Như Ngọc tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt lướt qua gò má.

Cô ta biết bản thân không thoát được rồi.

Xong việc, Lâm Hiên Hữu mặc quần áo vào, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn.

Anh ta đưa mắt nhìn cô gái nằm ngay đơ như cá chết trên giường, dọc thân thể đều là minh chứng cho sự điên cuồng đêm qua.

Trần Như Ngọc nhìn trần nhà, ánh mắt hoàn toàn không còn tiêu cự.

"Tôi khuyên cô đừng có bày trò gì vô nghĩa.

Vị trí thư ký vẫn là của cô.

Cũng thức thời một chút cho tôi!"
Nói dứt lời, anh ta nhặt cà vạt trên mặt đất lên, sau đó đi ra ngoài.


Trần Như Ngọc nằm trên giường, cả phòng đều là mùi tình dục nồng đậm.

Cô ta chỉ cần hơi cựa quậy sẽ lập tức cảm nhận được đau đớn như xé rách ở bên dưới.

Từng hình ảnh điên cuồng đêm qua xuất hiện trong đầu Trần Như Ngọc, cô ta càng giãy dụa phản kháng thì người kia càng kích động.

Từ đầu đến cuối đều là thô bạo, không hề dịu dàng chút nào.

Cô ta chẳng qua cũng chỉ là một công cụ tiết dục của anh ta mà thôi.

Cô ta trúng thuốc, lại chỉ có thể trở thành nô lệ của đối phương.

"Lâm Hiên Hữu, tôi nhất định, nhất định phải giết chết anh!" Trần Như Ngọc siết chặt hai nắm tay, ánh mắt tràn đầy phẫn hận.

Thời gian này Dư Hồng Thu vẫn không liên hệ được với Đỗ Minh Nguyệt, luôn lo cô xảy ra chuyện gì.

Dù sao bây giờ Lâm Hoàng Phong cũng không còn là tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị nữa, không biết Đỗ Minh Nguyệt thế nào rồi.

Lại gọi vào số của Đỗ Minh Nguyệt, máy vừa thông Dư Hồng Thu đã nhảy dựng lên: "Đỗ Minh Nguyệt, cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại rồi.

Cậu có biết cậu sắp dọa chết bọn tớ rồi không hả?"
Đỗ Minh Nguyệt nghe thế thì đưa mắt nhìn di động, đúng là có vài cuộc gọi nhỡ.

Khoảng thời gian này cô luôn bận rộn chăm sóc bà nội Lâm và Lâm Hoàng Phong, trạng thái của anh gần đây không được tốt lắm.

"Xin lỗi cậu, tớ bận quá nên không để ý di động!" Đỗ Minh Nguyệt vội xin lỗi.

Dư Hồng Thu nghe giọng của cô, cảm thấy trạng thái của cô không hề tốt.

"Cậu không sao chứ? Mọi người trong công ty nói tổng giám đốc sẽ không quay lại nữa!"
Tổng giám đốc trong miệng cô ấy tất nhiên là Lâm Hoàng Phong!
Đỗ Minh Nguyệt nghĩ tới chuyện này cũng cảm thấy lo lắng, giọng điệu cũng ỉu xìu: "Tớ cũng không biết nữa.

Nhưng tập đoàn Lâm Thị rất quan trọng với Lâm Hoàng Phong, mà tớ lại không biết có thể làm được gì giúp anh ấy!"
Dư Hồng Thu cảm nhận được tâm tình này của Đỗ Minh Nguyệt.


Thấy người mình để ý gặp chuyện không may lại không thể giúp đỡ gì, cảm giác như vậy rất khó chịu, rất bất lực.

"Cậu đừng làm cái gì điên rồ nhé, chỉ cần cậu sống tốt chính là an ủi lớn nhất với anh ấy rồi!" Dư Hồng Thu an ủi cô.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn ánh nắng ấm áp từ cửa sổ chiếu rọi lên người, cô khẽ mỉm cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

"Tớ sẽ không làm gì điên rồ đâu, nhưng vẫn rất cảm ơn cậu!"
Dư Hồng Thu cười khì, gãi gãi gáy: "Hay hôm nay cùng nhau ra ngoài tụ tập đi, chị Cảnh với Thúy Hân cũng ở đây, hai người cũng lo cho cậu!"
Nghe ra ngoài tụ tập, Đỗ Minh Nguyệt cũng hơi xiêu lòng.

Nhưng chỗ bà nội cần người chăm nom.

Cô đưa mắt nhìn bà nội Lâm một cái, vẫn cảm thấy thôi đi.

Lại không ngờ Lâm Mộc Giai đã bước tới vỗ vai cô: "Cháu có việc thì đi làm đi, dì ở đây trông bà là được rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thì hơi băn khoăn: "Cháu không sao, dì để cháu ở đây với bà đi!"
"Có dì là đủ rồi.

Mấy ngày nay cháu đều bận đến chân không chạm đất, mắt cũng đen một vòng rồi này.

Hoàng Phong đau lòng lắm đấy, chỉ là không nói ra thôi!"
Đỗ Minh Nguyệt đỏ mặt, Lâm Mộc Giai lại nói: "Được rồi, quyết định thế đi!"
Đỗ Minh Nguyệt rơi vào đường cùng, chỉ có thể đồng ý: "Cảm ơn dì!"
Đỗ Minh Nguyệt thu dọn một chút rồi mới ra gặp đám người Dư Hồng Thu.

Dư Hồng Thu vừa trông thấy Đỗ Minh Nguyệt thì mắt đỏ lên: "Trời ạ, sao cậu lại gầy thế này rồi?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi