LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Trần Như Ngọc nhìn thẳng vào mắt cô, đôi môi đỏ hồng mấp máy.

"Tôi đang mang thai đứa con của Hoàng Phong!"
"Xoảng..."
Chiếc cốc trong tay Đỗ Minh Nguyệt trượt xuống vỡ tan tành, âm thanh đó đã thu hút ánh nhìn của nhiều người!
Cô lắc đầu, gần như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: “Cô đang lừa tôi đúng không? Làm sao cô lại có con với Hoàng Phong được?”
Trần Như Ngọc biết cô sẽ không tin, vì vậy cô ta sớm đã có chuẩn bị từ trước.

Cô ta đưa cho cô bức ảnh, trên đó là hình hai người đang ở bên nhau.

Cô đột nhiên cảm thấy bỏng tay, hất văng chúng ra ngoài.

Sau đó Trần Như Ngọc lại đặt giấy xác nhận mang thai do bệnh viện cấp cho lên trước mặt cô và nói: “Tôi đã mang thai được hơn một tháng rồi!"
Đỗ Minh Nguyệt gần như chết lặng, làm sao cô có thể chấp nhận nổi chuyện này.

Cô im lặng, im lặng đến đáng sợ.

“Chuyện này xảy ra khi nào?” Cô bình tĩnh hỏi.

“Vào ngày 11 tháng 10!” Trần Như Ngọc đáp.

Ngày 11 tháng 10, cô đột nhiên nhớ ra, đó chính là ngày cô đi kiểm tra phát hiện mình đã mang thai.

Hôm đó, cô đã đợi anh rất lâu, hóa ra anh lại ở bên Trần Như Ngọc, thật nực cười làm sao.

“Vậy nên, cô muốn tôi rời khỏi Hoàng Phong, có phải hơi nực cười rồi hay không!” Cô ngẩng đầu lên, nhưng lại phát hiện ra đôi mắt mình đã ngấn đầy nước mắt.


Rõ ràng cô đã dặn lòng không được khóc, nhưng cuối cùng vẫn không kìm chế được.

Trần Như Ngọc hơi sững người, rồi lại rút từ trong túi ra tờ đơn ly hôn.

"Tôi biết cô sẽ không đồng ý, Hoàng Phong cũng sẽ không đồng ý, nhưng tôi là người có thể giúp anh ấy lấy lại tập đoàn Lâm Thị!"
Đỗ Minh Nguyệt lập tức trở nên trầm lặng, phải mất một lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Cô có năng lực gì mà nói có thể lấy lại được Lâm Thị!"
Trần Như Ngọc khẽ cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin đáp: "Đỗ Minh Nguyệt à, tôi ở cạnh Lâm Hiên Hữu lâu như vậy, không phải chỉ là theo không đâu.

Đương nhiên là tôi có bằng chứng, giờ chỉ xem lựa chọn của cô thế nào thôi!"
Lựa chọn như thế nào ư? Không phải cô ta đã thay cô quyết định rồi hay sao?
Cô biết rõ tập đoàn Lâm Thị quan trọng với Hoàng Phong như thế nào.

Hai tháng qua, anh đã tất bật chạy vạy khắp nơi vì tập đoàn.

Trước đây, anh vốn sống giống như một vị thần, nhưng bây giờ lại trở nên vô cùng bé nhỏ tầm thường.

Điều này không khỏi khiến cô cảm thấy đau lòng.

“Có phải cô đã biết trước rằng tôi sẽ đồng ý, đúng không?” Đỗ Minh Nguyệt gạt đi nước mắt trên khuôn mặt.

Trần Như Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, cho dù cô không đồng ý, tôi cũng sẽ đến gặp bà chủ nhà họ Lâm.

Tập đoàn Lâm Thị là thứ mà người chồng yêu quý của bà ấy để lại.

Bà ấy nhất định sẽ không bỏ mặc làm ngơ."
“Nếu tôi đi, cô thực sự sẽ giúp anh ấy chứ?” Tay cô không tự chủ mà sờ lên bụng mình.

Bây giờ cô không còn lựa chọn nào khác, cô không muốn nhìn thấy anh phải khổ sở vất vả một mình, chưa kể tập đoàn Lâm Thị còn quan trọng với anh như vậy.

Kết cục này đã được viết sẵn ra từ trước.

“Tất nhiên rồi, con người tôi trước giờ nói được làm được!"
"Được, tôi ký!"
Nói xong, cô đưa tay với lấy cây bút, ký tên của mình vào tờ đơn ly hôn.

Cô nhìn vào chữ ký của mình trên giấy, trong lòng chợt nhói lên, sau khi ký xong, từ nay về sau giữa họ thực sự sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.

Trần Như Ngọc nhìn chữ ký đó thì không khỏi đắc ý cười: "Thực ra cô yên tâm đi, cho dù ly hôn rồi cô cũng sẽ được chia cho một khối tài sản lớn, đủ để cô ăn no mặc ấm đến hết đời!"
Hàng mi dài của Đỗ Minh Nguyệt cụp xuống, vẻ mặt hiện lên sự chua xót.

"Tôi không cần."
Trần Như Ngọc giống như biết trước cô sẽ nói như vậy, nên sau khi cầm lại tờ đơn ly hôn, cô ta liền quay đầu nói.

"Tôi còn có một yêu cầu nữa! Tôi hi vọng cô có thể rời khỏi đây, tôi không muốn giữa anh ấy và cô còn tồn tại bất cứ liên hệ nào nữa.”
Đỗ Minh Nguyệt siết chặt hai tay, phải một lúc lâu sau mới từ từ buông lỏng.

"Tôi đồng ý với cô, tôi sẽ rời đi!"

Cô sẽ đi, nếu Hoàng Phong biết chuyện cô đã mang thai thì dù có nói thế nào anh cũng sẽ nhất quyết giữ cô ở lại.

Vốn đã định lặng lẽ rời đi thì cần gì phải vẽ vời thêm chuyện như vậy nữa.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không nấn ná ở lại thêm.”
Nghe vậy, sắc mặt của Trần Như Ngọc tốt hơn rất nhiều: "Đỗ Minh Nguyệt, cô đừng trách tôi, tôi cũng chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi."
Kẻ ích kỷ ư, cái cớ này cũng thật hay làm sao, ai cũng là người ích kỷ mới đúng!
Nói xong những lời này, cô ta liền đứng dậy rời đi không một chút lưu luyến, bỏ lại cô ngồi đó với vẻ mặt trầm lặng.

Tâm trạng Đỗ Minh Nguyệt hiện giờ vô cùng hỗn độn, cô đưa tay lên sờ bụng mình, nơi này đang ấp ủ một sinh mệnh bé nhỏ.

Nhưng tiếc thay, cô không thể cho anh và con một gia đình trọn vẹn.

Sau khi rời khỏi, Trần Như Ngọc liền đeo kính râm lên rồi bắt một chiếc xe.

Cô ta muốn đi tìm một người nữa, đó là bà chủ nhà họ Lâm.

Kể từ khi bà ta xuất viện thì luôn bận rộn chuyện của tập đoàn Lâm Thị.

Không biết nghe ngóng được ở đâu mà Trần Như Ngọc lại biết bà ta sẽ hẹn gặp người ở đây nên đã vội vàng chạy đến ngay.

Lâm Hoàng Phong không chịu kết hôn với cô ta vậy thì cô ta sẽ bắt đầu hành động từ những người xung quanh anh.

Cô ta biết rằng anh sẽ không làm trái ý của bà chủ Lâm.

Nghĩ vậy, cô ta không khỏi nhếch mép cười.

Đúng lúc này, bà nội Lâm đang nói chuyện với một vị cổ đông của Lâm Thị.

Vị cổ đông này chính là người trước đây từng ủng hộ Lâm Hoàng Phong, nhưng vì không đủ cổ phần nên cuối cùng anh ấy vẫn bị đẩy xuống.

"Hiện tại việc tập đoàn Lâm Thị biến thành như vậy, chúng tôi đều không mong muốn chút nào.

Tôi hy vọng lần này các anh có thể đứng về phía tôi."
Vị cổ đông đó nghe xong liền thở dài đáp: "Không phải là tôi không muốn giúp bà, mà bà cũng đã nhìn thấy tình hình hiện tại rồi đấy, hơn một nửa cổ phần đều nằm trong tay Lâm Chí Khanh.”

Vừa nghĩ đến chuyện cổ phần, ánh mắt bà chủ Lâm liền trở nên u ám.

"Số cổ phần đó là do ông ta đã dùng thủ đoạn đê hèn để có được, nếu không, tôi còn lâu mới chuyển nhượng quyền nắm giữ cổ phần cho ông ta!”
Vị cổ đông lại tiếp tục thở dài: "Bây giờ nói mấy chuyện này còn có ích lợi gì, trừ phi có chứng cứ thì mới nói lại được.”
"Nhưng tôi không thể giương mắt đứng nhìn tập đoàn Lâm Thị bị hủy hoại trong tay ông ta được.

Đó là thứ duy nhất Gia Thành để lại cho tôi!" Bà uất ức nói.

“Bà đừng lo nữa, tôi đương nhiên sẽ giúp bà, nhưng chỉ một mình tôi thì chưa đủ!"
Bà nội Lâm đương nhiên hiểu được đạo lý này: "Ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng thuyết phục các cổ đông khác, thực sự cảm ơn ông."
Vị cổ đông xua tay: "Không có gì, tôi cũng hy vọng rằng tập đoàn Lâm Thị có thể sớm ngày tốt lên."
Sau khi họ chào tạm biệt, đang định rời đi thì nhìn thấy một người phụ nữ đeo kính râm bước tới.

Sau đó cô ta liền ngồi xuống đối diện với bà ta, tháo kính xuống rồi mỉm cười với bà Lâm.

“Bà cụ Lâm, đã lâu không gặp!"
Hai người có gặp nhau một lần, nhưng chưa từng nói chuyện qua.

Bà ta đương nhiên cũng biết Trần Như Ngọc, ánh mắt bà lạnh lùng, gắt gao lao thẳng về phía cô ta.

“Cô đặc biệt tới tìm tôi sao?"
Trông có vẻ giống như một cuộc gặp có chuẩn bị từ trước hơn là một cuộc gặp tình cờ.

Trần Như Ngọc ngạc nhiên trước khí chất của bà, cũng công khai thừa nhận điều đó.

"Đúng vậy!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi