Trần Như Ngọc biết rằng bà nội Lâm nói như vậy là vì muốn dặn dò cô ta, phải học cách hài lòng và ngừng làm những chuyện vô nghĩa.
Tuy nhiên, trong lòng cô ta không thể chấp nhận, cô ta là người quen Hoàng Phong trước nhưng giờ trái tim anh lại trao cho người phụ nữ khác.
Tuy nhiên, trước mặt bà nội Lâm cũng không dám vượt quá giới hạn, đành phải đồng ý!
"Con biết rồi, lần sau không như vậy nữa!"
Sau khi bà nội Lâm nghe xong, sắc mặt của bà tốt lên.
Lúc này, bác sĩ cũng đã vội vàng chạy tới chữa trị cho Lâm Bảo Phong!
Sau khi Lâm Hoàng Phong mua vé, anh quay trở lại thành phố kia!
Anh theo địa chỉ mà tìm được trường mẫu giáo, nhưng điều anh không biết là Đỗ Thanh Vy vốn đã chuyển trường.
Anh lo lắng băn khoăn vô cùng, khi gặp được cô bé, làm sao anh có thể nói với cô bé rằng anh là ba của cô.
Tiêu Hồng Quang đứng sang một bên, nhìn bộ dạng lo lắng của anh, mở miệng hỏi: "Con của Đỗ Minh Nguyệt đang đi học ở đây à?"
Lâm Hoàng Phong gật đầu, nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn không biến mất.
“Sếp, hay là, để tôi mời giáo viên ra ngoài nói chuyện với anh thì tốt hơn!” Tiêu Hồng Quang nói.
Lâm Hoàng Phong gật đầu, sau đó Tiêu Hồng Quang đến gặp bảo vệ nhà trẻ để giải thích tình hình.
Vừa dứt lời, chuông nhà trẻ liền vang lên, theo tình huống này, có lẽ bọn họ đã tan lớp.
Một nhóm trẻ con non nớt bước ra, có giáo viên đi ra cùng chúng.
Lúc này, bảo vệ chỉ vào một trong số các giáo viên và nói: "Anh có thể hỏi cô giáo này, hầu hết trẻ em ở đây đều do cô ấy chăm sóc!"
Tiêu Hồng Quang gật đầu nói lời cảm ơn, sau đó bước tới chỗ giáo viên.
Lâm Hoàng Phong cũng đi theo phía sau, hiển nhiên cũng rất quan tâm.
"Chào cô giáo, tôi muốn hỏi cô có biết một..." Đi được nửa đường, anh đột nhiên phát hiện mình không biết tên của con gái cô Minh Nguyệt.
Lâm Hoàng Phong bước tới và trầm giọng nói, "Đỗ Thanh Vy!"
Tiêu Hồng Quang gật đầu, "Vâng, Đỗ Thanh Vy!"
Cô giáo chưa kip lên tiếng thì đứa trẻ bên cạnh cô đã nói trước.
"Đỗ Thanh Vy? Có phải Đỗ Thanh Vy không có ba đó không?"
Lúc này, một đứa bé khác chen vào nói: "Nó không có ba là vì bị ba bỏ rơi.
Nó là con bé hư nên mới bị bỏ rơi!"
Nghe chúng nói vậy, Lâm Hoàng Phong cảm thấy khó chịu như bị kim đâm.
Anh có thể tưởng tượng cô bé phải cảm thấy chán nản và buồn bã như thế nào khi ở lại đây.
“Không phải không có ba, cũng không phải vì bị ba bỏ rơi.
Tôi là ba của Thanh Vy!” Anh lạnh lùng nhìn đám nhỏ.
Cả cô giáo và đứa trẻ đều sững sờ ngước nhìn anh.
"Anh là ba của Thanh Vy?"
Không ngờ ba của Thanh Vy lại đẹp trai như vậy, cô giáo không khỏi đỏ mặt.
“Đúng vậy!” Lâm Hoàng Phong khẽ gật đầu.
Ngay khi nhóm trẻ nghe nói rằng anh là ba của Thanh Vy, chúng đã hét lên.
Đặc biệt là mấy cô gái nhỏ, tiến tới và ôm lấy anh!
"Chú thật sự là ba của Thanh Vy à? Trông chú rất đẹp trai."
"Ừ, trông chú đẹp trai quá!"
Một nhóm các cô gái nhỏ vây quanh anh, khiến Lâm Hoàng Phong có chút khó chịu.
Anh lùi lại mấy bước, cau mày nhìn vẻ mặt hạnh phúc của lũ trẻ.
Kìm nén sự chán ghét, anh hỏi: "Mấy đứa có nhìn thấy Thanh Vy không?"
Nhìn thấy họ vây quanh Lâm Hoàng Phong, các chàng trai lập tức cảm thấy không vui.
"Không phải chỉ là đẹp mã thôi sao? Có gì ghê gớm đấu, còn không phải là bị ba mẹ tôi đuổi ra khỏi nhà trẻ!"
Đứa trẻ đang nói chuyện là cậu bé lúc trước đã đánh nhau với Đỗ Thanh Vy.
Khi Lâm Hoàng Phong nghe cậu ta nói điều này, mặt anh liền đen lại ngay lập tức.
Anh bước tới, nắm cổ áo cậu bé, lạnh lùng hỏi: "Cháu vừa nói cái gì? Cháu đuổi Thanh Vy ra khỏi trường mẫu giáo?"
Cậu bé nhìn bộ dạng của Lâm Hoàng Phong thì sợ hãi đến mức không thể thốt nên lời.
Các cô bé cũng sợ hãi, sau đó vội trốn sau lưng giáo viên.
Khi nhìn thấy cảnh này, cô giáo ngay lập tức nắm lấy tay Lâm Hoàng Phong.
“Anh đang làm gì vậy?” Cô giáo cũng sửng sốt.
Lâm Hoàng Phong cũng phản ứng lại, sau đó anh đẩy cậu bé ra.
Cậu bé run rẩy khóc, nước mũi chảy ròng ròng, có vẻ bị dọa sợ.
Những người xung quanh nhìn sang thấy vậy liền che chắn cho con mình.
Lâm Hoàng Phong cũng nhận ra rằng mình quá lo lắng, anh lùi lại, nhưng vẻ mặt rõ ràng là không vui!
Anh ta xoa xoa lông mày, tự an ủi nói: Quên đi, nó chỉ là một đứa trẻ, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm Thanh Vy!
Anh quay đầu lại, lửa giận trên mặt đã không còn, nhưng vẫn không có biểu hiện ra ngoài!
“Vậy thì cô có biết họ đã đi đâu không?” Anh hỏi một cách cứng rắn.
Cô giáo lắc đầu: "Chuyện này thì tôi cũng không rõ, nhưng thời điểm họ đi còn có một người đàn ông!"
“Người đàn ông?” Mặt Lâm Hoàng Phong lại tối sầm lại.
Cô giáo không hiểu làm sao mà người đàn ông này đột nhiên nổi giận, trong lòng cảm thấy người đàn ông này đúng là tính khí bất định.
Tuy rằng anh đẹp trai, nhưng cái tính tình này thì ai mà chịu đựng cho được!
Anh không nói gì mà trở lại xe, những chuyện này Tiêu Hồng Quang đều đã nhìn thấy.
Anh ta vào trong xe với anh rồi hỏi: "Sếp, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Tìm khách sạn rồi ở đây mấy ngày, nhất định phải đưa Thanh Vy trở về!"
Chỉ cần có Thanh Vy, anh không tin không tìm được người phụ nữ ấy!
Sau khi Tiêu Hồng Quang nghe điều này, anh ấy biết rằng lần này sếp của anh thật sự rất quyết tâm!
Sau khi tìm được một khách sạn, Lâm Hoàng Phong ở lại, sau đó anh gọi điện thoại và yêu cầu kiểm tra xem ai là người đàn ông đi cùng Đỗ Minh Nguyệt!
Nghe xong, người này không dám lề mề, lập tức nhận nhiệm vụ!
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt đi làm về, cô liền đi đón Đỗ Thanh Vy.
Bên cạnh Đỗ Thanh Vy là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, mặc trang phục công chúa, thắt bím tóc hai bím xinh xắn nhưng đôi mắt đầy hơi nước.
Cô gái nhỏ có vẻ rất gắn bó với Đỗ Thanh Vy, Đỗ Thanh Vy đi đến đâu cô bé sẽ đi đến đó!
Đỗ Thanh Vy liếc nhìn cậu ta, không khỏi đỏ mặt, đây rõ ràng là con trai, nhưng khi ăn mặc lại còn đẹp hơn cả con gái!
Đỗ Minh Nguyệt nhìn hai người họ, trong lòng nghĩ rằng Thanh Vy đã tìm được bạn bè mới ở trường.
Đây là một điều tốt, lát nữa nói chuyện, cô ấy phải cực kỳ dịu dàng!
“Thanh Vy!” Cô gọi.
Đỗ Thanh Vy nghe xong liền chạy đến, tất nhiên là cô gái nhỏ cũng chạy theo.
Đỗ Minh Nguyệt đến gần xem xét, chỉ nghĩ rằng cô gái nhỏ này thật sự rất ưa nhìn, xinh đẹp, đôi mắt to long lanh, hàng mi dài và cong, không biết có bao nhiêu người muốn có được.
Da thịt trên mặt cũng ửng hồng khiến người ta muốn nhéo..