LÃNH TÂM TỔNG TÀI CƯNG VỢ TẬN XƯƠNG



Câu nói của Chu Thành An vang lên khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy khó xử.

Chuyện này dù nói thế nào cũng là chuyện nhà của Từ Lâm.

Nếu như Từ Lâm vì thế mà căm hận bọn họ thì đây chưa chắc đã phải là một chuyện gì tốt.

“Thôi vậy, nói thế nào thì đây cũng chuyện của nhà người khác, vả lại chúng ta có thể làm được gì chứ? Không lẽ lại chia cách mẹ con hai người bọn họ sao?”
Đỗ Thanh Vy cũng cảm thấy mẹ nói cũng có lý nên không nhắc đến chuyện này nữa.

Sau khi đến nơi, Chu Thành An đi đỗ xe.

Tâm trạng của Đỗ Thanh Vy có vẻ không được tốt lắm.

Đỗ Minh Nguyệt cũng biết con bé như vậy là chuyện của Từ Lâm nên xoa xoa đầu con gái.

“Được rồi, con đừng suy nghĩ gì nữa, có nghĩ cũng không nghĩ ra được gì đâu.

Cẩn thận không cái đầu bé nhỏ này của con sẽ phát nổ mất.”
Đỗ Thanh Vy nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn mẹ tức giận.

“Mẹ, mẹ lại hù dọa con!”
Đỗ Minh Nguyệt bị con bé chọc cho bật cười, cô vội vàng đầu hàng: “Mẹ sai rồi, dọa con sợ rồi, dọa con sợ rồi.”
Đúng lúc đó, Chu Thành An cũng vừa đỗ xe xong, khi anh ta tới nơi thì thấy cảnh tượng đầy thú vị của hai mẹ con Đỗ Minh Nguyệt.

Trong lòng Chu Thành An cảm thấy rất ấm áp, anh ta chỉ hy vọng khoảnh khắc này dừng ở đây khiến ta anh có thể thật sự có được cô.

Chu Thành An nhất định muốn có được Đỗ Minh Nguyệt cho bằng được, dù sao thời gian của kiếp này vẫn còn dài, anh ta nhất định sẽ cùng cô chơi đến cùng.

“Hai người nói chuyện gì mà vui vậy?” Chu Thành An mỉm cười bước tới.


Đỗ Thanh Vy vừa nhìn thấy Chu Thành An thì vội vàng trốn ra sau lưng mẹ, hành động đó khiến Đỗ Minh Nguyệt vừa bất lực, vừa buồn cười.

Con bé này chẳng lẽ thật sự coi Chu Thành An là ba của mình sao.

Nếu như thật sự như vậy thì mọi chuyện có hơi rắc rối.

“Chú An, mẹ cháu bắt nạt cháu!” Đỗ Thanh Vy ngẩng đầu lên và bắt đầu kể tội của Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh Nguyệt nghe vậy thì hứ một tiếng, con bé này không hiểu thói vừa ăn cướp vừa la làng đó ở đâu.

“Đỗ Thanh Vy, con ra đây cho mẹ.”
Đương nhiên là Đỗ Thanh Vy không chịu đi, ai lại bỏ qua một chỗ dựa vững chắc như vậy để đi qua đó chịu đòn chứ.

“Con không đi, chú An, chú nhìn đi, mẹ cháu lại định bắt nạt cháu đấy.

Cháu thật sự không hiểu vì sao chú lại thích được một người phụ nữ bạo lực như thế.”
Đỗ Minh Nguyệt: “…”
Chu Thành An nhìn bộ dạng kinh ngạc ấp úng của Đỗ Minh Nguyệt, vẻ lanh lợi thông minh này của Đỗ Thanh Vy nhất định là được di truyền từ ba.

Vì Đỗ Minh Nguyệt không có được sự lợi hại như thế, Chu Thành An cố nén cảm giác không thoải mái trong lòng xuống và véo má của Đỗ Thanh Vy.

“Chú cũng hết cách, chú lại thích mẹ con như vậy đấy.

Phải làm thế nào bây giờ?”
Đỗ Thanh Vy nhìn Chu Thành An, nói nghiêm túc: “Mẹ cháu đúng thật là, những người khác mà gặp được một người đàn ông tốt như vậy thì đã đồng ý gả từ lâu rồi.”
Đỗ Minh Nguyệt thật sự muốn bắt Đỗ Thanh Vy lại để dạy cho con bé một bài học.

Con bé này đúng là càng lúc càng phá phách nghịch ngợm.


Nhưng Chu Thành An vẫn đang đứng đó nên cô ngại không thể hiện nhiều, chỉ trừng mắt nhìn Đỗ Thanh Vy một cái như thể đang nói rằng: “Con cứ đợi đấy rồi xem xem mẹ sẽ xử lý con như thế nào.”
Đỗ Thanh Vy cũng không sợ, chỉ cần con bé khóc một tiếng thì mẹ nhất định sẽ buông vũ khí đầu hàng.

Chút chuyện vặt này đương nhiên là con bé hiểu rõ, dù sao hai người cũng sống với nhau lâu như vậy rồi.

Đúng lúc đó có một người đàn ông mặc áo vest đen đi tới, khuôn mặt có vẻ rất cũng kính.

Nhìn thấy Chu Thành An thì khom lưng rồi nói: “Tổng giám đốc An, anh đã tới rồi.

Vị trí anh đặt trước, chúng tôi đã giữ cho anh rồi.”
Chu Thành An gât đầu rồi quay người lại, khuôn mặt vô cùng dịu dàng.

“Đi thôi, chúng ta vào trong đi.

Nghe nói ở đây có một đầu bếp mới tới có tay nghề rất cao.”
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy hơi ngại, cô tự vỗ vào má mình để loại bỏ hết những suy nghĩ kia đi.

Có lẽ anh ta hoàn toàn không có những suy nghĩ đó, Đỗ Minh Nguyệt tự an ủi mình.

Trong khi bước vào bên trong cô mới phát hiện ra thiết kế của nhà hàng này có phong cách rất đặc biệt.

Bầu không khí dân dã của nông thôn và dân tộc thiểu số ở trong khiến mọi người cảm thấy rất ấm áp.

Ánh đèn mờ cũng đem lại một không khí phù hợp cho chuyện dùng bữa, tất cả đều được trang trí, sắp xếp rất tinh tế và tỉ mỉ.

Vậy nên khó trách bên trong lại nhiều người như vậy, dù sao ăn uống cũng là một bộ môn nghệ thuật.


Đi cùng Chu Thành An vào trong phòng bao, người dẫn đường kia lập tức cho nhân viên phục vụ tới sắp xếp.

Chu Thành An để thực đơn trước mặt cô rồi hỏi: “Em muốn ăn gì? Em xem thử đi.”
Đỗ Minh Nguyệt cầm lấy tơ thực đơn, Đỗ Thanh Vy cũng lộ cái đầu ra, đương nhiên là con bé muốn gọi món.

Đỗ Minh Nguyệt cười bất lực nhưng không hề nói gì.

“Con muốn ăn cái này.” Ngón tay của Đỗ Thanh Vy thò lên, con bé nhìn thức ăn ở bên trên thì chỉ thiếu điều chảy nước miếng.

Ánh mắt của Đỗ Minh Nguyệt tràn ngập sự cưng chiều, cô xoa đầu con bé: “Vậy được, để mẹ giúp con gọi món đó.”
Sau khi gọi xong, Đỗ Minh Nguyệt đưa thực đơn cho Chu Thành An.

Đỗ Thành An cũng chọn vài món rồi chuyển thực đơn đi.

Đỗ Minh Nguyệt nghĩ, gọi nhiều món như vậy nhất định là không ăn hết.

Nhưng bọn họ không hề hay biết ở phòng bao bên cạnh là mấy người Lâm Hoàng Phong và Tiêu Hồng Quang.

Bọn họ đến đây đương nhiên là vì một số chuyện xã giao tiếp khách.

Lâm Hoàng Phong vốn dĩ không muốn đi nhưng đa phần chuyện hợp tác lần này đều trông chờ ở bọn họ.

Đây không phải là địa bàn của mình, anh đến đây tìm người nên đương nhiên không thể đối địch.

Đối với những chuyện như thế này, anh từ trước đến giờ không có tâm tư làm, đều là Tiêu Hồng Phong bàn bạc với phía bên kia.

Đã một ngày trôi qua nhưng người kia vẫn chưa cung cấp thông tin cho anh.

Lâm Hoàng Phong để tay trên đồng hồ, đầu mày nhíu chặt.

Ở phía bên kia, thức ăn đã được đem lên.

Đỗ Thanh Vy ăn một chút rồi muốn đi vệ sinh.


Đỗ Minh Nguyệt định đưa con bé đi nhưng đã bị nó từ chối.

“Con đi một mình cũng được.

Hai người cứ ăn thong thả.”
Đỗ Minh Nguyệt không yên tâm lắm nên Chu Thành An gọi nhân viên phục vụ đến: “Cô đi cùng con bé đi.”
Nhân viên phục vụ gật đầu rồi dẫn Đỗ Thanh Vy ra ngoài đi vệ sinh.

Lúc Đỗ Thanh Vy đi vệ sinh xong ra ngoài, đúng ở chỗ rẽ của nhà vệ sinh thì nhìn thấy một nhóm người đang vây lấy một nhân viên phục vụ.

“Trịnh Ngọc An, cô nợ chúng tôi tiền có phải đã đến lúc trả rồi không? Lúc đầu cô nói ngày 15 tháng này cô sẽ trả, hôm nay đã là 18, sao nào, cô định lừa mấy anh em chúng tôi sao?’
Người tên Trịnh Ngọc An kia vừa nghe thấy thế thì nhanh chóng mỉm cười: “Các đại ca, làm sao tôi dám lừa các anh chứ.

Tôi cũng định trả lại các anh như bệnh của mẹ tôi lại tái phát, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Ánh đèn vàng chiếu lên mặt của Trịnh Ngọc An, làm Đỗ Thanh Vy giật mình.

Khuôn mặt người phụ nữ kia trắng bệch, cộng thêm với hoàn cảnh hiện tại và mái tóc dài thật không khác gì trong truyện trinh thám.

Mấy người đàn ông kia vừa nghe vậy thì lập tức bắt lấy cánh tay cô ta rồi mắng chửi.

“Con ranh con, đừng nói với bọn tao những thứ kiểu như không còn cách nào khác.

Thứ tao cần là tiền, có vay thì phải có trả, đây là chuyện đương nhiên.

Nếu như mày không có tiền thì bán mày đi cũng đáng vài đồng.”
Trịnh Ngọc An nghe vậy thì khuôn mặt càng trắng bệch ra.

Cô ta nấc lên một tiếng rồi quỳ xuống: “Xin anh, tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy.

Anh có thể thư thả cho tôi vài ngày được không.

Đến mấy hôm nữa tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi